[Harry Potter] Hành Trình Của Fanny

Chương 3: Khởi đầu không có gì phức tạp

- ------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

- ------------------------------------------

Sáng sớm nên nhà ga xe lửa hơi vắng, trên quảng trường lớn trước nhà ga cũng không có mấy người. Đây là phía nam Trung Quốc, cũng là thành phố có nền thương nghiệp phồn hoa nhất, từ xưa tới nay, ngay cả thời kì "đóng cửa" bế tắc, nơi này vẫn thông thương với nước ngoài.

Trong giới phù thủy, Quảng Châu là thành phố của pháp sư cổ xưa Trung Quốc, có thể nói là lựa chọn hàng đầu của những người biết phép, pháp sư, phù thủy muốn đến giao lưu văn hóa. Dù cho khi bí bách nhất, rơi vào tình trạng tối tăm hoảng loạn, pháp sư Trung Quốc cũng chưa từng mất vị thế trong giới phù thủy quốc tế.

Trụ sở của Hiệp hội phù thủy quốc tế ở Trung Quốc được đặt tại đây trong quãng thời gian khá dài. Nhưng dạo này bắt đầu có một tin đồn được lan truyền.

Sẽ thay đổi một thành phố khác để đặt trụ sở của Hiệp hội.

Lý Thanh nhận lấy tài liệu Ann đưa qua, nhỏ giọng hỏi "Ann, con nghĩ rằng tin đồn lần này là sự thật không? Ủy ban thực sự quyết tâm dời trụ sở ư?"

Ann che miệng ngáp dài, hai mắt híp lại.

"Quyết tâm? Hì hì, Lý Thanh dì so với con phải hiểu rõ hơn tình hình Trung Quốc hiện giờ chứ? Ủy ban làm thế cũng chỉ là tay không bắt cướp. Nếu thật sự di dời, bốn gia tộc lớn sẽ chịu ư? Từ cuộc họp lần trước đã thấy rõ, hiện giờ Ủy ban quốc gia đang ở tình thế yếu, các gia tộc đang bành trướng thế lực."

"Các thỏa thuận và nguồn lực thương nghiệp đều như cũ, nghiêng hẳn về Quảng Châu và Hong Kong, những tin đồn vẫn sẽ rộn ràng trong thời gian sắp tới. Dì hãy dặn nhân viên bên dưới đừng để bị tin bậy lung lạc."

Ann sờ sống mũi, mắt chăm chú nhìn cửa ra vào của nhà ga.

"Ít nhất là mười năm nữa, thế cục ở Trung Quốc sẽ không đổi."

Câu cuối của Ann như một lời chốt hạ.

Lý Thanh thuận miệng đáp, đầu óc khó tránh khỏi nghĩ ngợi đổi chút. Rõ ràng Ann là một người Anh điển hình nhưng kiến thức và nhận định của Ann về xu thế kinh doanh của Trung Quốc chẳng giống một người mới tới đây tầm năm năm tí nào. Ngay cả những quy tắc bất thành văn của người Trung Quốc, Ann cũng nắm rất rõ.

Thế giới luôn có những thiên tài đặc biệt. Lý Thanh lắc đầu lướt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, cất tài liệu vào túi xách.

"Fanny!"

Trong đám đông rời khỏi nhà ga, vóc dáng cao gầy của người châu Âu đặc biệt bắt mắt. Ann không cần rà soát tầm mắt quá lâu đã nhìn thấy đối phương đang cau mày khó chịu, cô vội cất giọng gọi to.

Một cái ôm thật chặt.

Cơ thể ngửa về phía sau mới trụ vững với cái ôm ấp mạnh này, Ann vỗ vỗ lưng Fanny, khó khăn cất tiếng "Nè, không thở được..."

"Hừm..." Fanny buông tay ra, hừ nhẹ, bẹo má Ann "Mới không gặp bao lâu chứ? Cậu hình như tăng cân rồi."

"Có sao?" Ann vuốt vuốt mặt, thầm thì "Hai hôm trước gọi điện thoại, Hermione còn bảo tớ phải ăn nhiều hơn..."

"Ái chà, có tình yêu rồi quả nhiên khác hẳn..." Fanny cười cười trêu ghẹo, không hề khách sáo đưa túi xách cho Ann cầm, còn tay thì vòng qua cánh tay Ann "Hermione vẫn ở Anh hả? Không đi theo cậu sao?"

