Chương 44: Lộ rồi
Từ trên người Yêu Thần trên tế đàn một cổ yêu khí phô thiên cái địa tản mát ra xung quanh.Vốn muốn bắt giữ Phương Hàn, nhưng lúc này Tu La đã bất chấp tất cả, hạ một chiêu sát thủ, toàn thân hóa thành tàn ảnh, tốc độ cực nhanh, chưởng phong sắc bén bao phủ khắp bốn phương tám hướng, mang theo khí thế bão táp, tạo nên các luồng khí xoắn ốc xoay tròn khắp nơi.
Lỗ tai Phương Hàn bị kình phong cùng tiếng gió gào rít làm cho ong ong, trong nhất thời không nghe được gì nữa, hoàn toàn không rõ phương hướng công kích của Tu La.
Đây là lần đầu tiên Tu La hiển lộ thực lực chân chính, nhanh gấp đôi khi nãy.
Hiển nhiên nãy giờ đánh nhau, Tu La chỉ là đùa bỡn với hắn mà thôi.
Giờ khắc này, Phương Hàn rốt cuộc biết được lực lượng thân thể đạt tới mười ba mã lực thì kinh khủng đến mức nào. Khí lưu không ngừng bị chấn bạo, toàn thân trở nên đau đớn, không biết trốn tránh nơi nào.
"Đây là một sát chiêu trong võ học Ma Đạo, Phong Ma Sát!"
Giao Long Diêm tại thời khắc này lại phát ra tiếng ngâm xướng bén nhọn, vang vọng trong đầu Phương Hà! Bá! Phương Hàn chỉ cảm thấy trong đầu mình xuất hiện bóng dáng của Diêm, Diêm há miệng thổ ra một đoàn ánh sáng, đoàn ánh sáng này giống như vĩnh hằng cực quang, xua đuổi hết toàn bộ hắc ám trong đầu hắn.
Tinh thần vô cùng thấu triệt, đầu óc trở nên tươi sáng, con mắt mở ra, động tác của Tu La tựa hồ chậm chạp hơn rất nhiều, di động từng tấc từng tấc, cự đại ma trảo đang chậm chạp đánh về mặt hắn.
Cước đạp Thất Tinh!
Khôi tinh thích đấu!
Phương Hàn không chút do dự, thân thể chợt lóe lên, tay chân lưng, eo, mông, vai, gáy tất cả phát động, tựa như Thất Tinh liên miên, lập lòe đến bên phải Tu La, chân trực tiếp phát lực, liên tiếp đá vào thân thể khổng lồ của Tu La.
Tu La cư nhiên bị đá trúng, chấn động toàn thân, từ trên người hắn phát ra một cổ lực lượng mạnh mẽ, khiến Phương Hán bị bật ra ngã xuống đất.
Khi ngã xuống, Phương Hàn vận lực, xương sống cong lại, tay cùng hai chân phát lực vỗ xuống mặt đất! Rầm rầm rầm! Mượn lực bắn lên, người uốn tựa như con rết, pháp kiếm trong tay đâm thẳng vào mắt của Tu La.
"Có thể phản ứng kịp? Dùng tinh thần của ngươi căn bản không có khả năng phản ứng kịp!" Mặt Tu La lộ ra một tia kinh dị, hai tay cứng ngắc đánh ra một trảo chụp lên pháp kiếm.
"Hoàn Tuyền Chân Nguyên!"
Thanh âm của Diêm lại vang lên trong đầu của Phương Hàn.
Đúng lúc này, bên ngoài pháp kiếm đột nhiên hiện lên ba luồng khí lưu màu vàng, ba luồng khí lưu này tựa như giao long quấn quanh thân kiếm, tạo nên một kết cấu chắc chắn mạnh mẽ, khiến cho tay của Tu La đánh lên thân kiếm đẩy bật ra.
Ma trảo của Tu La rất cứng rắng, đối với hắn sắt thép chả khác gì đậu hủ, vậy mà lại bị ba luồng khí lưu màu vàng quấn quanh thân kiếm đánh bật ra, có thể thấy lực lượng của khí lưu màu vàng này lớn đến mức nào.
"Đây là pháp lực của giao long sao?"
