Mỹ Nhân Ân

Chương 4: Thỉnh giáo

Ngày Nam thư phòng sửa chữa xong, Mạnh Ngôn dậy sớm hiếm thấy, lúc Y Đào đến hầu hạ hắn rửa mặt còn kinh ngạc hỏi hắn sao không ngủ thêm một lát. Mạnh Ngôn lau mặt nói: "Từ khi trở về ta vẫn chưa tham quan ngự hoa viên, hôm nay dậy sớm chi bằng dạo chơi một chuyến."

"Sớm thế này hoa chưa nở đâu, cũng không có ai cả, điện hạ ngắm cảnh vắng vẻ có gì thú vị đâu." Y Đào buộc đai lưng cho Mạnh Ngôn rồi đeo ngọc bội lên.

Mạnh Ngôn cười bí hiểm với nàng, "Thật ra hôm qua ta bắt con dế giấu sau hòn non bộ, ta muốn đi xem nó còn sống không."

Y Đào đưa tay phủi vạt áo Mạnh Ngôn, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Đại điện hạ đừng ham chơi nữa, ngài vừa hồi cung, phải vấn an Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương mới phải."

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi." Mạnh Ngôn mặc đồ chỉnh tề phất tay bảo Y Đào lui xuống rồi gọi Hưng Nhi đến ngự hoa viên với hắn.

Hắn ném cho Hưng Nhi một quyển sách để đem theo tới ngự hoa viên, Hưng Nhi không rõ nội tình, đi theo sau nóng lòng hỏi: "Điện hạ bắt được dế thật sao? To không ạ?"

Mạnh Ngôn vỗ đầu y, "Ta không bắt được dế nhưng chiều qua đã thấy Nhị đệ ở ngự hoa viên đá dế, hắn giấu con dế sau hòn non bộ kia kìa, ngươi muốn đến xem không?"

Hưng Nhi nghe xong liền rụt cổ lại, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, "Nô tài không dám."

Hai chủ tớ ngồi xuống một góc đình, chỗ này khá cao nên có thể phóng tầm mắt bao quát phong cảnh chung quanh, nhìn về phía Đông, xuyên qua một ngõ cung chính là cung Phượng Nghi của Hoàng hậu, lúc này trong ngõ có ba người đi ra, người dẫn đầu mặc áo gấm đỏ vàng, khoác áo choàng lông cáo trắng đi nhanh đến ngự hoa viên.

Hưng Nhi vội vã quay sang bảo Mạnh Ngôn: "Điện hạ, Nhị điện hạ tới đấy ạ."

Mạnh Ngôn ngồi trên băng ghế đá ở góc đình ngẩng đầu nhìn, toàn thân Mạnh Dực quý phái nhìn rất giống người sắp trở thành Thái tử. Mạnh Dực dẫn theo hai tiểu thái giám, vào ngự hoa viên liền đi thẳng đến hòn non bộ đối diện góc đình, Mạnh Dực ngồi xổm xuống sau hòn non bộ rồi đào lên một cái hộp, sau khi mở hộp ra thì trên mặt lập tức hiện vẻ mừng rỡ, hắn nói với một thái giám: "Song Phúc, ngươi xem dế hôm qua ta bắt vẫn còn sống đây này."

Thái giám sau lưng thò đầu ra nhìn, trong hộp quả nhiên có một con dế lớn bằng ngón tay cái đang bò tung tăng, y cũng cười nói: "Lần này điện hạ bắt được dế to hơn lần trước nhiều."

"Tiếc là con lần trước ta nuôi chết rồi, nếu không ta đã cho bọn chúng đá nhau một trận, ngươi có rảnh thì bắt thêm con nữa cho ta đi, nuôi một con chẳng thú vị gì cả." Mạnh Dực bứt một cọng cỏ trêu chọc con dế trong hộp chạy quanh.

Song Phúc lập tức đáp ứng, một tiểu thái giám khác đi theo sau bọn họ nhắc nhở: "Điện hạ phải đến Nam thư phòng rồi, nếu không sẽ muộn đấy ạ."