"Đi theo gì chứ?"Ann vắt túi xách của Fanny ra sau lưng, nhanh chóng giải thích thêm "Tớ ở đây cũng rất tốt mà, đâu cần cậu ấy chăm sóc chứ? Cậu ấy vừa có chỗ đứng ở Bộ Phép thuật, rất nhiều việc phải làm."

Fanny cười như không cười "Chậc chậc, sao lời giải thích này có nhiều hàm ý quá ta?"

Ann nghiêng đầu nghi hoặc.

Fanny hạ thấp giọng lại, giả giọng u oán "Ầy...Vừa mới đính hôn không bao lâu, cả tuần trăng mật cũng không có mà đã sa vào công việc, thật tiếc nuối mà ~"

"..." Hai tai Ann đỏ ửng, nghiêng mặt sang chỗ khác "Mới không có...chỉ là vài ngày...Ban đầu dự tính..."

Lý Thanh đứng phía sau hai người che miệng cười,ngoại trừ lúc cùng Hermione nói điện thoại hiếm khi nào mà cô có thể thấy dáng vẻ ngượng ngùng, xấu hổ này của Ann.

"Hửm, vài ngày? Ban đầu tính vụ gì?" Trông bộ dáng Fanny có vẻ muốn hỏi tới cùng.

Ann nhớ lại cuộc điện thoại tối qua với Hermione và quyết định mà cô đã suy nghĩ rất lâu.

"Thật ra..."

Ann mỉm cười lộ nhúm đồng tiền, ngượng nghịu nói "Tớ vốn đang rầu rĩ, suy cho cùng công tác quan trọng, nhưng tình yêu cũng không kém phần. Hôm nay có cậu tới...tớ càng thêm chắc chắn."

"???"

"Ở trường thì trọng sắc khinh bạn, bây giờ cũng chả khác gì, trọng sắc khinh tiền cơ đấy."

"Cậu đấy..." Fanny vỗ mạnh lên vai Ann "Hồi lễ đính hôn hai cậu dính chặt khó tách rời, thế mà mỗi người lại một nơi, tớ vốn đã thấy không hợp mắt, giờ lại còn giả vờ giả vịt trước mặt tớ, xem ra đã sớm nghĩ...Xớ, tớ nói cho cậu hay, ý tưởng là do cậu tự nghĩ ra, đừng có kéo theo tớ vào, nếu không tớ nhất định sẽ đi mách dì Diana cho xem."

Cả đường đi, cả hai cười nói vui vẻ.

Gần khu vực Xiguan, Quảng Châu.

"Cậu ăn từ từ thôi..." Ann đẩy ly nước ép xoài qua cho Fanny "Quen biết lâu thế, lần đầu thấy cảnh cậu ăn gấp gáp tới vậy. Không có ai giành đâu mà lo."

Động tác của Fanny rất nhanh nhưng vẫn thanh thoát, nhã nhặn.

"Lâu lắm rồi không cảm nhận..." Fanny nuốt miếng rau, rồi hớp một ngụm nước ép xoài "Hương vị thơm ngon!" Hành động sau đó của Fanny cũng chậm lại, nàng vừa ăn vừa kể khổ với Ann, lần đầu nàng nếm thử thịt nướng bản địa ở Nga, xém tí ói sạch bách.

Nghe xong, Ann cười cười hỏi "Hối hận? Còn kịp, tớ với cậu dạo quanh Quảng Châu vài ngày, sau đó chúng ta cùng về London?"

Fanny chậm rãi cắt miếng thịt bò, mắt liếc xéo Ann "Không có vụ đó đâu, tớ muốn đi tham quan hết một năm này, sau đó đi thi lấy bằng trọng tài Quidditch cấp quốc tế, chút khó khăn nhỏ đó đừng mơ cản bước tớ!"

"Vẫn còn quyết tâm quá ta?" Ann cong khóe miệng cười "Vậy thì thôi, thế vị trọng tài Quidditch cấp quốc tế tương lai này, cậu muốn ở đây bao lâu?"

