*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau.
Ưng Lê tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức, tối qua cô quá mệt mỏi, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
“A Tranh, anh không đi làm à?” Cô nhắm mắt lầu bầu.
Úc Tranh tắt chuông báo thức, kéo Ưng đang cách xa anh vào lại trong ngực: “Hôm nay đi muộn một chút không sao.”
Ưng Lê chậm rãi mở mắt, đây là lần đầu cô được nhìn thấy dáng vẻ lúc mới ngủ dậy của Úc Tranh, không còn kiểu hướng nội như ngày thường, ngược lại càng có vẻ trẻ con hơn.
Cứ nghĩ đến mấy hình ảnh tối qua là mặt của cô lại nóng bừng lên, ngay cả trong ánh mắt nhìn Úc Tranh cũng mang theo sự xấu hổ.
Tuy anh đang nhắm mắt nhưng hình như có thể phát hiện, khóe môi không nhịn được cong thành nụ cười: “Tại sao không nhìn thêm lúc nữa?”
Anh mở mắt, ý cười bên môi càng đậm: “Bây giờ mới biết thẹn thùng, tối hôm qua…….”
Không đợi Úc Tranh nói xong, Ưng Lê nhanh tay bịt kín miệng anh, đỏ mặt: “Không cho nói.”
Vừa dứt lời, Ưng Lê cảm nhận được lòng bàn tay mình hơi ẩm ướt tê dại, cô khϊếp sợ nhìn Úc Tranh, giống như không thể tin được anh có thể làm ra mấy chuyện như vậy.
Úc Tranh cười khẽ, càng ôm chặt Ưng Lê hơn, như muốn khảm cô vào sâu trong xương tủy: “Hay là hôm nay anh không đi làm, chúng ta…..”
Ưng Lê vội vàng đẩy anh ra: “Thời gian không còn sớm, anh mau rời giường đi đừng để trợ lý phải chờ lâu.”
Úc Tranh chậc chậc hai tiếng thấy hơi đáng tiếc, nhưng nghĩ đến công ty còn một đống công việc phải xử lý, anh quyết định thức dậy.
Sau khi rửa mặt xong đi ra, Ưng Lê vẫn đang nằm trong chăn nghỉ ngơi bởi vì cô mệt quá.
Úc Tranh cúi người hôn nhẹ lên khóe miệng cô, thấp giọng nói: “Buổi tối anh sẽ tan làm sớm hơn.”
“……..” Mặt Ưng Lê nóng lên, vội vàng quay mặt qua, “Anh đi mau!”
Đợi Úc Tranh đi rồi, Ưng Lê ngủ thêm một lúc nữa ngủ đến khi bụng đói kêu ầm ầm kháng nghị mới thức dậy.
Vừa đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn thấy trên người mình trong gương toàn là dấu vết, trong nháy mắt đầu cô phình to ra, bây giờ đang là mùa hè!!!!
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Từ khi biết thân phận Ưng Lê, còn biết được Úc Tranh là chồng cô, Weibo của cô quay về trạng thái yên tĩnh bình thường, không còn nhiều người vô duyên cô cớ chạy đến chất vấn cô.
Có điều, khu bình luận có thêm nhiều comment mong ngóng yêu cầu muốn cô và Úc Tranh cùng nhau xuất hiện trong livestream.
Không chỉ dưới Weibo, mà ở khu bình luận khi cô phát sóng trực tiếp cũng nói đến vấn đề này, có rất nhiều tiếng lòng liên tục mong đợi Úc Tranh lộ diện.
Livestream ngày thứ bảy, đối với yêu cầu của sóng comment, Ưng Lê chỉ cười nói: “Anh ấy không phải người thích thể hiện khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ trước màn ảnh, cho nên tạm thời chưa có kế hoạch gì về chuyện này.”
[A a a a a tiếc ghê……..]
[Muốn nhìn thấy hai người đứng cùng khung hu hu hu]
[Chị ơi, chị sắp đạt mức bốn triệu fan, không lẽ không có phúc lợi sao ạ?]
[Bốn triệu fan muốn phúc lợi là chị và Úc tổng cùng nhau livestream mukbang, thế nào!]
[Ủng hộ!!]
[Em muốn xem chị ăn!!]
Ưng Lê thật sự nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị mà mọi người đang bình luận, có vẻ đề nghị này không tệ.
Nghĩ thì nghĩ, cô nhanh chóng bắt đầu thực hiện công việc livestream.
“Hôm nay mình sẽ làm món canh cá trắm đen đậu hũ.” Trước đó Ưng Lê đã xử lý sạch sẽ con cá trắm đen, cô sợ với lo lắng có người không thể nhìn được hình ảnh gϊếŧ cá trắm đen.