Sau một kiếm chấn khai ma trảo của Tu La, Phương Hàn cũng cảm giác được một cổ khí lưu màu vàng lưu động trên người hắn, quấn quanh thân thể, cung cấp cho hắn một cổ lực lượng vô cùng vô tận.
Nếu như lực lượng trước kia của Phương Hàn là năm mã lực, thì bây giờ dưới sự hỗ trợ của khí lưu màu vàng, lại làm cho lực lượng hắn tăng lên gấp ba lần, mười lăm mã lực, hơn nữa đầu của hắn cũng được pháp lực của Diêm tác động, tốc độ phản ứng, sự mẫn cảm cũng tăng lên gấp đôi.
Huyết Miên Ma Y có thể chịu đựng được lực lượng bảy mã lực, nhưng mà luồng khí lưu màu vàng này so với Huyết Miên Ma y thì còn lợi hại hơn nhiều lắm.
"Pháp lực! Đây là pháp lực!"
Ma trảo của Tu La bị chấn văng ra, khi nhìn kỹ lại thì hắn rõ ràng đây là pháp lực, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra làm sao mà Phương Hàn lại có pháp lực, chỉ có cao thủ bước vào thần thông bí cảnh mới có thể sử dụng pháp lực.
Thân thể có hạn, pháp lực vô hạn! Thần thông vô hạn!
Xì!
Phương Hàn cũng không để ý xem hắn nói gì, mà nhanh như chớp đâm ra một kiếm, tốc độc pháp kiếm rất nhanh, tựa như cắt đôi không khí, trong tích tắc tạo ra một vùng chân không.
"Hoàng Tuyền Võng", âm thanh của Diêm lại biến đổi, màu vàng của pháp lực bỗng nhiên tách ra, biến thành một chum tơ nhện như một cái lưới lớn, thoáng cái đem toàn thân thể Tu La quấn chặt lấy, khiến cho hắn chỉ có thể rít gào mà không thể động đậy.
"Hoàng Tuyền Võng! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Toàn thân Tu La bỗng nhiên lớn lên, gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ cực độ khϊếp sợ, giống như nhìn thấy được ma thần vậy.
Nhưng Phương Hàn vẫn không có trả lời hắn, mà lại một kiếm đâm vào mắt của Tu La, giống như đánh nát một viên ruby, mũi kiếm xuyên qua đâm vào xâu trong não.
Sau đó những sợi tơ của Hoàng Tuyền Võng theo vào trong mắt Tu La, hấp thu sạch sẽ máu huyết, tủy nảo của hắn.
"Tuyệt! Tuyệt! Khí huyết của Tu La đã tiếp cận thuần dương, tinh thần cũng phi thường mạnh mẽ! Có thể luyện thành một viên Huyết Đan đại bổ!" Khi Diêm cao hứng hô lên thì một viên Huyết Đan to bằn một cái chén nhỏ đã ngưng tụ trong Hoàng Tuyền hà, huyết quang sáng chói, lấp lánh như ngọc.
Viên Huyết Đan phẩm chất cùng độ cô đọng hơn hẳn những viên Huyết Đan lúc nãy, phẩm chất không thôi đã tốt gấp mười lần rồi, đây là dược vật đại bổ, rất tốt để cường hóa gân cốt.
"Rốt cũng cũng chết! Ta lại có thể gϊếŧ chết một đầu Tu La! Cảm giác có pháp lực thật là kỳ diệu a." Phương Hàn thu kiếm lui về sau, trong tâm vẫn còn dư vị của trận chiến kinh hiểm vừa rồi, thông qua lần chiến đấu vừa rồi, hắn đối với võ công của mình cũg có những nhận thức mới.
Trên con đường tu luyện, một lần nữa bước thêm một bước vững chắc.
"Đây là pháp lực của ta, không phải của ngươi, cùng nhục thể của ngươi không thể phối hợp một cách hoàn mỹ, khi ngươi tu luyện đến Thần thông bí cảnh, tự mình vận dụng pháp lực thì sẽ càng thêm thần diệu."
