Mỹ Nhân Ân

Chương 11: Chim sẻ

Trong điện Cần Chính, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn lật qua tấu chương trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn các quan thần đang đứng phía dưới, trầm giọng nói: "Hà Trung, vụ sập hành cung điều tra đến đâu rồi?"

Nghe đến tên mình, Ngự sử trung thừa Hà Trung bước lên một bước, chắp tay đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, việc này thần điều tra đã có chút manh mối."

"Chuyện là thế nào? Ngươi nói rõ ra!" Hoàng thượng mất kiên nhẫn.

Hà Trung vuốt nhẹ chòm râu ngắn của mình, từ tốn nói: "Bộ Công giám sát việc xây dựng lại để xảy ra sự cố sụp hành cung làm chết năm nhân công. Nguyên nhân có thể do Thị lang bộ Công là Tưởng đại nhân tham ô tiền thi công, dùng vật liệu kém chất lượng khiến tầng dưới không chịu nổi sức nặng của tầng trên mà đổ sập xuống. Đây là chứng cứ mà thần đã tra ra được."

Nói xong, Hà Trung trình lên một chồng sổ sách và chứng cứ xây dựng, Đổng Hoài nhận lấy rồi đưa cho Hoàng thượng.

Nghe vậy, Tưởng Như Tùng lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống kêu oan: "Bệ hạ, thần bị oan!"

Hoàng thượng nhận lấy sổ sách lật xem, càng xem sắc mặt càng đen lại. Hoàng thượng ném mạnh sổ sách xuống trước mặt Tưởng Như Tùng rồi vỗ mạnh vào bàn quát: "Tưởng Như Tùng! Ngươi cứ một mực kêu oan đi. Giờ chứng cứ rành rành, ngươi còn gì để nói?"

Tưởng Như Tùng dập đầu thật mạnh, lớn tiếng kêu: "Thần thật sự bị oan! Thần giám sát việc xây dựng hành cung hoàn toàn theo đúng bản vẽ và quy chế, tuyệt đối không hề bớt xén nguyên vật liệu. Xin bệ hạ minh xét!"

Tưởng Như Tùng tuy miệng kêu oan nhưng lòng hoảng sợ vô cùng. Hắn quả thực có tham ô nhưng luôn rất cẩn thận, không dám bớt xén quá nhiều vật liệu xây dựng. Mỗi lần đều ăn chặn một ít dẫn đến số tiền thực tế chi cho công trình luôn thấp hơn số tiền báo cáo cho bộ Hộ. Hắn tự thấy mình làm kín đáo không hề để lộ sơ hở. Hắn không hiểu tại sao lần này hành cung lại sập đột ngột.

Sổ sách mà Ngự sử đài điều tra là thật, vật liệu xây dựng không đạt chuẩn cũng là thật, hắn hết đường chối tội. Dù đang vào đầu hạ, không khí vẫn còn mát mẻ nhưng lớp áo trong của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, không dám ho he gì.

"Chẳng lẽ những chứng cứ này là Ngự sử đài vu oan cho ngươi? Ngươi tự xem đi! Ngay cả hành cung của trẫm mà ngươi cũng dám bớt xén nguyên vật liệu, may mà chưa xây xong đã có tai nạn. Nếu xây xong rồi mà trẫm vào ở gặp chuyện, ngươi tính sao?" Hoàng thượng tức giận, tiện tay vơ chung trà ném thẳng vào đầu Tưởng Như Tùng.

Tưởng Như Tùng nghiến răng chịu đựng nước trà nóng đổ lên đầu, run rẩy đáp: "Thần không dám!"

Thái sư đứng bên cạnh quan sát, vừa xót xa vừa lo lắng. Suy nghĩ một lúc, Thái sư tiến lên nói: "Bệ hạ, Tưởng Thị lang xưa nay làm việc luôn cẩn trọng. Hắn không có gan coi thường mạng người, càng không dám phá hoại hành cung của bệ hạ. Việc này rất hệ trọng, xin bệ hạ điều tra kỹ càng!"