Mạnh Dực nguýt y một cái rồi giấu con dế lại chỗ cũ, đứng dậy phủi cỏ dại trên tay với vẻ mất hứng, sau đó bảo tiểu thái giám vừa nhắc nhở hắn: "Ngươi về đi, sau này Song Phúc đi theo ta đến Nam thư phòng là được rồi, Tam đệ cũng chỉ dẫn theo một người hầu, ta dẫn hai người không tốt lắm, sau này ta sẽ là Thái tử nên càng phải làm gương, không thể để phụ hoàng nghĩ ta đi học còn ham hưởng thụ được."

Tiểu thái giám kia không dám nhiều lời, đành phải nơm nớp lo sợ hành lễ rồi lui xuống. Mạnh Dực vung vẩy ngọn cỏ trong tay hỏi Song Phúc: "Y trở về sẽ không mách với mẫu hậu chuyện ta chơi dế đấy chứ?"

Song Phúc vội nói: "Y không dám đâu, điện hạ yên tâm."

"Vậy thì tốt rồi."

Hai chủ tớ không chậm trễ nữa mà đi thẳng về phía trước, lúc ngang qua góc đình, Mạnh Ngôn đứng dậy đi ra chặn đường Mạnh Dực rồi chắp tay nói: "Chào Nhị đệ."

Hưng Nhi kịp phản ứng, vội vàng cầm sách đi theo hành lễ với Mạnh Dực. Mạnh Dực bị người đột nhiên xuất hiện làm giật mình, hắn nhíu mày quay sang định hỏi Song Phúc người kia là ai thì đã thấy Song Phúc quỳ xuống thỉnh an, "Nô tài thỉnh an Đại điện hạ."

"Không cần đa lễ." Mạnh Ngôn xua tay với Song Phúc.

Nhờ vậy Mạnh Dực mới biết người đứng trước mặt chính là đại ca mà hắn chưa từng gặp, Mạnh Dực dò xét từ trên xuống dưới, thấy Mạnh Ngôn ăn mặc bình thường, trên người không có vật gì quý giá, biết hắn được triệu về cung nhưng vẫn không được lòng phụ hoàng nên cũng không quá xem trọng vị đại ca này.

Thế là hắn chẳng thèm đáp lễ mà hất cằm nhìn Mạnh Ngôn với vẻ không vui: "Ngươi chặn ta lại làm gì? Đây là kinh thành chứ đâu phải Việt Châu, sao lại không biết cấp bậc lễ nghĩa gì thế."

Không có chút tôn trọng nào của đệ đệ với ca ca.

Mạnh Ngôn cũng chẳng để bụng Mạnh Dực mà chỉ nói: "Ta ở đây chờ Nhị đệ là có chuyện muốn lĩnh giáo Nhị đệ."

Mạnh Dực vượt qua mặt hắn muốn đi, mất kiên nhẫn nói: "Giờ ta không rảnh, có chuyện gì chờ ta rảnh hãy nói."

Mạnh Ngôn theo sát phía sau, "Trước đó đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu, mẫu hậu thông cảm cho ta bao lâu nay không ở kinh thành, đối với sự vụ trong cung không quen thuộc nên đã bảo nếu ta có gì không hiểu thì đến thỉnh giáo Nhị đệ, Nhị đệ tất nhiên sẽ chỉ bảo ta, phụ hoàng cũng đồng ý rồi."

Mạnh Dực dừng lại, quay đầu nhìn Mạnh Ngôn, "Phụ hoàng và mẫu hậu nói vậy thật à?"

Mạnh Ngôn: "Nếu Nhị đệ không tin thì cứ tự mình hỏi đi, Nhị đệ không rảnh thì ta không quấy rầy nữa."

Mạnh Dực nhíu chặt mày, sắc mặt vẫn có chút nôn nóng nhưng mẫu hậu đã nói vậy, phụ hoàng cũng đồng ý, nếu hắn từ chối thì đến lúc đó Mạnh Ngôn tố cáo hắn sẽ khó tránh khỏi phiền phức, thế là hỏi qua loa: "Ngươi muốn thỉnh giáo chuyện gì?"

