Mỹ Nhân Ân

Chương 1: Hồi kinh

Năm thứ ba Càn Phong, thành Biện Châu, kinh đô Đại Lương, một chiếc xe ngựa phủ màn xanh đang phi nước đại từ cổng thành vào trong thành. Bề ngoài xe ngựa không có vẻ gì nổi bật, chính là kiểu xe mà gia đình bình thường hay dùng, nhưng chung quanh lại có bốn thị vệ đeo đao hộ tống, bọn họ bảo vệ cả trước lẫn sau xe ngựa một tấc cũng không rời, dáng vẻ phong trần mệt mỏi như đã trải qua một chặng đường dài.

Sau khi đoàn người vào thành cũng không đi chậm lại, người trong thành hoảng sợ dạt ra tránh đường. Màn xe ngựa bị xốc lên một khe nhỏ, thiếu niên ngồi trong xe tò mò nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi phụ nhân bên cạnh: "Mẫu phi, đây chính là kinh thành sao ạ?"

Phụ nhân chừng ba mươi tuổi, tóc búi kiểu đuôi én, trên đầu chỉ cài ba cây trâm hoa bạch ngọc, tuy không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, nàng nhìn theo ánh mắt thiếu niên ra ngoài, trên mặt thoáng hiện lên vẻ u buồn, nàng xoa đầu thiếu niên rồi hiền hòa nói: "Đây là kinh thành."

Thiếu niên lại xốc hẳn màn xe lên rồi thò đầu ra nhìn kỹ, người trên đường nhốn nháo, tiếng rao hàng không dứt bên tai, đập vào mắt là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, hắn không khỏi cảm thán kinh thành thật náo nhiệt! Dứt lời lại nhìn phụ nhân thỉnh cầu, "Mẫu phi, con muốn xuống đi bộ một lát cho giãn gân cốt, ngồi xe ngựa mấy ngày làm cả người đều đau."

Phụ nhân hơi nhíu mày cản hắn lại, "Giờ đã đến kinh thành nên không còn tự do như khi ở Việt Châu nữa, mọi chuyện phải tuân theo quy củ, không thể tùy hứng được."

"Vậy khi nào con mới được ra ngoài chơi ạ?" Thiếu niên hỏi.

Phụ nhân đưa tay buông màn xe xuống rồi nói: "Chờ vào cung gặp phụ hoàng con rồi tính sau."

Thiếu niên bất mãn hừ nhẹ một tiếng, không khỏi phàn nàn, "Sao tự dưng phụ hoàng lại triệu chúng ta vào cung chứ, con cảm thấy ở Việt Châu rất tốt mà, vào cung thì thế nào cũng cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm, còn gì vui nữa chứ."

Phụ nhân giơ ngón trỏ đặt trên miệng thiếu niên, thấp giọng quát, "Con phải nhớ kỹ tên mình là Mạnh Ngôn, tức là phải luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Thiếu niên tên Mạnh Ngôn vội vàng bịt miệng mình lại rồi dùng ánh mắt ra hiệu sẽ không nói lung tung nữa.

Xe ngựa mau chóng tới hoàng cung và dừng ở cửa hông, Mạnh Ngôn và một nha hoàn đỡ phụ nhân xuống xe, họ phải lên kiệu ở cổng cung. Cửa hông đã có một vị công công đợi sẵn, hai người vừa xuống xe thì hắn lập tức ra đón rồi cúi người hành lễ: "Nô tài thỉnh an Đại hoàng tử và Tô quý nhân nương nương."

Tô quý nhân vội đưa tay ra đỡ, "Công công không cần đa lễ."

"Tạ ơn nương nương." Công công đứng dậy nói với Tô quý nhân, "Nương nương, nô tài là Song Thụy được cử đến hầu hạ nương nương, Hoàng thượng nói Đại hoàng tử và nương nương đi đường mệt nhọc, hôm nay về nghỉ ngơi trước rồi ngày mai lại đến diện thánh, nô tài tới đây để nghênh đón nương nương."

Dứt lời hắn vẫy gọi hai chiếc kiệu tới, Tô quý nhân nhét túi tiền vào tay Song Thụy ôn hoà nói: "Làm phiền Song Thụy công công."

Sau đó nàng và Mạnh Ngôn lên kiệu từ cửa hông vào hoàng cung, đi dọc theo con đường trong cung thẳng về phía trước, lúc này khoảng giờ Thân nên hầu hết cung nhân đang nghỉ trưa, trên đường đi cũng không gặp người nào. Đường trong cung vắng vẻ kéo dài tít tắp không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng có một hai cung nhân đi ngang qua yên lặng nép vào bên tường cúi đầu hành lễ, không ai nói năng gì nên bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.

