Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 42

Khi Hạ Tiếu về đến nhà đã là 7 giờ tối. Vừa lấy điện thoại ra kiểm tra, cô đã bị đống thông báo trên wechat dọa cho hết hồn. Cô ấn vào mục tin nhắn, một đống inbox nhảy lên:

Bạc Vũ: [Ông đây biết ngay có ngày cậu sẽ cấu kết làm bậy với thằng nhóc mới chuyển đến mà]

[Cẩn thận tớ mách chú Hạ đánh gãy chân cậu!]

[Từ khi nào đấy? Khai mau]

[Cmn cậu đúng là đồ cầm thú! Người ta mới chuyển về được có hơn 1 tháng cậu đã ra tay luôn rồi]

Tiêu Vi: [Hạ Tiếu!!!!]

[Sao cậu lại yêu đương với nam thần mới chuyển đến rồi!!]

[Cậu còn không nói cho tớ biết nữa chứ!]

[Rõ ràng hôm qua cậu còn bảo yêu tớ nhất cơ mà! Hôm nay đã có người mới rồi]

[Cậu thay đổi rồi!!]

[Huhu cậu là đồ đàn ông tệ bạc!]

....

Chuyện gì xảy ra vậy? Ai có yêu đương cơ? Cô á? Với ai cơ?

Hạ Tiếu hoang mang cực độ ấn vào thông báo, phải mất một lúc điện thoại mới load hết được. Có rất nhiều người đều tag cô vào cùng 1 bài, Hạ Tiếu tò mò ấn thử, sau đó cô trầm mặc nhìn hình ảnh hiện lên trên màn hình. Trong ảnh, cô đang níu tay Tống Thần nói gì đó, cậu ấy cúi đầu mỉm cười vô cùng dịu dàng nhìn cô, chiếc ô trong tay cậu nghiêng hẳn về phía cô, hai người đứng sát nhau giữa màn mưa, trông vừa ngọt ngào vừa thân mật. Ảnh được chụp rất đẹp, nhìn qua Hạ Tiếu còn tưởng là poster phim thanh xuân vườn trường, nếu nhân vật chính không phải là cô. Damn it!

Hạ Tiếu nhìn đi nhìn lại bức ảnh một lúc, cô thừa nhận, cô mà không phải nữ chính thì cô cũng tưởng đây là một cặp. Bài viết này là của một học sinh trường cô, trong lúc đứng dưới sảnh đã vô tình chụp được hai người. Ở dưới phần bình luận còn có 1 đống nhân chứng kể lại cảnh cô khoác tay Tống Thần "dằn mặt" Lâm Vy Vy sống động như thật.

Rồi xong, cái ảnh mờ ám như này, lại thêm đám người kia đổ thêm dầu vào lửa, giờ thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.

Hạ Tiếu sống không còn gì luyến tiếc gửi link bài viết cho Tống Thần, cô không thể bứt rứt khó chịu một mình được.

20 phút sau Tống Thần mới nhắn tin lại cho cô.

Tống Thần: [Xin lỗi cậu nhé, tớ vừa bận chút việc, bây giờ mới check DM được]

Hạ Tiếu: [Cậu đã đọc bài viết tớ gửi chưa?]

Tống Thần: [Ừm, tớ đọc rồi]

Sao cậu ấy bình tĩnh thế nhỉ? Chẳng lẽ có mỗi mình cô thấy hốt hoảng thôi à?

Hạ Tiếu cắn cắn môi nhắn tiếp:

[Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Toàn trường đều nghĩ cậu với tớ đang yêu nhau đấy!!]

Tống Thần ở bên kia thong thả nhắn lại:

[Cậu nói xem chúng ta nên làm gì?]

Hạ Tiếu xoa xoa trán:

[Tất nhiên là cậu với tớ ra mặt bác bỏ tin đồn rồi, còn có thể làm sao nữa đây]

Khoảng 2 phút sau, Tống Thần nhắn lại một câu chẳng liên quan:

[Cậu đã thích ai chưa?]

Hạ Tiếu sửng sốt một chút, nhưng cô vẫn thật thà trả lời:

[Tớ chưa]

Tống Thần nhắn tiếp:

[Cậu có thấy phiền khi có quá nhiều người theo đuổi không?]

[Có một chút]

[Vậy cậu có ghét tớ không?]

[Sao tớ có thể ghét cậu được chứ?]