Mạnh Ngôn vẫy tay gọi Hưng Nhi đến, lấy quyển sách trên tay y lật ra đưa tới trước mặt Mạnh Dực, "Đây là sách lấy từ chỗ Tam đệ, ta xem cả ngày mà vẫn không hiểu, chẳng hay Nhị đệ có thể giảng giải cho ta một chút không?"

Mạnh Dực thấy trên sách viết "Đệ tử, nhập tắc hiếu, xuất tắc đệ, cẩn nhi tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân, hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn." Hắn sửng sốt, ngữ khí đầy khinh thường: "Chúng ta năm tuổi đã bắt đầu học "Luận Ngữ", "Học Nhi" lại là bài đầu tiên, đến giờ mà ngươi còn chưa đọc hiểu nữa à?"

Mạnh Ngôn sờ đầu một cái tỏ vẻ ngại ngùng, "Không dối gạt Nhị đệ, đại ca từ nhỏ đã không thích đọc sách, cũng chưa từng dốc sức cố gắng, bây giờ đã về đây không thể lại vô học bất tài nữa."

Mạnh Dực tuyệt nhiên không muốn giảng cho Mạnh Ngôn bài học nhàm chán này nhưng lại sợ bị phụ hoàng trách phạt, hắn giật lấy sách trong tay Mạnh Ngôn rồi nhấc chân đi vào góc đình, liếc nhìn Mạnh Ngôn đi theo sau, chỉ tay vào trang sách quát: "Bài văn đơn giản thế này ngay cả đồ đần cũng hiểu, thật không biết sao người như ngươi lại có thể làm đại ca ta được, mẫu hậu muốn ta dạy ngươi đúng là lãng phí thời gian của ta mà."

Tuy nói thế nhưng hắn không thể không giảng giải cho Mạnh Ngôn, chỉ là Mạnh Ngôn làm sao cũng nghe không hiểu, một câu phải giảng đi giảng lại nhiều lần thì Mạnh Ngôn mới bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, rốt cuộc hiểu được. Mạnh Dực ném sách đi rồi tức giận nói: "Ngươi đúng là đồ đần!"

Song Phúc thấy đã muộn giờ, nhịn không được nhắc nhở Mạnh Dực, Mạnh Dực mới dẫn theo y vội vàng đi, cũng không thèm hành lễ với Mạnh Ngôn.

Sau khi Mạnh Dực đi xong, Hưng Nhi nhặt lên quyển sách bị hắn ném xuống rồi bĩu môi phàn nàn với Mạnh Ngôn, "Nhị điện hạ thật quá khinh người, trước đây không tới chào hỏi ngài cũng không sao, bây giờ gặp mặt thậm chí cũng chẳng hành lễ, còn nói năng lỗ mãng như thế, điện hạ còn đi theo hắn làm gì."

Mạnh Ngôn cũng tức ứa gan, nhiều lần chỉ muốn vung nắm đấm nhưng may mà nhịn xuống được, hắn thở dài trút ra nỗi ngột ngạt trong lòng rồi bất đắc dĩ nói: "Hắn là con trai được phụ hoàng thương yêu nhất, ta đâu thể làm gì, cứ mặc kệ hắn đi."

Dứt lời hắn đứng dậy đi đến cạnh góc đình, chống tay lên lan can nhìn ngự hoa viên dần bừng tỉnh trong buổi sớm, cuối thu ngự hoa viên không có hoa đủ sắc màu mà chỉ có cúc vàng, những nụ hoa đang ngủ say giấc nồng trong sương sớm.

Nhìn một hồi, hắn quay đầu bảo Hưng Nhi: "Đi thôi, sáng mai chúng ta lại tới."

"Hả? Còn tới nữa sao ạ?" Hưng Nhi lộ vẻ mặt đau khổ.