Mạnh Ngôn ngồi trên kiệu nhìn quanh, ngoại trừ bức tường cao màu đỏ thì không còn thấy gì khác, ước chừng đi gần nửa canh giờ đến một ngã rẽ, Song Thụy ra hiệu cho kiệu dừng lại rồi hành lễ với Tô quý nhân: "Nương nương, cung Trường Định bên phải nơi này là nơi ở của các hoàng tử, ngài sẽ ở cung Thúy Vi phía trước, ngài và Đại điện hạ phải tạm biệt ở đây thôi ạ."

Mạnh Ngôn nghe xong thì lập tức cuống quýt, "Cái gì? Ta và mẫu phi không được ở chung sao?"

Song Thụy cung kính trả lời: "Bẩm Đại điện hạ, theo lệ thì hoàng tử sau khi sinh ra phải đến sống ở cung Trường Định chứ không thể ở cùng hoàng phi, trước khi được phong vương ra ngoài cung lập phủ thì đều phải ở cung Trường Định ạ."

Mạnh Ngôn còn muốn nói thêm nhưng Tô quý nhân đã dùng ánh mắt ngăn hắn lại rồi bảo hắn: "Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, đừng lo, nếu con rảnh rỗi thì có thể đến cung mẫu phi thỉnh an."

Song Thụy hành lễ với Mạnh Ngôn rồi dẫn đường cho kiệu của Tô quý nhân đi về phía trước, Mạnh Ngôn thì rẽ vào con đường nhỏ cạnh cung bên phải, đi khoảng nửa nén hương thì hắn thấy được cổng Trường Định.

Kiệu dừng lại trước cổng, bốn nô tài khiêng kiệu cho Mạnh Ngôn hành lễ xong liền cáo lui, Mạnh Ngôn đứng ở cổng do dự một lát rồi đưa tay đẩy cổng Trường Định.

Cung Trường Định rất lớn, có một chính điện và bốn thiên điện ở hai bên, giữa thiên điện có mấy phòng nhỏ nằm kế nhau, trong sân được bài trí đối xứng, hai cây ngọc lan được ngăn cách bằng một hồ nước ở giữa, hoa sen trong hồ đã tàn úa chỉ còn cuống lá trơ trọi. Trong cung rất yên tĩnh không nghe được âm thanh nào, Mạnh Ngôn đi quanh sân một vòng, cuối cùng đến hồ nước khom người nhìn cá chép bên trong.

Cửa phòng nhỏ bên phải kẽo kẹt mở ra, một người trông như thái giám vừa ngáp vừa đi ra, thấy trong sân có người đang đứng thì giật mình quát lớn, "Ngươi là ai!"

Mạnh Ngôn xoay người nhìn y, "Ta là Mạnh Ngôn."

Thái giám kia sửng sốt, trong nháy mắt kịp phản ứng, lập tức chạy tới, "Ngài là Đại hoàng tử hôm nay hồi cung sao ạ?"

Mạnh Ngôn gật đầu, thái giám lập tức quỳ xuống thỉnh an: "Nô tài Hưng Nhi thỉnh an Đại hoàng tử, điện hạ vạn an!"

Mạnh Ngôn khoát tay, "Đứng lên đi, không cần đa lễ."

Tiếng của Hưng Nhi làm kinh động đến những nô tài khác trong viện, bọn hắn nhao nhao đi ra chào hỏi Mạnh Ngôn, cung Trường Định có tổng cộng tám thái giám và tám cung nữ, ba người trong số đó thuộc về hắn, thái giám Hưng Nhi và cung nữ Y Đào sẽ hầu hạ bên cạnh.

Sau khi nhận mặt mọi người, Mạnh Ngôn chỉ vào mấy thiên điện hỏi: "Không biết ta ở gian nào đây?"

Dù hắn chưa trải sự đời nhưng vẫn biết rõ chính điện tất nhiên không phải dành cho mình.

Quả nhiên Hưng Nhi vội nói: "Gian đầu tiên bên phải, Phong Hồi Các là nơi ngài ở, đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi ạ, điện hạ đi đường mệt mỏi nên trước tiên vào nghỉ ngơi một lát đã."

"Cũng được." Mạnh Ngôn theo Hưng Nhi vào Phong Hồi Các, gian phòng không quá lớn nhưng dư sức cho một mình hắn ở, trong phòng bài trí rất bình thường, chẳng có vật trang trí quý giá nào, cũng như phòng thiếu gia của gia đình bình thường mà thôi. Mạnh Ngôn nhìn một vòng không nói gì, hắn ngồi xuống chính sảnh rồi xoa cánh tay đau nhức, Y Đào múc nước đến hầu hạ hắn rửa mặt.

