Đừng Hòng Trốn Khỏi Tôi

Chương 2: Phần 2: Em là vật sở hữu của anh

Kỳ Thần lấy một chiếc chìa khoá bằng đồng có hoa văn từ trong túi ra, cắm vào lỗ khoá một cách quen thuộc rồi nhẹ nhàng xoay một cái để mở cửa. Sau đó, anh tự nhiên bước vào, khoé miệng hơi cong lên, nhưng khi anh dò xét hết tất cả các căn phòng mà vẫn không thấy ai, nhìn thấy chiếc đồng hồ trong phòng khách đã chỉ 10 giờ 15 phút, anh không vui nheo mắt lại, hàng mi dài rủ xuống che đi vài phần phẫn nộ ẩn sâu trong đáy mắt.

Kỳ Thần bình thản ngồi xuống, cả người ngã trên ghế sofa, khuôn mặt vô cảm của anh bị bóng đêm u tối bao phủ trông vô cùng âm trầm và đáng sợ. Tuy nhiên, bàn tay của anh lại từ tốn vỗ nhẹ trên chiếc ghế sofa màu trắng gạo, có vẻ như sự kiên nhẫn của anh rất tốt.

Khi kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ, lực độ ban đầu của Kỳ Thần vốn không nặng không nhẹ bỗng nhiên tăng lên, anh đứng thẳng dậy đi về phía cửa, dép lê cọ vào sàn gỗ phát ra âm thanh cực lớn.

Đúng lúc này, cánh cửa “cách” một tiếng được người mở ra từ bên ngoài, Ân Tiếu hiển nhiên không ngờ tới trong nhà mình có người, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ và nghi hoặc, tất cả đều bị Kỳ Thần thu vào trong đáy mắt. Kỳ Thần tức giận đánh giá Ân Tiếu từ trên xuống dưới, hôm nay cô lên đồ và trang điểm rất cẩn thận. Mái tóc đen dài như tảo biển được cô búi tròn, lớp trang điểm đơn giản nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp vốn có càng trở nên lộng lẫy hơn. Chiếc váy bó sát màu xanh nhạt tôn lên vòng eo thon thả của cô, bên dưới lớp váy là đôi chân trắng nuột thon dài thẳng tắp.

Ân Tiếu có hơi chột dạ, thân thể cứng đờ, cô vô thức siết chặt lấy dây đeo của túi xách, “Sao anh lại ở đây?”

“Bác gái đã đưa chìa khoá cho anh.” Kỳ Thần lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

“Ồ.” Ân Tiếu không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Thần, cô đi vòng qua anh, nhưng cô không biết rằng bởi vì bước đi của cô mà một khe rãnh thật sâu giữa hai bờ mông tròn trịa được bao bọc kỹ càng bắt đầu ẩn ẩn hiện hiện khiến cho người ta nghĩ ngợi lung tung. Ánh mắt Kỳ Thần sâu thẳm, anh lạnh giọng hỏi cô: “Em vừa đi đâu đấy? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Em đi chơi với các bạn cùng lớp về muộn một chút thôi mà.” Ân Tiếu đưa lưng về phía anh, kiềm chế giọng nói đang run rẩy của mình, cô cố gắng thả chậm tốc độ nói hết mức có thể.

“Ân Tiếu, em đủ lông đủ cánh rồi đấy nhỉ? Em có bạn học nào mà anh không biết không hả?” Kỳ Thần tức tới nỗi bật cười. Anh bước tới ôm cô từ phía sau, cẩn thận hít một hơi ở cổ cô, vừa ngửi liền nghe ra mùi hương thoang thoảng mà nãy giờ anh vẫn luôn chú ý tới, hình như đây là loại nước hoa mà mẹ Ân vẫn thường hay sử dụng?

“Em còn trộm cả nước hoa của bác gái sao? Hả?” Hơi thở của Kỳ Thần đều phả hết lên cổ cô, cô run rẩy tránh xa anh ra, sau đó lại bước tới, ra vẻ đúng lý hợp tình, “Kỳ Thần, anh quản em quá nhiều rồi đấy. Anh có thấy phiền không? Em nói cho anh biết, em chịu hết nổi cái giọng điệu chất vấn này của anh rồi, anh không phải là bạn trai của em!”

Chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, trước kia cũng vậy, nói cho dễ hiểu thì anh ta tự mình ảo tưởng rồi hành xử cứ như mình là bạn trai của cô vậy, chỉ cần cô tiếp xúc với người khác giới dù chỉ một chút thôi là anh ta sẽ ghen l*иg ghen lộn cả lên.

“Không phải bạn trai của em?” Kỳ Thần khịt mũi, “Ân Tiếu, anh tưởng rằng em vẫn luôn biết chuyện anh thích em.”

Ân Tiếu giả vờ bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Vậy thì sao?” Lời thừa nhận của anh chỉ để khẳng định suy đoán trước đó của cô mà thôi.

“Đối với người mà anh thích, anh sẽ không bao giờ buông tay. Nếu để cho anh biết em dám ở bên người nào khác…” Kỳ Thần dữ tợn nhìn cô, sắc mặt vô cùng đáng sợ làm Ân Tiếu không rét mà run, nhưng cô vẫn nhất quyết nói lời đuổi khách: “Khuya rồi, em muốn đi ngủ, anh mau về đi.”