“Đầu tiên chúng ta sẽ rán cá trước, nước canh sẽ có màu trắng giống như màu sữa.”
“Mà mọi người nhớ trước khi rán cá thì rắc một ít muối xung quanh chảo nhé, làm vậy chắc chắn da cá sẽ không bị bong.”
“……..”
Theo như thường lệ Ưng Lê nói xong các bước cùng một số mẹo nhọ, trong lúc chờ canh cá trong nồi đang sôi lăn tăn, cô có thêm nhiều thời gian nói chuyện phiếm với fan.
Thấy sóng comment tò mò về quan hệ giữa cô và Triều Tiên Cư, Ưng Lê cười nói: “Mọi người cập nhật tin tức nhanh ghê, đúng là quan hệ của mình và Triều Tiên Cư là loại quan hệ không cần hẹn trước cũng không cần phải trả tiền.”
[Chị là phú bà!!]
[Chị, em không muốn cố gắng]
[Chị, bao giờ chị đến cưới em!!]
[Chị ơi em yêu chị]
Nhìn đủ mọi yêu cầu của sóng comment, Ưng Lê đành chịu cười đùa: “Mọi người cứ bình luận nội dung kiểu vậy nếu bị anh ấy thấy được sẽ lại ghen tuông chết thôi, lần trước mình phải dỗ rất lâu mới được đấy.”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]
[Chị ơi, em muốn cưới chị!! Lấy em đi!!!]
Nhìn khu bình luận không những yên tĩnh mà ngược lại càng thêm khoa trương trầm trọng, Ưng Lê không biết phải làm sao.
Cô chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Úc Tranh không xem cô livestream, như thế sẽ không ghen tuông lung tung………
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Chiều tối, Úc Tranh về nhà, phòng khách im lìm.
Cửa phòng ngủ đang mở nhưng có tiếng TV đang nói, anh tựa vào cửa tiện tay cởi cà vạt: “Bà Úc, không phải em đã quên chuyện quan trọng rồi đấy chứ.”
Ưng Lê nghe tiếng quay đầu lại, cô vui mừng khi thấy Úc Tranh, nhanh chóng ấn nút tạm dừng bộ phim truyền hình đang xem trong máy tính.
Cô đứng dậy chạy đến trước mặt anh, hỏi: “Sao anh về sớm thế?”
Buổi sáng trước khi ra cửa, Úc Tranh đã nói hôm nay có một dự án phải bạn bạc, nên có khi tối muộn mới về được, không cần phần cơm lại cho anh, nhưng cô không ngờ anh về sớm vậy.
“Lo lắng bà Úc sẽ quên anh.” Úc Tranh ném cà vạt sang một bên, ôm eo Ưng Lê gấp gáp không chờ được bắt đầu hôn cô.
Ưng Lê bị hôn đến mơ màng, hai má phiếm hồng.
Khi được buông ra, cô thở phập phồng, trong giọng nói mang theo sự bất mãn: “Em quên anh lúc nào.”
“Canh cá trắm đen đậu hũ của anh đâu?” Úc Tranh cười hỏi.
Ưng Lê mấp máy môi, ngạc nhiên mở miệng: “Lộ Triều ăn mất rồi, em nghĩ anh sẽ không về ăn cơm tối.”
Úc Tranh cười khẽ: “Không sao, anh ăn cái khác.”
Nói xong, anh nuốt hết những lời nói tiếp theo của Ưng Lê vào trong bụng…..
Sau khi kết thúc, Ưng Lê mới bất tri bất giác phản ứng lại: “Tại sao anh biết hôm nay livestream em làm món canh cá trắm đen đậu hũ?”
“Bà Úc livestream đương nhiên anh phải ra sức hỗ trợ.” Úc Tranh hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô, “Bớt thời gian để xem.”
Ưng Lê nhướn mày nhìn anh: “Thì ra anh lười biếng trong lúc làm việc.”
“Xem em không tính là lười biếng.” Úc Tranh trả lời ngay thẳng, “Hơn nữa trong phần comment có nhiều người muốn cướp em từ tay anh, anh phải giám sát chặt chẽ hơn mới được.”
Cả người Ưng Lê cứng đờ, cô biết ngay Úc Tranh sẽ đề cập đến chuyện này.
“Lời nói của fan, không liên quan gì đến em.” Cô mau chóng lấy lại trong sạch.
Úc Tranh nhìn cô, âm thanh phá lệ trở nên câu dẫn người khác: “Bà Úc, bốn triệu fan fan có phúc lợi, anh có không?”