Hoàng thượng không thay đổi sắc mặt, nhìn Thái sư rồi chỉ vào đống chứng cứ bên cạnh: "Điều tra còn chưa đủ rõ ràng sao? Trẫm nghe nói hắn xa hoa thành thói nổi danh kinh thành từ lâu nhưng không muốn quản. Ai ngờ những khoản chi tiêu ấy lại xuất phát từ đây! Ngươi xem ngươi đã sinh ra đứa con tốt thế nào kìa!"

Một vị quan khác nhìn Thái sư, bước ra nói: "Bệ hạ, thần nghe nói nhân công phục dịch xây dựng hành cung trước giờ đều bị đối xử tệ bạc. Họ biết năm người kia chết do quan trên tham ô nên đứng lên đòi công bằng, giờ đã đình công, có dấu hiệu bạo loạn."

"Càn quấy!" Hoàng thượng nổi giận, "Lập tức cử người trấn áp, phải trấn an lòng người êm xuôi, không được để xảy ra bạo loạn."

"Vâng." Thượng thư bộ Hộ lập tức đáp lời.

Các quan khác đều khép nép đứng im, những ai thường ngày có quan hệ tốt với Thái sư lúc này cũng không dám lên tiếng. Hoàng thượng liếc nhìn Tưởng Như Tùng, trầm giọng nói: "Thị lang bộ Công Tưởng Như Tùng tham ô hối lộ, coi thường mạng sống của người khác, vô cùng đáng giận! Lập tức cách chức, việc còn lại giao cho Đại lý tự điều tra!"

Thái sư còn định nói thêm nhưng Hoàng thượng đã tiếp lời: "Thái sư, nể mặt Tuệ quý phi và Mạnh Thừa, trẫm không trị tội ngươi dạy con không nghiêm. Nếu ngươi còn cầu xin, trẫm nhất định không tha!"

Thái sư nghẹn lời không nói được gì thêm, đành nhìn con trai bị tước mũ cánh chuồn ngã ngồi trên đại điện, cuối cùng bị người của Đại lý tự giải đi. Cho đến khi bãi triều, mọi người đã ra về hết, Thái sư mới từ từ hoàn hồn, liền lập tức gọi một thái giám mời Mạnh Thừa đến phủ.

Mạnh Thừa đến phủ Thái sư, nghe ông ta kể lại mọi chuyện xảy ra trên triều, liền đứng phắt dậy: "Chẳng lẽ tổ phụ định cho qua sao? Ở Đại lý tự ta có thể nói được vài lời, để ta đi liên hệ với họ."

"Vô ích thôi. Nếu họ đã dám hạch tội Như Tùng trước triều đình thì chứng cứ ắt đã đầy đủ. Đại lý tự dù có nể mặt điện hạ cũng không dám trái lệnh thiên tử. Điện hạ ra mặt có thể giúp Như Tùng sống tốt hơn trong ngục, nhưng cuối cùng e là vẫn không tránh được tội." Thái sư thở dài.

Mạnh Thừa nói: "Chỉ chết có năm người, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự sẽ lấy mạng cữu cữu sao?"

Thái sư nhìn Mạnh Thừa, hơi nhíu mày: "Có thể miễn tội chết nhưng khó thoát tội sống. Nếu có kẻ xúi giục nhân công làm loạn, cữu cữu ngài e rằng không tránh khỏi bị lưu đày vài năm."

"Cữu cữu cũng thật là, đυ.ng cái gì không đυ.ng lại đi đυ.ng vào tiền xây hành cung."

Thái sư nhìn Mạnh Thừa, trầm giọng nói: "Đồ rằng chuyện này không phải chỉ nhắm vào Như Tùng và ta."

Mạnh Thừa nhíu mày: "Ý của tổ phụ là chuyện này còn nhằm vào cả ta sao?"

"Điện hạ luôn được Hoàng thượng để tâm, sợ là có người nhìn không vừa mắt rồi." Thái sư trầm tư.

"Nhị ca đã được phong làm Thái tử, bà ta còn muốn gì nữa?" Mạnh Thừa tức giận đập bàn.

Thái sư khuyên nhủ: "Dù có thế nào thì hãy cứ quan sát tình hình trước đã. Bệ hạ đang giận dữ, điện hạ chớ nên vội vàng cầu xin."

"Ta biết rồi, tổ phụ đừng lo lắng quá. Chỉ cần bảo toàn được tính mạng cho cữu cữu, những chuyện khác đều dễ xử lý."