Fanny đưa miếng thịt bò thấm đẫm nước sốt vào miệng, nhai nuốt kĩ càng rồi trả lời "Trước tiên cứ một tuần đã, cậu phải đi chơi với tớ đó. À còn nữa, tớ muốn ăn bánh quy bơ cậu làm."

Độ cong trên khóe miệng càng tăng thêm, Ann quyết định chút nữa sẽ kể lại thái độ của Fanny cho Hermione, để cậu ấy cũng vui lây. Ann gật gật đáp "Không thành vấn đề, chút nữa tớ sẽ làm thêm cho cậu một hộp vị choco."

Ngày du lịch thứ năm.

Fanny quay đầu hỏi Ann đang cầm tay lái "Ann, chỗ nào ở Trung Quốc cũng đông người thế hả?"

Bên ngoài cửa kính ô tô, người đi bộ đông đúc chen lấn.

"Vùng nông thôn thì không nhiều tới vậy, chủ yếu tập trung ở thành phố lớn..." Ann dùng một tay xoay bánh lái, mắt chăm chú ngó đường đi.

Fanny gật gật, tầm mắt dời lại về cuốn tạp chí.

"Đội hình trận giao hữu kì này không tệ lắm, thành viên dự thi là từ chính đội Quidditch Trung Quốc năm ngoái giành được giải Á quân của châu Á."

Trên bìa tạp chí là một đội bóng áo choàng đỏ xen vàng sáng, gương mặt cầu thủ nào cũng cười rạng rỡ lượn vòng quanh sân Quidditch.

Ann cười cười bí hiểm "Fanny à, cậu không nên kì vọng quá nhiều, trận bóng này đoán chừng trình độ không khác mấy so với đám Harry hồi còn ở trường."

"Hả? Sao lại thế? Không thể nào." Fanny tròn xoe mắt, không thể tin nổi.

"Tớ dẫn cậu tới xem trận hôm nay chỉ để làm quen chút với lối chơi bóng ở Trung Quốc mà thôi, nếu cậu muốn xem một trận mãn nhãn thì cuối tuần sẽ có một đợt thi đấu giữa Hong Kong và Ấn Độ. Nghe nói trận này được một nhà cái lớn bên Ma Cao mở sòng cược ngầm."

"Cá độ Quidditch? Nghe cũng không tệ." Fanny gật đầu, tỏ vẻ hứng thú, nhưng lại cảm thấy nghi vấn nhiều hơn, vì sao Ann lại không trông chờ vào trận đấu hôm nay? Đợi nàng hỏi lại, Ann biểu lộ vẻ thần thần bí bí nói một câu "Đến lúc đó sẽ biết."

Sân diễn ra trận giao hữu nằm ở ngoại thành cách rất xa thành phố, nhưng tổng thể mà nói thì cũng khá ổn, toàn bộ quy trình của sân bóng đều đạt tiêu chuẩn quốc tế.

"Đây là một sân bóng mới được xây dựng theo những thông số kĩ thuật cao mà Hiệp hội Quidditch đề ra. Có thể chứa 50.000 khán giả đến xem cùng một lúc." Ann nhún vai, dẫn Fanny lên khán đài vip.

"Chà ~ Xịn quá." Sau khi Fanny ngồi vào khu vực phòng vip thì cảm thán, nàng đi tới tấm kính thủy tinh che chắn căn phòng với sân đấu, chỉ chỉ vào cầu gôn "Chỗ này cách cột gôn siêu gần luôn!"

"Căn phòng này được ếm một tí bùa chú tầm nhìn." Ann cởϊ áσ khoác, treo lên giá "Trước trận đấu còn mười phút, cậu muốn uống gì?"

"Gì cũng được." Fanny trả lời qua loa, mắt nàng ghé sát vào tấm kính, nhìn khán giả ồn ào, sôi động bên ngoài "Thì ra Trung Quốc có nhiều phù thủy tới vậy."

"Nếu nói phù thủy tỉ lệ thuận với dân số thì chiếu theo số người Trung Quốc, như vậy cũng rất bình thường." Ann thản nhiên nói, cô vẫy nhẹ đũa phép, một tấm lót da dê xuất hiện trên bàn, theo sau là hai ly nước đậu xanh mát lạnh và những cái bánh quy biến thành chim hạc bay ra khỏi hộp đậu lên đĩa.