Tống Thần nhếch môi, thong thả gõ chữ:

[Cậu nghĩ sao nếu chúng ta biến giả thành thật?]

"Cộp"

Điện thoại trên tay Hạ Tiếu rơi xuống đất. Cô vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhìn đi nhìn lại màn hình điện thoại để xác nhận mình không đọc lầm.

Đang lúc Hạ Tiếu bối rối không biết nên rep lại thế nào thì Tống Thần đã nhắn tiếp:

[Ý tớ không phải muốn cậu với tớ hẹn hò thật, mà là giả vờ chúng ta là một cặp. Chỉ cần không bác bỏ tin đồn, mọi người sẽ tự động cho rằng nó là thật. Như vậy chúng ta đều bớt được rất nhiều rắc rối, không phải sao? Cậu và tớ lại không có người mình thích, trường Saint Mary cũng không quá khắt khe trong vấn đề yêu sớm, căn bản việc hợp tác này chỉ có lợi không có hại]

Đọc xong, Hạ Tiếu thở phào một hơi. May mà cô còn chưa kịp trả lời, không thì quê chết mất. Thực ra Tống Thần nói không phải là không có lý, nhưng mà cô vẫn thấy không ổn lắm thì phải. Cô do dự nhắn lại:

[Ừm...để tớ suy nghĩ đã nhé?]

Tống Thần thả mình xuống chiếc ghế sô pha êm ái, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:

[Tớ không đẹp trai sao?]

Hạ Tiếu rep rất nhanh:

[Có!]

Tống Thần nhếch môi, trong mắt nhiễm ý cười như có như không:

[Dáng tớ không đẹp sao?]

Hạ Tiếu đỏ mặt nghĩ lại những lần tiếp xúc cơ thể của 2 người.

[Có]

[Tớ có chỗ nào không tốt sao?]

Cô nhắn lại rất nhanh:

[Không có! Cậu rất tốt!]

Tống Thần lười biếng dựa vào thành ghế, bình tĩnh gõ chữ:

[Làm bạn gái của tớ khiến cậu cảm thấy rất thiệt thòi à?]

Hạ Tiếu cảm thấy câu hỏi này cứ kỳ lạ thế nào, nhưng cô lại không có đủ thời gian để suy xét rõ ràng.

[Hình như cũng không có chỗ nào thiệt thòi cả]

Khóe môi Tống Thần vẽ lên độ cong rất nhỏ, cậu nhắn lại câu chốt hạ cuối cùng:

[Cậu nói xem, một người bạn trai có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vừa biết chăm sóc bạn gái lại còn có thể dạy cậu học bài, quan trọng là ngoại hình còn đẹp trai như vậy, rốt cuộc cậu còn cần phải cân nhắc gì nữa đây?]

[Việc hợp tác này chỉ có lợi không có hại, hơn nữa bao giờ cậu có người mình thích chỉ cần tuyên bố với mọi người chúng ta đã chia tay là xong. Cậu nghĩ xem, cơ hội lớn như vậy không đến lần 2 đâu]

Hạ Tiếu cũng cảm thấy Tống Thần nói chuyện rất có lý, quả thật việc hai người giả làm người yêu có thể giúp cô bớt đi rất nhiều phiền phức, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy cô là người được lợi.

[Okay, deal]

[Deal]

Chốt kèo.

Tống Thần nhếch môi nhìn màn hình điện thoại, xem ra mọi việc còn thuận lợi hơn hắn tưởng nhiều. Hắn vứt điện thoại xuống ghế sô pha, cởϊ áσ khoác chuẩn bị bước vào phòng tắm. Vài viên kẹo gừng từ trong túi áo rơi ra, lăn xuống sàn nhà. Tống Thần cúi xuống nhặt lên, nhìn đồ vật trong tay, hắn chợt nghĩ đến nụ cười rực rỡ của Hạ Tiếu hồi chiều. Trong mắt hắn hiện lên vài tia dãy dụa, do dự một lúc, rốt cuộc hắn vẫn nhém thẳng mấy viên kẹo vào thùng rác.

P/S: Tớ thi xong rùi nèeee

Lúc đầu tớ muốn viết 1 câu chuyện tình yêu tuổi học trò trong sáng dễ thương cơ, ai mà ngờ càng này nó lại càng lệch kịch bản như này =(((

Hai bé chuẩn  bị vờn nhau rồi nè, không biết ai là gà, ai là thóc đây :">