Mạnh Ngôn vừa rửa tay vừa hỏi Y Đào, "Cung Trường Định còn ai ở không, sao thấy vắng vẻ thế nhỉ, Nhị đệ và Tam đệ của ta không ở đây à?"

Y Đào khoanh tay cung kính trả lời: "Bẩm điện hạ, Tam điện hạ ở chính điện cung Trường Định, giờ hắn đang đọc sách ở Nam thư phòng, tối nay hắn về ngài có thể gặp được, còn Nhị điện hạ thì không ở đây."

Mạnh Ngôn vắt khăn lau mặt, nghi hoặc hỏi: "Ồ? Vậy hắn ở đâu?"

Y Đào đáp: "Nhị điện hạ và Hoàng hậu nương nương đều ở cung Phượng Nghi ạ."

Mạnh Ngôn đã hiểu ra nên không hỏi thêm nữa, rửa mặt xong hắn bảo Y Đào: "Ta hơi đói, lấy chút đồ ăn tới đây."

"Vâng."

Mạnh Ngôn đứng ở cửa đảo mắt nghĩ đến tình thế bây giờ, phụ hoàng hắn tức là đương kim Hoàng thượng có ba con trai, con cả là hắn, con thứ hai do Hoàng hậu sinh ra, con thứ ba là của Tuệ quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng Tuệ quý phi đã qua đời, nếu không thì Tam đệ của hắn đã không phải ở trong cung Trường Định này. Cái gọi là hoàng tử sau khi sinh ra phải đến sống ở đây chẳng qua là vì hoàng tử không được sủng ái mà thôi, hoàng tử có quyền thế lại được sủng ái tất nhiên có thể ở cùng với mẫu thân của mình.

Hiện giờ trong số ba người con trai của Hoàng thượng thì Nhị hoàng tử có Hoàng hậu làm chỗ dựa, Tam hoàng tử có phe Thái sư chống lưng. Chỉ mỗi mình hắn là chẳng có gì cả.

Mẫu phi của Mạnh Ngôn từng là một cung nữ nhỏ bé trong Vương phủ, vì được sủng hạnh mới có hắn, Mạnh Ngôn vừa ra đời thì hai mẹ con gặp tai bay vạ gió mạo phạm đến phụ thân hắn nên bị đưa đến Việt Châu suốt mười lăm năm. Hắn cứ tưởng mình đã bị lãng quên, nào ngờ sau khi phụ vương đăng cơ lại đột nhiên nhớ tới mẹ con họ nên phái người ngàn dặm xa xôi truyền thánh chỉ đến Việt Châu sắc phong mẫu thân hắn làm Tô quý nhân, còn triệu bọn họ về cung.

Mạnh Ngôn lắc đầu thở dài, hắn chưa bao giờ gặp phụ thân mình, cũng không biết ngày mai diện thánh phải làm thế nào. Hoàng hôn rơi xuống sân cung Trường Định phản chiếu mặt hồ lấp lánh như được dát vàng, bầu trời vuông vức trên đầu như một l*иg giam hoa lệ, từ khoảnh khắc bước vào đây thì hắn đã định sẵn trở thành con thú bị nhốt trong chiếc l*иg này.

Giờ Dần ba khắc hôm sau, Mạnh Ngôn đang ngủ mơ màng thì bị Y Đào đánh thức, hắn giụi mắt nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài rồi ngơ ngẩn nhìn về phía Y Đào, Y Đào thắp đèn lên nói với Mạnh Ngôn: "Hôm nay điện hạ phải gặp Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ ngài thức dậy."

"Sớm vậy à?" Mạnh Ngôn kinh ngạc, "Trời đã sáng đâu."

Y Đào cười nói: "Các hoàng tử đều rời giường vào giờ này cả, Hoàng thượng cũng đã rời giường chuẩn bị vào triều, sau khi ngài chuẩn bị thỏa đáng và ăn sáng xong thì Hoàng thượng cũng vừa hạ triều đấy ạ."

Mạnh Ngôn vô cùng buồn bực nhưng hắn mới đến nên chỉ có thể tuân theo quy củ trong cung, lăn lộn trên giường một lát rồi đành đứng dậy. Mấy cung nữ và thái giám tiến đến hầu hạ hắn mặc y phục rửa mặt, Y Đào chọn một chiếc áo bảo gấm màu vàng sẫm ướm lên người Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn liếc nhìn nàng rồi lắc đầu, tự chọn lấy cái màu xanh sẫm mặc vào, Y Đào do dự nói: "Điện hạ hôm nay diện thánh lần đầu, mặc màu xanh có tối quá không ạ?"