Mạnh Thừa an ủi Thái sư một lúc rồi chạy đến Đại lý tự, tìm cách lo liệu cửa sau, đảm bảo Tưởng Như Tùng sẽ không bị chịu hình phạt ngay lập tức. Sau đó, y mới quay trở lại hoàng cung.

Tuy nhiên, trong lòng y vẫn không yên. Tưởng Như Tùng là đệ đệ duy nhất của mẫu phi y, khi Tuệ quý phi còn tại thế, bà đã vô cùng yêu thương đệ đệ này. Vì vậy mặc dù Thái sư đã khuyên y không nên hành động vội vã, Mạnh Thừa cũng không thể bỏ mặc cữu cữu mà không cứu. Cuối cùng, Mạnh Thừa vẫn không nhịn được.

Sau đấy ít hôm, Hoàng thượng triệu ba vị hoàng tử vào cung Chiêu Dương để kiểm tra việc học. Cả ba đều trả lời rất tốt, Mạnh Thừa vẫn là người xuất sắc nhất. Hoàng thượng không vì chuyện của Tưởng Như Tùng mà tức giận với Mạnh Thừa, ngược lại còn khen ngợi y vài câu.

Thấy Hoàng thượng đang vui vẻ, Mạnh Thừa nóng vội thừa cơ xin tội cho Tưởng Như Tùng. Sắc mặt Hoàng thượng vốn đang tươi cười bỗng chốc sa sầm. Hoàng thượng cho Mạnh Ngôn và Mạnh Dực lui trước, chỉ giữ lại Mạnh Thừa rồi trách mắng y một hồi: "Con là hoàng tử của trẫm, không lo nghĩ cho bách tính Đại Lương mà chỉ quan tâm đến vài người thân thích bên mẫu gia. Trong mắt con, năm người chết kia chẳng lẽ không bằng mạng của cữu cữu con đấy phỏng?"

"Mong phụ hoàng điều tra kỹ lưỡng, nhi thần cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó uẩn khúc."

Hoàng thượng nhìn chằm chằm y: "Uẩn khúc gì? Chứng cứ trẫm đã xem từng cái một, sổ sách đều do chính tay cữu cữu con xử lý. Chẳng lẽ con nghĩ trẫm già rồi, mắt mờ không phân biệt được đúng sai sao?"

"Nhi thần không có ý đó." Mạnh Thừa vội vàng giải thích.

Hoàng thượng vung tay lớn tiếng: "Mấy năm nay Tưởng gia ỷ vào việc trẫm khen ngợi con mà hành xử bừa bãi bên ngoài, thậm chí còn muốn qua mặt trẫm. Trẫm không xử phạt con đã là may mắn rồi, vậy mà con vẫn không biết điều. Chẳng lẽ làm xong được vài việc, học vấn tốt hơn các huynh đệ là con không còn biết trời cao đất dày gì nữa phải không?"

"Nhi thần không dám." Nghe những lời này, lòng Mạnh Thừa như nguội lạnh một nửa, y bắt đầu hối hận vì hành động hấp tấp vừa rồi.

Hoàng thượng không muốn nghe thêm, quát: "Trở về đóng cửa suy ngẫm, tự suy xét đạo vua tôi cho rõ đi!"

Mạnh Thừa không dám nói gì nữa, cúi đầu rời khỏi điện.

Ánh nắng xế chiều xuyên qua cửa sổ lớn ở cung Chiêu Dương tạo ra những vệt tranh tối tranh sáng trên bàn ngự. Trong góc khuất bàn ngự có một phong thư xếp kín đáo, trong thư viết: "Thái sư giao thiệp rộng rãi, quen biết nhiều triều thần, có dấu hiệu kéo bè kết đảng."

Bức mật hàm này được đưa đến tay Hoàng thượng đã hơn một tháng nay nhưng Hoàng thượng vẫn ém lại chưa đả động đến. Nay chuyện của Tưởng Như Tùng xảy ra, Hoàng thượng liền nhân cơ hội này ra tay. Dù chứng cứ tham ô của Tưởng Như Tùng thật giả ra sao, thế lực của Tưởng gia cũng phải bị trấn áp.

