Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 24

Bọn bắt cóc cũng bị biến cố xảy ra làm cho sửng sốt, bọn chúng nhanh chóng quay sang nhìn đại ca của mình. Tên cầm đầu mặt mày tái mét, lỡ mà con bé này có việc gì thì hắn chết chắc! Hắn vứt lại 1 câu đe dọa rồi nhanh chóng rời khỏi kho hàng.

Tống Thần dịu dàng đỡ Hạ Tiếu nằm thẳng xuống cho thoải mái, cả khuôn mặt đều tràn ngập lo lắng và trách móc:

- Cậu sao rồi? Lúc nãy ai bảo cậu đỡ đòn hộ tớ? Cậu bị ngốc à?

Hạ Tiếu cố nở nụ cười:

- Hóa ra cậu còn biết mắng chửi người khác à? Tớ cứ tưởng cậu không bao giờ tức giận cơ

Tống Thần đau lòng vén mái tóc mướt mồ hôi của cô:

- Cậu mới biết tớ bao lâu chứ, sao biết được tớ sẽ không tức giận? Cậu vẫn còn cười được?

Hạ Tiếu mếu máo:

- Lưng tớ đau quá! Sao cậu hung dữ vậy chứ!

- Biết đau mà còn đỡ đòn hộ tớ? Với ai cậu cũng đối xử tốt thế này sao?

Cô khe khẽ lắc đầu, hai mắt cong lên như mảnh trăng non:

- Không đâu, tớ chỉ làm vậy với những người vừa tốt bụng lại vừa đẹp trai thôi! Ví dụ như cậu vậy đó!

Tống Thần khẽ thở dài lắc đầu nhìn cô:

- Sao cậu ngốc như vậy chứ

Hạ Tiếu cười hì hì đáp lại.

Tất nhiên cô không ngốc, cũng không hề nông cạn. Lần này là do cô liên lụy mà Tống Thần phải ở đây chịu khổ chung với cô, hơn nữa, khi nãy lúc chạy trốn, rõ ràng cậu ta đã có cơ hội để thoát thân nhưng lại không hề do dự nhường lại cho cô. Cô không biết Tống Thần có thực sự tốt như vậy không, nhưng Hạ Tiếu cô không thích mắc nợ người khác, lúc nãy đỡ đòn hộ cậu ta là điều nên làm. Biết là vậy nhưng lưng cô mẹ nó đau quá! Có khi nào bị gãy xương luôn rồi không?

Trời nóng cộng thêm đau đớn trên lưng khiến cho mồ hôi trên người Hạ Tiếu tuôn ra như tắm. Người cô lúc nóng, lúc lạnh, đến nửa đêm, Hạ Tiếu lên cơn sốt cao. Tống Thần đã đi nói chuyện với bọn bắt cóc về tình trạng của cô, nhưng rõ ràng là ở nơi hoang vu vắng vẻ này làm gì có thuốc hạ sốt, cậu đành cầm lấy chai nước và chiếc khăn sạch mới xin được quay lại chăm sóc Hạ Tiếu.

Cậu để Hạ Tiếu nằm lên đùi mình, cẩn thận cho cô uống chút nước sau đó dùng khăn lau sạch mồ hôi trên người cô. Sau khi giúp Hạ Tiếu lau người sạch sẽ, cả khuôn mặt và tai Tống Thần đều đỏ ửng, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân mật với một người con gái đến như vậy.

Tống Thần cố gắng đè ép nhịp tim đang tăng tốc của mình xuống, cẩn thận lấy tay đặt lên trán Hạ Tiếu đo nhiệt độ. Tống Thần hơi nhíu mày, sao cậu ấy lại sốt cao như vậy chứ? Nếu không được đưa đến bệnh viện ngay sẽ gặp nguy hiểm mất!

Hạ Tiếu sốt đến mê man, cả người nóng bừng bỗng nhiên cảm nhận được một vật gì đó mát mẻ đang áp lên trán mình. Tống Thần nhìn Hạ Tiếu đang khe khẽ cọ khuôn mặt đỏ bừng vào lòng bàn tay mình, sau đó cô còn thoải mái hừ nhẹ, nhịp tim khó khăn lắm mới bình ổn giờ đây lại như nai con chạy loạn trong l*иg ngực. Cậu cứ thức cả đêm chăm sóc Hạ Tiếu như vậy, không hề chợp mắt một chút nào.

Vì bị sốt cao nên đầu óc Hạ Tiếu cứ mơ mơ hồ hồ, tất cả những gì cô nhớ được là mùi nước xả vải dìu dịu và bàn tay dịu dàng, mát mẻ của Tống Thần.

***

Khi tỉnh lại, Hạ Tiếu đã thấy mình nằm trong bệnh viện, tay cô cắm đầy dây nhợ linh tinh, Tiêu Vi và Tiểu Nghiên đang ngồi bên cạnh gọt hoa quả. Thấy cô tỉnh lại, 2 cô ấy liền vui mừng hỏi han:

- Cậu tỉnh rồi! Có thấy khó chịu chỗ nào không?

- Cậu có muốn ăn gì không? Mẹ cậu vừa mới đi về chuẩn bị đồ ăn cho cậu đấy, lát nữa cô sẽ đến ngay thôi

Hạ Tiếu khe khẽ lắc đầu, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc:

- Tớ không sao, bây giờ tớ chỉ đang rất khát nước thôi

Tiêu Vi nghe thế vội vàng chạy đi lấy nước cho cô. Tiểu Nghiên chỉnh cho đầu giường cao lên một chút, Tiêu Vi vừa đưa cốc nước, Hạ Tiếu đã vội nhận lấy uống một hơi cạn sạch. Lúc này, Hạ Tiếu mới cảm thấy mình được sống lại. Cô mỉm cười đưa chiếc cốc không cho Tiêu Vi:

- Cảm ơn cậu nhé! Ôi sao cậu lại khóc rồi?

Từ lúc Hạ Tiếu tỉnh lại đã thấy mắt của 2 cô ấy hồng hồng, bây giờ thấy cô không sao rồi, Tiêu Vi lại tiếp tục khóc:

- Huhu đều tại bọn tớ lôi cậu đi du lịch, nếu cậu không đi thì đã không bị bắt cóc, lại còn phải chịu khổ như thế nữa chứ

- Lúc về villa mà không thấy cậu đâu, gọi điện thoại cũng không được, bọn tớ đã lo lắng lắm đấy

- Hức..hức.. xin lỗi Hạ Tiếu, lần sau tớ sẽ không bao giờ lôi cậu ra ngoài nữa đâu...