Mạnh Ngôn buộc đai lưng nói: "Ta không thích mặc đồ màu sáng."

Y Đào tôn trọng ý kiến của hắn nên đổi sang phát quan màu trắng ngà buộc tóc cho Mạnh Ngôn, sau khi ăn mặc chỉnh tề Mạnh Ngôn lập tức toát ra khí chất phi phàm, so với hôm qua thì hôm nay mới có dáng vẻ của một hoàng tử.

Ăn sáng xong vẫn còn một lúc nữa Hoàng thượng mới hạ triều, Mạnh Ngôn vốn định đến chính điện chào hỏi Tam hoàng tử nhưng tiểu thái giám ở chính điện nói Tam hoàng tử đã tới Nam thư phòng, Mạnh Ngôn không khỏi cảm thán Tam đệ này quả là ham học.

Thấy thời gian còn sớm, Mạnh Ngôn định đến cung Thúy Vi đón Tô quý nhân rồi cùng diện thánh, hắn dẫn Hưng Nhi đi dọc theo con đường trong cung ngày hôm qua, cung Thúy Vi nằm ở nơi vắng vẻ, Mạnh Ngôn là người tập võ nên sải bước rất nhanh, Hưng Nhi đi theo hắn mệt muốn đứt hơi. Mạnh Ngôn đi hai ba bước rẽ vào một cửa ngõ khác, hắn quay đầu lại thì thấy Hưng Nhi đang chống đầu gối thở dốc ở đằng xa.

Mạnh Ngôn mặc kệ y rồi dạo quanh xem xét, đi vài bước dọc con đường bên cạnh cung thì mơ hồ ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một cung điện đóng kín cổng, trên cửa gắn một ổ khóa đen trĩu nặng, ngoài cổng có hai thị vệ đang ngủ gà ngủ gật.

Bề ngoài cung điện này có vẻ tiêu điều, vách tường loang lổ, màu sơn cũng đã phai, như thể lâu lắm rồi không được tu sửa, trên tường có mấy dây leo tàn úa vừa giống cỏ tơ hồng lại vừa giống cây phù tô, vì đã khô héo nên không phân biệt được là loại nào.

Mạnh Ngôn chưa từng biết hoàng cung khí phái huy hoàng còn có một nơi như vậy nên hắn hiếu kỳ đến gần xem cho rõ, tấm bảng treo trên cổng viết ba chữ "Cung Trọng Hoa", màu chữ ban đầu đã biến thành màu xám trắng, ngay cả tấm bảng cũng lung lay sắp rơi xuống.

Mạnh Ngôn muốn lại gần một bước nhưng lại đánh thức thị vệ gác cổng, bọn hắn thấy có người tới gần thì lập tức đứng dậy giơ đao nói với Mạnh Ngôn: "Không được tới đây!"

Hưng Nhi đang thở hồng hộc nhìn thấy Mạnh Ngôn chạy đến chỗ nào thì sợ đến hồn vía bay lên mây, vội vàng xông tới kéo Mạnh Ngôn đi rồi vỗ ngực thở phào: "Điện hạ hù chết nô tài rồi, đi làm sao mà lại tới đó chứ, đường đến cung Thúy Vi ở đây cơ mà."

Mạnh Ngôn vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, đợi đi xa hắn mới hỏi Hưng Nhi, "Đó là nơi nào mà còn có thị vệ canh gác vậy?"

"Đó là cung Trọng Hoa, không thể tùy tiện vào đâu ạ." Hưng Nhi nói.

"Cung Trọng Hoa là chỗ nào?" Mạnh Ngôn truy hỏi.

Hưng Nhi giống như ăn trộm lấm lét nhìn quanh rồi ghé vào tai Mạnh Ngôn thì thào: "Nghe nói trong đó giam giữ Hoàng hậu đầu tiên của Hoàng thượng, điện hạ, sau này ngài tuyệt đối đừng tới đó nữa, nhìn âm u đáng sợ lắm."

Mạnh Ngôn nghe vậy thì nhịn không được ngoái đầu lại, cung Trọng Hoa đã ở cách xa hắn, một trận gió thổi qua, đám lá khô trên tường cung bị gió thổi rơi rụng lả tả, một mảnh lá khô theo gió bay đến bên chân hắn.