Diêm thu hồi pháp lực, "Ta hiện tại tương đương với một cao thủ Thần thông bí cảnh tầng hai, Chân nguyên cảnh cao thủ. Ngươi nhất định phải cho ta ăn bảo khí thuần dương! Màu nhìn! Phương Thanh Tuyết đang cùng phân thân của Yêu Thần giao đấu kìa. Nữ nhân này thật quá hung mãnh! Nếu mà nàng thất bại thì chúng ta cũng vạn kiếp bất phục!"
Phương Hàn vội vào chuyển mắt nhìn về phía xa xa bên kia bình nguyên.
Trong lòng đất Nguyên Chi, yêu khí tràn ngập, khắp nơi đều là yêu khí, trong chốc lát ngưng tự thành ma đao, ma thú đủ các loại, thiên kỳ bách quái, dữ tợn vạn phần.
Mà hai đầu Tử Điện Đại xà trên người Phương Thanh Tuyết tưa như lôi thần, xua tan toàn bộ yêu khí.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Vũ Hóa Môn đệ tử quả thật can đảm! Dám phá hư tế đàn của ta." Đột nhiên trong lúc đó, khắp Thiên yêu vân mãnh liệt tập trung lại, ngưng kết thành một thật thể.
Thật thể này là một người mặc hắc y, cao lớn, một thân thể nam tử hoàn mỹ, tóc màu tím đen phất phơ theo gió, nhất là cặp mắt, giống như có ma lực cường đại đem linh hồn người khác hút vào.
Đây là phân thân tông chủ của một trong năm đại Yêu Đạo tông phái, Yêu Thần Tông tông chủ! Yêu Thần phân thân!
Yêu Thần vừa xuất hiện, Phương Hàn liền cảm giác được nội tâm khó chịu vô cùng, thiếu chút nữa thì muốn quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, giống như đà điểu, khi gặp hoảng sợ liền vùi đầu xuống đất.
"Yêu Thần! Thất sát hồ lô của ngươi đã rơi vào tay ta. Ngươi chẳng lẽ muốn đích thân ra tay, thay tiểu bối đoại lại pháp bảo sao?" Đối mặt với phân thân của Yêu Thần, Phương Thanh Tuyết không chút sợ hãi, thanh âm vẫn lạnh lẽo như trước, tựa hồ cả thiên hạ không có gì có thể khiến cho nàng biến sắc.
"Thất Sát hồ lô mặc dù là một kiện bảo khí do ta tổn hao tâm huyết luyện chế ra, bất quá ta cũng không để nó trong lòng, bảy đại Ma Đếm tan đại Ma Hoàng đã ký hiệp nghiệp Công thủ đồng minh, cùng với Tiên Đạo khai chiến, ngươi chỉ là một đệ tử nhỏ bé mà lại dám đến phá hủy tế đàn của ta, ngăn cản yêu ma đại quân, đây là tự tìm chết, ta nếu hôm nay lại để cho ngươi bình yên thì còn mặt mũi gì nữa?"
Thanh âm của phân thân Yêu Thần vang lên, như một ngọn núi đè xuống!
Ầm ầm!
Phương Hàn chỉ cảm thấy đất ở dưới chân đột nhiên chấn động rồi nứt ra một khe dài hẹp, bình nguyên phương viên mười dặm xung quanh đều có dấu hiệu rạn nứt, sắp sụp đổ tới nơi.
Nhất là âm thanh mãnh liệt, giống như đi biển gặp bão lớn, làm cho Phương Hàn kinh sợ, chỉ còn biết che lỗ tai, vội vàng ngã sấp trên mặt đất thì mới giảm được bớt một chút thống khổ.
Lợi hại như vậy, lực lượng tựa như của nhật nguyệt, thiên địa, căn bản không thể chống lại, Phương Thanh Tuyết lại có thể đối mặt cùng hắn nói chuyện, nàng mạnh đến mức nào?" Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, đối với lực lượng của phân thân Yêu Thần cực kỳ sợ hãi.
Bởi vì loại lực lượng này căn bản không phải là thứ con người có thể chống lại.