Ưng Lê:?
Vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn anh: “Em cho fan phúc lợi, có quan hệ gì đến anh?”
“Bây giờ em đã chiếm được anh, không muốn suy nghĩ đến trái tim anh hay sao?” Úc Tranh nhíu mày, vẻ mặt tổn thương.
Ưng Lê:?
Cô càng thêm khó hiểu: “Vậy vừa nãy anh mới làm chuyện gì với em?”
“Đó không phải là hậu hạ em à.” Tay Úc Tranh bắt đầu di chuyển sang eo Ưng Lê, “Tại vì em thích nên anh mới muốn làm em vui.”
Ưng Lê:???
Cô chụp lấy cái tay đang làm loạn của Úc Tranh, giọng nói vô tình: “Vậy được, hôm nay chúng ta chia phòng ra ngủ, không khiến anh phải làm cho em vui.”
Đương nhiên Úc Tranh sẽ không nghe theo mấy lời này, anh cắn vành tai mẫn cảm của cô, thấp giọng nói: “Chỉ lấy lòng bà Úc của anh.”
Hai má Ưng Lê nóng bừng, cảm giác tê dại xuyên dọc toàn thân, khiến cô không biết phải làm sao.
Xem như cô phát hiện không biết từ bao giờ Úc Tranh được mở chốt khóa chỗ nào đó, càng ngày càng trở nên tùy ý làm bậy!!
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Chủ nhật, Ưng Lê lười biếng ngủ một giấc thật đã.
Gần đây cô dành thời gian để ngủ nhiều hơn, nói về nguyên nhân vì sao thì phải trách một người.
Mà lúc này người kia đang được thím Ngô chỉ dẫn chỉ vì muốn làm bữa sáng tình yêu cho Ưng Lê.
Ưng Lê rửa mặt xong đi ra ngoài phòng khách, cô mỉm cười nhìn Úc Tranh đang bận rộn trong phòng bếp từ sáng sớm: “Em muốn xem anh làm món gì ngon cho em ăn.”
Úc Tranh ho khan, hiếm khi thấy trên mặt anh lộ vẻ bối rối, anh nhếch môi, hình như vẫn đang do dự.
Thím Ngô đứng bên cạnh hòa giải: “Cô chủ, từ sáng sớm cậu chủ đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, tâm ý mới là điều quan trọng nhất.”
Đại khái Ưng Lê có thể đoán được bữa sáng làm không được tốt lắm, cũng cười gật gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, tấm lòng mới quan trọng nhất.”
Nghe vậy, sắc mặt Úc Tranh thả lỏng hơn, cân nhắc đắn đo mãi mới mang bữa sáng mình làm ra để đến trước mặt cô.
Ưng Lê miễn cưỡng nhìn ra đây là một phần sandwich, có một số chỗ trên bánh bị cháy đen, ở bên trong nhìn thấy có lá rau xà lách.
Thực ra món này làm không quá khó, nhưng đối với người không có chút thiên phú gì về mảng nấu ăn như Úc Tranh thì như vậy đã quá thành công.
Cô nhiệt liệt vỗ vỗ tay: “Nhìn qua có vẻ không tệ, để em ăn thử xem hương vị thế nào.”
Úc Tranh khẩn trương đi đến ngồi xuống đối diện Ưng Lê, anh mắt không ngừng di chuyển theo động tác của cô, cô cắn một miếng, anh lại lo lắng thêm một chút.
Ưng Lê nhai nuốt chậm rãi, cô từ từ phát biểu trước khuôn mặt vừa bất an vừa chờ mong của Úc Tranh: “Mùi vị khá ổn, xem như thành công.”
Thiệt tình sandwich làm ra rất khó ăn, nhưng cô muốn để Úc Tranh có thêm lòng tự tin, cô tình nguyện nói như vậy.
Quả nhiên, lông mày Úc Tranh giãn ra, sắc mặt dịu hẳn đi.
Khuôn mặt anh đẫm ý cười, tâm trạng vui sướиɠ trả lời: “Chỉ cần bà Úc thích, sau này anh sẽ nấu cơm.”
Ưng Lê: “…….”
Cái đó thì không cần thiết.
Ngày chủ nhật nhàn rỗi, lần này hai người không ở nhà, Úc Tranh đi vào ga ra lấy xe chở Ưng Lê ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu?” Cô chưa biết mục đích ra ngoài ngày hôm nay.
Bên môi Úc Tranh nở nụ cười thần bí: “Đến nơi em sẽ biết.”