“Được rồi, anh sẽ đi về trước.” Kỳ Thần làm bộ như định rời đi, tiếng bước chân đã đi đến chỗ huyền quan*. Ân Tiếu lúc này mới an tâm, ngay lập tức quay về phòng tắm rửa, là thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm qua, cô vẫn rất tin tưởng nhân cách của Kỳ Thần.

*Huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.

Cởϊ qυầи áo ra, cô nhìn chăm chú vào gương mặt thẹn thùng của bản thân ở trong gương, trong đôi mắt ngập nước là ánh sáng dịu dàng mềm mại. Khi nhớ đến người đó, trong lòng cô lại tràn đầy ngọt ngào.

Cô rắc cánh hoa vào bồn tắm và ngâm mình thư giãn bên trong dòng nước cho đến khi xung quanh cô toàn là hơi nước mù mịt và hương thơm nồng nàn của cánh hoa hồng.

Sau khi gột rửa hết sự mỏi mệt của một ngày, cô đứng lên mặc áo choàng tắm vào. Không biết bên ngoài đã im ắng tự bao giờ, cô còn tưởng rằng Kỳ Thần đã biết điều mà rời đi rồi. Ân Tiếu mở cửa phòng tắm bước ra, nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái từ luồng gió nhẹ phất qua người cô. Đang lúc cô không hề phòng bị đi về phía chiếc giường thì một giọng nam trầm thấp đột ngột lên tiếng cắt ngang, “Em rốt cuộc cũng tắm xong.”

“Ừm.” Cô theo bản năng đáp lại một câu, nhưng khi trông thấy người trước mắt, cô bỗng dưng sởn hết cả tóc gáy, “Anh… Sao anh còn chưa đi?”

Đêm nay Kỳ Thần rất kỳ lạ. Trong bóng tối, đôi mắt sáng bừng của anh nhìn chằm chằm cô trông không khác gì một con chó lớn đang quan sát con mồi của mình, bên trong con ngươi của anh ẩn giấu tia sáng lạnh lẽo.

“Đây là cái gì?” Anh giơ điện thoại di động của cô lên, gằn từng chữ một. Mật khẩu mở nguồn điện thoại là ngày sinh của cô, những người thân quen bên cạnh cô chỉ cần thử một chút là có thể mở ra được ngay.

“Tiếu Tiếu, ngày mai anh đến đón em tiếp nha.” Trên màn hình là thông báo một tin nhắn chưa đọc, người gửi là người trong lòng của Ân Tiếu.

Vậy mà lại bị Kỳ Thần xem trộm được, còn dùng giọng điệu này chất vấn cô, Ân Tiếu vừa thẹn vừa giận rồi lại cảm thấy buồn cười.

“Trả lại cho em.” Vẻ mặt cô lạnh lùng, duỗi tay ra định giật lấy điện thoại.

“Giải thích đi.” Kỳ Thần không có kiên nhẫn mà nâng cao âm lượng, nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn đường bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén của anh bỗng dừng lại trên chiếc áo choàng tắm cô mặc.

“Trả em mau.” Ân Tiếu cũng gằn giọng nói lớn hơn.

Kỳ Thần ném mạnh điện thoại xuống chiếc giường cách đó không xa thì thấy Ân Tiếu trừng mắt nhìn anh, sau đó cô mang dép lê chạy lên giường để trả lời tin nhắn.

Vì quá tập trung gửi tin nhắn nên chiếc áo choàng tắm vô tình bị nới lỏng ra một chút, cho đến khi cô cảm thấy trước ngực hơi lành lạnh thì đã quá muộn rồi. Chiếc giường đột nhiên nặng trĩu, hơi thở thuộc về người đàn ông trưởng thành ập vào mặt cô. Ân Tiếu lúc này mới cảm giác được nguy cơ, cô xoay người muốn chạy xuống giường thì bị Kỳ Thần dễ dàng bắt lấy chiếc áo choàng tắm kéo lại, thân thể lõα ɭồ ngay tức khắc hoàn toàn bại lộ trước mắt hai người.

“A!” Ân Tiếu thét lên, cô muốn lấy chăn bông che đậy cơ thể của mình nhưng không có tác dụng gì cả. Trong đầu Kỳ Thần hiện tại đã tràn đầy hình ảnh làn da trần trụi của Ân Tiếu lúc vừa rồi, đôi mắt anh nhuốm màu du͙© vọиɠ mạnh mẽ. Anh dùng một bàn tay to lớn kéo Ân Tiếu về phía mình, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Kỳ Thần căn bản không để tâm đến chút sức lực nhỏ bé của Ân Tiếu, anh thành kính hôn lên từng tấc da thịt của cô bằng đôi môi nóng bỏng của mình rồi áp sát vào tai cô khẽ nói: “Có chết anh cũng sẽ không buông tha cho em.”Tác giả có chuyện muốn nói: Lại là một tập truyện ngắn hắc hoá đây.