Mạnh Ngôn: "Đương nhiên phải tới rồi, mấy bài phía sau quyển sách này ta còn chưa hiểu hết đâu."

Vì phải giảng bài cho Mạnh Ngôn nên Mạnh Dực đến Nam thư phòng trễ giờ, khi hắn đến thì Khổng tiên sinh đã chờ từ lâu. Khổng tiên sinh là người Hoàng thượng cố ý phái tới dạy riêng cho Mạnh Dực, tuổi ông khá lớn, từng dạy Hoàng thượng khi còn là hoàng tử nên tính tình không tốt lắm, thấy Mạnh Dực đến trễ thì rất không vui, nhưng nể tình hắn vi phạm lần đầu nên cũng chẳng nói gì.

Liên tiếp mấy ngày sau, Mạnh Ngôn đều chờ Mạnh Dực vào cùng một thời gian và địa điểm, mỗi lần toàn đem mấy câu đơn giản đến thỉnh giáo hắn khiến Mạnh Dực phiền muộn không thôi. Hôm nay Hoàng thượng hạ triều chợt nhớ ra lâu rồi không tới hỏi thăm bài vở của các hoàng tử nên đi thẳng tới Nam thư phòng, trong Nam thư phòng các hoàng tử và công chúa đều ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có Mạnh Dực là vắng mặt, Hoàng thượng hỏi xong bài của Mạnh Thừa thì Mạnh Dực mới lề mề chạy đến, vừa thấy Hoàng thượng ở đây liền sợ hãi luôn miệng thỉnh tội.

Sắc mặt Hoàng thượng sa sầm nhưng cũng không phát tác tại chỗ mà vẫn hỏi bài hắn, Mạnh Dực đáp không được, Hoàng thượng trầm mặt xuống, không lâu sau thái giám tổng quản Đổng Hoài bên cạnh Hoàng thượng tới gọi Mạnh Dực về cung Phượng Nghi một chuyến.

Hoàng thượng ngồi nghiêm trang trước chính sảnh, sắc mặt khó coi, Hoàng hậu ngồi bên cạnh lo lắng vặn xoắn khăn tay, sau khi Mạnh Dực đến, Hoàng thượng không nói lời nào mà chỉ ngồi uống trà, Hoàng hậu vội mở miệng nói: "Dực nhi gần đây xảy ra chuyện gì vậy, nghe Khổng tiên sinh nói ngày nào ngươi cũng đến lớp trễ, có phải lại la cà bên ngoài không, còn không mau nhận lỗi với phụ hoàng ngươi đi."

Mạnh Dực quỳ xuống hấp tấp giải thích, "Nhi thần không phải ham chơi muộn giờ mà vì đại ca đấy ạ."

"Mạnh Ngôn?" Hoàng hậu nhíu mày.

Mạnh Dực liền kể lại chuyện gặp gỡ Mạnh Ngôn ở ngự hoa viên, Mạnh Ngôn quấn lấy hắn đòi giảng bài, Hoàng hậu nghe xong thì giận tím mặt, nàng nắm chặt khăn tay nói với Hoàng thượng: "Bệ hạ, Mạnh Ngôn thật quá xấu xa, hắn cố ý muốn làm Dực nhi của chúng ta chậm trễ đây mà, xin bệ hạ minh xét!"

Hoàng thượng nghe xong sắc mặt lại tối đi, hắn bảo Đổng Hoài: "Gọi Đại điện hạ tới đây."

Thế là Mạnh Ngôn bị dẫn vào cung Phượng Nghi, đây là lần thứ hai hắn gặp Hoàng thượng. Lần này khoảng cách giữa hắn và Hoàng thượng còn xa hơn cả lần đầu, Hoàng thượng uy nghiêm ngồi trên ghế vàng rực rỡ còn Mạnh Ngôn quỳ dưới sảnh, hắn vừa thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu thì Hoàng hậu liền chỉ tay vào hắn mắng: "Trước đây bản cung thấy ngươi hiền hậu trung thực, không ngờ ngươi lại xấu xa như vậy, cố ý làm chậm trễ giờ học của Dực nhi, để hắn bị tiên sinh và bệ hạ trách phạt!"