"Đã như vậy thì để ta rửa mặt cho Yêu Thần ngươi!" Âm thanh của Phương Thanh Tuyết vang lên như băng tuyết vạn năm, toàn thân bạch y, tử điện vờn quanh, tiếng ngâm xướng của hai con Âm Dương Tử Điện Đại xà vang lên càng thêm kịch liệt, đột nhiên trên đầu chúng mọc ra hai cái sừng hươu, trên người cũng mọc ra ưng trảo, trên miệng mọc ra chòm râu là cho nó có thêm mầy phần khí tức già nua, cổ lão.
"Song xà hóa rồng! Tu vi của ngươi tiến đến cảng giới này rồi sao? Khó trách tiểu tử Thiên Tình kia lại kông chịu nghe lời Ứng Tiên Thiên. Vì đổ ước với ngươi mà một mình đi Thiên Ma ảo cảnh tu luyện, không để ý đến tính mạng của bản thân." Phân thân Yêu Thần trợn mắt nhìn, lần nữa phát ra tiếng cười nói: "Công tâm mà nói, ngươi cũng là một thiên tài trong Tiên Đạo đệ tử, đỡ một chiêu Thiên Yêu Thôn Nhật của ta!"
Trong lúc nói chuyện, phân thân Yêu Thần phất tay áo lên!
Lập tức ngay lúc đó, một mảng hắc vụ đen kịt tràn ngập thiên đại, tất cả mọi ánh sáng đều biến mất, đưa tay không thấy được năm ngón, Phương Hàn cảm giác được thiên địa càn khôn đều bị thu vào trong tay áo của phân thân Yêu Thần.
Trời đất xoay chuyển.
"Ứng Tiên Thiên hẳn là Ma Môn Tiên Thiên Đại Đế! Con trai của hắn là Ma suất Ứng Thiên cùng trao đổi đạo thuật với Phương Thanh Tuyết?" Tuy thiên hôn đại ám, nhưng Phương Hàn trong lòng vẫn mơ màng suy nghĩ về những chuyện vừa nghe được.
"Tiên thiên, hậu thiên, một thanh một trọc, long xà khởi lục, đấu chuyển tinh di, thiên địa phản phục, tâm chi lục tặc, ý chi thất thương. Phá cho ta!" Giữa bónh tối vĩnh hằng, đột nhiên truyền ra âm thanh băng lãnh của Phương Thanh Tuyết, tựa hồ tụng niệm một đoạn kinh văn gì đó.
Ba lý ba lạp!
Hai đạo tử điện quang mãnh liệt bắn ra, đột nhiên xé rách hắc ám, phá vỡ càn khôn, một bóng người lại hiện ra đứng trước mặt Phương Hàn, đúng là Phương Thanh Tuyết.
"Sư tỷ!" Phương Hàn ngẩng đầu lên, trông thấy Phương Thanh Tuyết hiện ra trước mặt mình, bốn phía vẫn tràn ngập hắc ám nhưng xung quanh hai người có tử điện xua tan một mảng lớn hắc vụ.
Bất đồng chính là giờ đây sắc mặt của Phương Thanh Tuyết tái nhợt, quần áo như trắng như tuyết trên người giờ đây điểm điểm đỏ như hoa đào.
Bất quá thân thể nào vẫn đứng thẳng tấp, tựa hồ bất luận yêu pháp gì đều không thể đánh ngã được ý chí của nàng, Phương Hàn cảm giác được tinh thần cứng rắng và sắc bén của nàng, nội tâm không nhìn được run rẩy một hồi.
"Ta tạm thời xé rách được mây mù yêu quái! Để ta mang ngươi đi! Chậm thì không kịp!" Vừa nhìn thấy Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết liền nắm lấy hắn, sau đó liền thấy Tu La bị gϊếŧ nằm trên mắt đất.
"Ngươi gϊếŧ Tu La?" Phương Thanh Tuyết lắp bắp kinh ngạc, ánh mắt nhìn hắn tựa như muốn nhìn thấu qua cơ thể, "Trên người của ngươi có đồ gì? Cho ta xem xem!"
Trong lúc nói chuyện tay nàng vẽ trong không khí một cái!
Xích a!
Pháp y, nội y, toàn bộ quần áo trên người Phương Hàn đều tách ra, để lộ nửa thân trên trần trụi hiện ra trước mắt Phương Thanh Tuyết.