Mãi đến khi xe dừng bên ngoài trung tâm thương mại, Ưng Lê và Úc Tranh nắm tay nhau đi đến thang máy.
Cô nhìn số tầng hai người đến là tầng có rạp chiếu phim, đột nhiên Ưng Lê hiểu ra, cô nhớ phim điện ảnh của Úc Tiện quay được chiếu vào lúc nghỉ hè, hóa ra họ đến đây để ủng hộ phòng bán vé.
“Úc Tiện có liên hệ với anh không?” Ưng Lê hỏi.
Úc Tranh biết cô đã đoán được, không tiếp tục giấu diếm nữa: “Có gọi, nhưng mà lịch trình đi tuyên truyền phim mới rất bận, nói không được mấy câu đã cúp máy.”
Lúc Ưng Lê lướt Weibo cũng thấy được, doanh thu phòng bán vé đợt đầu tiên bán rất tốt, được đánh giá là bộ phim đáng để chờ mong. Cô định chuẩn bị tìm người đi xem cùng, không ngờ Úc Tranh nhanh chân hơn đưa cô đến xem trước.
Rất nhiều người đến xem bộ phim này, Úc Tranh chọn vị trí gần trung tâm, đây là lần đầu tiên anh đến rạp chiếu phim cho nên có hơi xa lạ. Ưng Lê dắt anh đi, nói cho anh biết phải làm những gì.
“Anh Úc, nếu không có em ở cạnh thì anh phải làm sao hả.” Ưng Lê lấy vé xem phim, nhân tiện trêu câu.
Úc Tranh cười mỉm: “Vậy anh sẽ đợi em bằng được thì thôi.”
Ưng Lê không thể chống đỡ nổi trước ánh nhìn nóng rực của anh, cô chuyển sang đề tài khác: “Phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi xếp hàng vào rạp đi.”
Một tay Úc Tranh cầm coca ôm bắp rang, tay kia nắm chặt tay Ưng Lê, dáng vẻ như sợ đánh mất cô.
Giá trị nhan sắc của hai người đặc biệt cao, cho dù hai người lựa chọn vị trí ngồi trong góc nhưng khi vừa bước vào đại sảnh xếp hàng vẫn được mọi người bên trong nhìn theo, thậm chí kèm theo một loạt âm thanh phát ra tiếng than sợ hãi.
Đến lúc bộ phim bắt đầu, khuôn mặt Úc Tiện xuất hiện trên màn hình chiếu, các cô gái ngồi đây không kiềm chế được hét ầm ĩ, khiến mấy bạn nam ngồi bên cạnh khó chịu khi nhìn Úc Tiện.
Biểu hiện Ưng Lê bình tĩnh, Úc Tranh ngồi bên tỏ vẻ vừa lòng.
Ngồi trước hai người có hai bạn nữ cùng nhau đến xem phim, hai cô gái nhìn Úc Tiện trên màn hình chiếu xong lặng lẽ quay đầu ra sau, họ ghé tai nhau thì thầm nói chuyện to nhỏ.
“Cậu thấy khuôn mặt anh đẹp trai ngồi đằng sau kia giống Úc Tiện không?”
“Tất nhiên, tiếc là đã có bạn gái……”
“Người ta đeo nhẫn kìa, có vợ mới đúng.”
Giọng nói không lớn nhưng Ưng Lê nghe thấy hết, cô ghé lại gần Úc Tranh trêu đùa: “May mà anh đeo nhẫn không thì chắc sẽ có rất nhiều cô gái đến xin số anh.”
Úc Tranh nắm tay cô, cười trả lời: “Trừ em ra, không ai có thể đến yêu cầu xin số anh.”
Tim Ưng Lê đập nhanh trong giây lát, cô sợ bị mọi người nhìn ra sự khách thường, quay lại tập trung tình thần xem phim.
Bên môi Úc Tranh nở nụ cười nhạt, nắm chặt tay cô hơn.
Từ rạp chiếu phim đi ra, Ưng Lê vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí xem phim, Úc Tiện khi diễn gần như hóa thành một con người khác hẳn khi ở bên ngoài, khiến cô ngạc nhiên không thôi.
“Úc Tiện sẽ rất vui nếu biết anh đến xem phim.”
“Anh không phải vì nó.” Úc Tranh lắc đầu, “Anh vì em.”
Ưng Lê giật mình.
Mười ngón tay hai người đan xen nhau, anh cười khẽ: “Tất cả những chuyện em thích, anh đều muốn được trải qua cùng em.”
————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lê Lê đã bị chưng chín, không ngừng nhấm nháp không ngừng nhấm nháp ~~
————-Canh cá trắm đen đậu hũ