Hoàng thượng liếc nhìn Hoàng hậu, gạt nắp chén trà rồi nói: "Có chuyện gì vậy, ngươi làm đại ca mà phải nhờ đệ đệ giảng bài sao."

Mạnh Ngôn cúi người cao giọng nói: "Bẩm phụ hoàng, lúc trước nhi thần ở Việt Châu không có tiên sinh giỏi dạy bảo nên bài vở của con thụt lùi rất nhiều, lần trước thỉnh an ngài và mẫu hậu, mẫu hậu có nói Nhị đệ nhỏ hơn con một tháng, lâu nay con không ở trong cung nên có một số việc khó tránh khỏi mù mờ, nếu có gì không hiểu thì có thể đến thỉnh giáo Nhị đệ, vì vậy nhi thần mới làm phiền Nhị đệ, cũng không biết đã làm Nhị đệ trễ giờ, nhi thần biết lỗi rồi ạ."

Hoàng hậu nghe xong cả kinh trợn mắt, đang muốn mở miệng phản bác thì chợt nhớ lại trước đây đúng là mình đã nói như vậy, nhưng khi đó nàng chỉ muốn ám chỉ Mạnh Ngôn tuy là con trưởng nhưng lại không tài hoa bằng Mạnh Dực, ai ngờ lại bị Mạnh Ngôn tưởng thật.

Nhưng lời này quả thật thốt ra từ miệng nàng nên bây giờ không thể cãi lại, Hoàng hậu âm thầm nghiến răng rồi tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi muốn thỉnh giáo Nhị đệ cũng phải chọn giờ nào thích hợp chứ."

Mạnh Ngôn ngẩng đầu thản nhiên nói, "Nhị đệ ban ngày đều ở Nam thư phòng, tan học xong liền về cung Phượng Nghi tận hiếu với mẫu hậu nên nhi thần không thể quấy rầy, chỉ có buổi sáng mới gặp được Nhị đệ thôi ạ."

Hắn nói trôi chảy không tìm ra sai sót gì, Hoàng hậu tức anh ách lại không có chỗ trút giận, đành nghe Mạnh Ngôn nói tiếp: "Nhị đệ học giỏi, lại có kiên nhẫn, chưa từng chê bai nhi thần ngu dốt mà luôn sẵn lòng giảng giải cho nhi thần, hơn nữa hắn cũng không nói nhi thần làm trễ giờ học của hắn, nếu hắn nói thì nhi thần nhất định không dám quấy rầy hắn nữa."

Hắn nói năng khéo léo nên cơn giận của Hoàng hậu lập tức vơi bớt một nửa, ngẩng đầu thấy sắc mặt Hoàng thượng dịu lại, nhân tiện nói: "Đứa nhỏ Dực nhi này không chịu nói gì với thần thϊếp cả, nếu hắn nói sớm thì bệ hạ đâu phải tức giận như thế."

Hoàng thượng bảo Mạnh Dực: "Ngươi thật thà quá đấy, dù muốn giúp đại ca ngươi thì cũng phải lo cho mình trước đã. Mau đứng dậy đi, ngươi chịu giúp đỡ huynh đệ thì tốt rồi."

Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn Mạnh Ngôn cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Hoàng thượng lại hỏi Mạnh Ngôn, "Trẫm nghe nói ngươi chỉ thỉnh giáo Dực nhi mấy bài Luận Ngữ, bài vở của ngươi thụt lùi đến mức này cơ à?"

Tuy Hoàng thượng đang hỏi Mạnh Ngôn nhưng Hoàng hậu cũng nghe ra thâm ý trong đó, nàng thầm nghĩ không ổn, vội vàng đứng dậy tới trước Hoàng thượng quỳ xuống thỉnh tội: "Bệ hạ, là thần thϊếp sơ suất, Ngôn nhi vừa về cung, thần thϊếp chỉ hỏi đến sinh hoạt thường ngày của hắn, sợ người khác bỏ bê hắn, không ngờ lại bỏ sót chuyện học hành, xin bệ hạ trách tội."