Mạnh Thừa ủ rũ quay về cung Trường Định. Cung Trường Định tối đen như mực, cửa sổ ở gác Phong Hồi nơi Mạnh Ngôn ở đã đóng kín, hẳn là Mạnh Ngôn đã đi nghỉ rồi. Đào Chi ra đón Mạnh Thừa, soi đèn cho y. Nhìn ngọn đèn lẻ loi trong bóng tối, Mạnh Thừa lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Lúc này, Mạnh Ngôn không ở trong gác Phong Hồi mà đang ngồi bên bàn trà ở cung Trùng Hoa, tay nâng chung trà nhâm nhi. Rõ ràng trà không phải là loại hảo hạng, nhưng hắn lại như thể đang uống Vũ Tiền Long Tỉnh: "Hoàng hậu thật thiếu kiên nhẫn, Tam đệ mới mười bốn tuổi, nàng đã bắt đầu ra tay chèn ép."

Ngu Thanh vẫn uống trà, đáp: "Với tư chất của Tam điện hạ, đến giờ mới chèn ép thì đã là muộn rồi. Nếu Tuệ quý phi còn tại thế, e rằng từ lâu đã không còn chỗ cho các huynh đệ khác."

"Tưởng gia thực sự lớn mạnh vậy sao? Sao ta cảm thấy thế lực của Thái sư bây giờ không còn như trước?" Mạnh Ngôn hỏi.

Ngu Thanh khẽ nghiêng chung trà, chậm rãi nói: "Thái sư là nguyên lão hai triều. Lúc Hoàng thượng đăng cơ, lão cũng có công phò tá đắc lực, thế nên hai năm trước có thể nói là quyền thế vô vàn. Nhưng giờ thế lực của Hoàng thượng đã đủ vững chắc, sao có thể để Tưởng gia tiếp tục bành trướng?"

Những lời của Ngu Thanh khiến Mạnh Ngôn nhớ lại lần Mạnh Thừa kể cho y về quân Ngu gia. Xét tình thế mà nói, con đường tranh ngai vàng của phụ hoàng không thể không có sự góp sức của quân Ngu gia. Ấy vậy mà Ngu gia lại rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.

Mạnh Ngôn muốn hỏi Ngu Thanh về chuyện đó, nhưng nhớ lại lần trước khi hắn cố ý gọi y là mẫu hậu, y giận dữ cực kỳ. Mạnh Ngôn đành nuốt lại lời định nói. Những chuyện cũ ấy có lẽ là vảy ngược không được phép đυ.ng vào của Ngu Thanh.

Mạnh Ngôn hỏi tiếp: "Hoàng hậu đã đè ép Tam đệ, có phải người tiếp theo sẽ là ta?"

Ngu Thanh đáp: "Thứ nhất, điện hạ không có gia thế, thứ hai không có chống lưng ở triều đình, thứ ba tư chất cũng bình thường. Hoàng hậu tạm thời sẽ không đυ.ng đến ngài, ngài cứ yên tâm."

Nghe vậy, Mạnh Ngôn không vui. Hắn nhoài ra bàn dòm Ngu Thanh, vẻ mặt bất mãn: "Trong mắt ngươi ta thật vô dụng đến vậy sao? Đến mức chẳng ai thèm để ý?"

Hắn khẽ cau mày, mắt nhìn thẳng vào Ngu Thanh đầy vẻ bướng bỉnh. Ngu Thanh liếc hắn một cái, bình thản đáp: "Ta chỉ đang nói sự thật. Điện hạ thu mình chờ thời mới thực sự là biện pháp tốt nhất. Trai cò đánh nhau ngư ông mới được lợi."

"Ta đâu có thu mình. Như ngươi vừa nói, ta chẳng có tài năng gì nổi bật, vốn dĩ chẳng có gì để che giấu. Ta là kẻ ngốc mà." Mạnh Ngôn đổi tư thế, chống cằm nhìn Ngu Thanh.

Ngu Thanh không để ý đến lời tự chê bai của hắn. Y đã hiểu rõ tính cách của Mạnh Ngôn hơn một chút, cũng biết Mạnh Ngôn không phải chỉ là kẻ ngốc như vẻ bề ngoài. Ngu Thanh không bài xích việc này. Ai sống trong cung mà không phải đề phòng chứ, hơn nữa một Mạnh Ngôn với tính cách như vậy mới có thể giúp cho Ngu Thanh có thêm cơ hội.