"Hửm?" Fanny kêu lên.

"Sao đấy?"

Ann đi tới chỗ Fanny, nhìn theo.

"Tớ vừa thấy một người quen."

"Người quen? Ai? Sao tớ không nghe nói gần khu vực này có phù thủy người Anh nào cỡ tuổi tụi mình sinh sống?"

Fanny xua tay, không quá chú tâm "Lần trước gặp phải một pháp sư trên xe lửa mà thôi, chỉ gặp mặt một lần, hì hì, bạn ấy nói khá nhiều, nên có chút ấn tượng..."

"Pháp sư Trung Quốc?"

"Ừm, bạn ấy nhấn mạnh vài lần...Ấy! Trận đấu bắt đầu! Bắt đầu rồi!"

Ann định hỏi Fanny thêm vài chuyện về người bạn pháp sư Trung Quốc "nói nhiều" đó, nhưng thấy nàng chăm chú như vậy, cô cũng đành im lặng, thở dài. Mà sau khi trận đấu kết thúc, Ann nhận được cuộc gọi tới từ Hermione, rồi quẳng chuyện này đi, quên không sót chút gì.

Cuối tuần, Nam Hải, sân bóng Quidditch quốc tế.

"Úi! Thật sự là một sân Quidditch trên biển nè! Tuyệt quá!" Hai mắt Fanny sáng rực, ập vào mắt nàng là một sân vận động xây trên biển, quanh đó là hàng loạt ghế ngồi dành cho khán giả.

"Sân này đúng thật là rất độc đáo, còn nổi danh lâu đời nữa." Một lúc sau, nụ cười trên mặt Ann tắt ngỏm, có hơi tí nghiêm túc.

"Cậu thật muốn đi một mình hả? Không cần tớ bảo ai đi chung sao?" Cô có hơi tí lo lắng.

"Ầy, nói gì vậy? Tớ đã là một phù thủy thành niên rồi đó nha!" Fanny nửa xô nửa đẩy Ann đi tới ô tô gần bến tàu "Còn nữa, tớ đã một mình đi qua rất nhiều đất nước rồi."

"Tớ chỉ là..."

"Đừng có nói xin lỗi!" Fanny tỏ vẻ ghét bỏ "Trước đây không yêu đương thì không sao, yêu xong sao lại học thói lải nhải, lầm bầm miết thế này? Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, sẽ phải làm bạn với bà nội tớ mất."

...

Chút áy náy còn sót lại cuối cùng cũng bay mất, Ann lấy trong túi áo một lọ kẹo sữa bò mềm mịn nhét vào người Fanny, mở cửa xe "Tớ đi họp đây, thi đấu kết thúc, tớ sẽ nhờ người tới đón cậu."

"OK!"

Fanny nói xong, vui vẻ xếp hàng theo sau đoàn pháp sư ở bến cảng.

Trong đoàn phù thủy có không ít người nước ngoài, Anh, Pháp, Bồ Đào Nha, thậm chí là Đức. Đầu óc Fanny không khỏi nghĩ tới những lời giới thiệu về trận đấu hôm nay.

"Ồ! Nè, nè, nhà thám hiểm thực vật người Anh! Chúng ta lại gặp mặt!"

Phía sau lưng đột ngột bị vỗ bốp bốp, Fanny mơ màng từ trong luồng suy nghĩ tỉnh táo lại, trước mắt là một khuôn mặt lạ hoắc đang cười tươi rói.

"Không biết tôi hả? Chúng ta từng gặp trên xe lửa đó, tôi còn kể cho bạn không ít chuyện về Trung Quốc á? À, tên tôi là Châu Ngư, tiếng Anh là GongJin!"

Pháp sư "nói nhiều" người Trung Quốc??? Fanny nghĩ lại.

"Ờm, xin chào."

Câu xin chào phát âm có hơi lạ lạ này là nàng vừa mới học được từ chỗ Ann.

"Ấy! Bạn học tiếng Trung rồi đó hả? Vẫn khỏe chứ?" Châu Ngư tràn đầy hào hứng, nhìn về phía sân vân động trên bãi biển, lầm bầm "Bạn cũng thích Quidditch hả? Tôi siêu thích luôn...Ý! Nhóm cầu thủ tới rồi chúng ta lên trước đi?"