Hoàng hậu nói khẩn thiết như quên thật chứ không phải cố ý, Hoàng thượng uống hết trà, đặt chén xuống rồi chậm rãi mở miệng: "Hoàng hậu đừng nên tự trách, mỗi ngày ngươi phải xử lý chuyện hậu cung, chăm sóc nhiều con cái như vậy, nhất thời cũng phải sơ suất chứ."

Hoàng hậu nói: "Ngày mai thần thϊếp sẽ sắp xếp cho Ngôn nhi đến Nam thư phòng, có tiên sinh ở Nam thư phòng cẩn thận dạy bảo thì Ngôn nhi chắc chắn sẽ sớm theo kịp bài vở thôi ạ."

"Hoàng hậu vất vả rồi." Hoàng thượng đứng dậy đi tới chỗ Mạnh Dực, đưa tay sửa cổ áo cho hắn rồi căn dặn, "Ngươi là con trai trưởng của trẫm, trẫm đặt kỳ vọng rất lớn vào ngươi, sau này phải cố gắng học hành chăm chỉ hơn mới được."

"Nhi thần xin nghe phụ hoàng dạy bảo."

Hoàng thượng dứt lời lại nhìn Mạnh Ngôn nói: "Đến Nam thư phòng học cho tốt, lần sau đừng đem mấy bài học kia đi thỉnh giáo khắp nơi nữa, thân là con lớn mà kém hiểu biết như thế thì còn ra thể thống gì!"

Mạnh Ngôn cung kính nói: "Vâng, nhi thần biết lỗi rồi."

Sau khi Hoàng thượng đi, Mạnh Ngôn cũng không dám ở lại mà từ biệt Hoàng hậu rồi vội vàng rời khỏi cung Phượng Nghi. Y Đào chờ bên ngoài, thấy Mạnh Ngôn đi ra liền tiến tới khoác áo choàng cho hắn, lo âu hỏi: "Bệ hạ không làm khó điện hạ chứ?"

Mạnh Ngôn lắc đầu, "Mẫu hậu bảo ta ngày mai đến Nam thư phòng học."

Y Đào cười nói: "Hoàng hậu nương nương thật nhân hậu, lúc trước nô tỳ bảo điện hạ đi xin Hoàng hậu nương nương mà điện hạ không chịu, bây giờ náo loạn một trận e là nương nương sẽ trách điện hạ đấy."

Mạnh Ngôn nghiêng đầu liếc nàng một cái, "Mẫu hậu nhân hậu như thế đương nhiên sẽ không trách tội ta đâu."

Về cung Trường Định, Mạnh Ngôn sai Hưng Nhi tới cung Thúy Vi chuyển lời cho Tô quý nhân từ ngày mai cáo ốm nằm trên giường, khỏi phải đến cung Phượng Nghi thỉnh an. Hưng Nhi không hiểu, hỏi hắn tại sao.

Mạnh Ngôn: "Mặc dù hôm nay mẫu hậu không nổi giận với ta nhưng chuyện ta đến Nam thư phòng vốn không phải là ý định của bà ta, chỉ sợ ngày mai bà ta sẽ làm khó mẫu phi, chi bằng cáo ốm tránh mặt mấy ngày vậy."

Hưng Nhi hiểu ra, vội vàng chạy đến cung Thúy Vi chuyển lời.

Mạnh Ngôn ngồi trong phòng lau chùi một thanh đoản kiếm, thầm nghĩ Ngu Thanh này quả thật lanh trí, hôm đó mình chỉ nhắc tới Hoàng hậu mà Ngu Thanh đã nghĩ ra tương kế tựu kế.

Mạnh Ngôn cất kỹ đoản kiếm, âm thầm lộ ra một nụ cười tán thưởng, xem ra phải dành chút thời gian đi cảm tạ vị mẫu hậu này của hắn mới được.