"Nếu Hoàng hậu tạm thời không đυ.ng đến điện hạ, tại sao điện hạ không ra tay trước, khiến bà ta không kịp ứng phó? Ta nghĩ, Tam điện hạ hiện giờ chắc chắn rất cần sự giúp đỡ của ngài."

Mắt Mạnh Ngôn sáng lên, hắn ngồi thẳng dậy: "Ngươi có ý tưởng gì, nói cho ta nghe xem."

Ngu Thanh đáp: "Triều nào cũng thế, không có quan lại nào là trong sạch hoàn toàn. Nếu đã muốn bắt quan tham, sao không nhân cơ hội này mà bắt thêm vài người nữa? Hoàng thượng đã đăng cơ bốn năm rồi mà quốc khố vẫn chưa đủ đầy, há chẳng phải vì những kẻ sâu mọt đang hoành hành đó sao?"

Mạnh Ngôn sững sờ, đặt chung trà xuống: "Ý ngươi là diệt cỏ tận gốc?"

"Không cần phải thế, ngài chỉ cần nói qua ý này cho Tam điện hạ. Tam điện hạ vốn thông minh, tự khắc sẽ biết phải làm gì. Không thể bắt hết quan tham được, nhưng nơi có nhiều lợi ích béo bở như bộ Hộ chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên." Ngu Thanh nói rồi dừng lại, nhìn về phía Mạnh Ngôn.

Mạnh Ngôn hiểu ý, tiếp lời: "Ta nghe nói bộ Hộ có quan hệ mật thiết với Hoàng hậu."

"Trình Quảng Phụng làm Thượng thư bộ Hộ nhiều năm như vậy gia sản chắc chắn rất nhiều, đem sung vào quốc khố thì còn gì tốt hơn."

Mạnh Ngôn nhếch miệng cười, híp mắt nhìn Ngu Thanh, "Hoàng hậu chỉ lo đàn áp Tưởng gia, nào biết ở đây vẫn còn một con chim sẻ đang chực chờ."

Ngu Thanh liếc mắt nhìn hắn, không phản bác, đứng dậy định tiễn khách. Mạnh Ngôn nhận ra ý của hắn, tự giác đứng lên chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, hắn quay lại hỏi: "Ngươi có muốn ăn gì không? Lần sau ta tới sẽ mang cho ngươi."

Ngu Thanh nhíu mày, "Tiết Vạn thọ của Hoàng thượng sắp đến, trong cung sẽ tăng cường bảo vệ. Những ngày này nếu không có chuyện quan trọng, điện hạ đừng đến nữa."

Mạnh Ngôn cười nói: "Thế thì không được, ngoài mấy kẻ tâm phúc thì ngươi là người đầu tiên biết ta có ý định tranh đoạt hoàng vị. Trước mặt ngươi ta không cần phải giấu giếm điều gì cả. Nghĩ đến vài ngày không nói chuyện với ngươi, ta thực sự có chút không quen."

Ngu Thanh có chút ngạc nhiên, "Ngay cả Tô nương nương cũng không biết sao?"

Mạnh Ngôn lắc đầu, "Mẫu phi ta xưa nay thận trọng, khi còn ở Việt Châu ngoài việc nhớ mong phụ hoàng ra chỉ dặn ta sống an phận. Nếu biết ta có ý định này có khi bà sẽ lo lắng chết mất."

"Đã vậy sao điện hạ không thuận theo ý của Tô quý nhân mà còn tự đẩy mình vào chốn nguy hiểm?"

Mạnh Ngôn khẽ nhếch môi cười, giọng mang khí thế: "Nếu ông trời đã để ta sinh ra trong hoàng gia, ta phải tranh giành cho mình một vùng trời. Người đời đều nói ta vừa ra đời đã mang điềm xấu, nhưng ta tuyệt đối không tin."

Ngu Thanh ngạc nhiên một lúc, sau đó khẽ cười, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Hắn chắp tay cúi mình, lần đầu tiên hành lễ quân thần với Mạnh Ngôn, "Ngu Thanh chúc điện hạ đạt được nguyện vọng."