92.
Giang Quỳnh Trúc rất phẫn nộ, nhưng lúc y tức giận sẽ không chửi mắng um sùm như Mẫn Chậm mà chỉ lạnh mặt không nói lời nào rồi ngầm bỏ thuốc cho heo rừng.
Y tưởng Đường Phiếm cố ý đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng ánh mắt đối phương quá thẳng thắn, còn hết sức tôn kính y...... Thái độ này khiến y càng khó chịu hơn, cứ cảm thấy một giây sau Đường Phiếm sẽ mở miệng gọi y là cha vợ.
Bọn họ ngang hàng! Ngang hàng được không!
Vân Hòa đã quen với vẻ lạnh lùng của y, còn to gan nhờ y kiểm tra vết thương trên người Đường Phiếm.
Y tức giận đến nỗi bóp nát cả chén trà.
93.
Mặc dù tiên sinh rất hung dữ nhưng thực chất là người tốt bụng dễ mềm lòng. Ta biết ngoài mặt y không thích Đường đại hiệp nhưng lúc cấp bách vẫn sẽ ra tay cứu giúp.
Tóm lại y đồng ý kiểm tra vết thương cho Đường Phiếm.
Ta ở bên cạnh lắng nghe.
Tiên sinh cầm cổ tay Đường Phiếm xem mạch rồi cười lạnh: "Vết thương năm xưa không chịu dưỡng cho tốt mà còn đắc tội với người ta khắp nơi, tính tình ngươi như vậy sao có thể bảo vệ y chu toàn được chứ."
Vẻ mặt Đường Phiếm ngưng trọng: "Vậy sau này ta sẽ mai danh ẩn tích, không xen vào giang hồ phức tạp nữa."
Ta nghe mà trong lòng cả kinh, nhớ lại lúc đầu mới thành danh Đường đại hiệp từng nói cả đời sẽ hành hiệp trượng nghĩa, nếu không còn bôn ba giang hồ chắc trong lòng hắn cũng đâu vui vẻ gì nhỉ?
Tiên sinh nhướn mày nói: "Vết thương và lục phủ ngũ tạng của ngươi chỉ sợ chẳng còn sống được lâu nữa."
Đường đại hiệp mặt không đổi sắc, chỉ mím môi im lặng.
Hắn chậm rãi cúi đầu rồi lấy xuống thanh kiếm trên lưng nắm chặt trong tay.
Một lát sau hắn hỏi tiên sinh: "Thật sao?"
"Lần trước ngươi đến núi Thanh Lộc đã bị trọng thương," tiên sinh nói, "Giờ lại bị thương chỗ cũ, dù ngươi có đệ nhất thiên hạ thì cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi."
Tiên sinh vừa dứt lời thì nước mắt ta lập tức chảy xuống ào ạt. Đường đại hiệp không khóc, ta lại khóc như chó ngã xuống nước chạy tới ôm hắn, nức nở bảo hắn đừng chết.
Hắn là người tốt, ta không muốn hắn gặp chuyện gì.
Ta khóc ướt một mảng lớn trên vạt áo trước ngực hắn.
Tiên sinh ở phía sau nói: "Ngươi làm gì thế? Hắn chết thì liên quan gì tới ngươi?"
Ta kìm nén tiếng khóc, nắm bàn tay to rộng đang cầm kiếm của Đường đại hiệp, nước mắt rơi lã chã lên mu bàn tay hắn. Đường Phiếm bảo ta: "Vân Hòa, ta không sao, đừng khóc."
Hắn chậm chạp buông lỏng tay cầm kiếm rồi nắm tay ta.
"Vân Hòa, ta không muốn thấy ngươi khóc." Hắn nói, "Ta sắp chết rồi, ngươi xuống núi với ta nhé?"
94.
Ta vừa định nói "Được" thì tiên sinh đã mở miệng: "Được rồi được rồi, mới bị thương ngoài da chút xíu đã già mồm. A Hòa, ngươi khóc lóc thế kia thật mất mặt!"
Ta ngẩng đầu lên trong ngực Đường Phiếm: "?"
Ta quay sang mở to mắt nhìn tiên sinh: "Lúc nãy là nói xạo à?"
Tiên sinh nói: "Ta tưởng chỉ có đồ ngốc mới tin thôi chứ."
Ta trầm mặc nửa ngày rồi quay đầu hỏi Đường Phiếm: "Đường đại hiệp, ngươi cũng tin đúng không?"
Đường Phiếm gật đầu: "Tin."
Ta tức giận đứng dậy nói với tiên sinh: "Ngài xem, rõ ràng Đường đại hiệp cũng tin mà. Ở đâu chỉ có đồ ngốc mới tin chứ!"
Tiên sinh liếc mắt nhìn ta: "Đi đi. Ngươi lau nước mũi rồi lăn đi nhóm lửa nấu cơm đi."
Ta: "?"
Sao y lại hung dữ với ta chứ!
Ta lau mặt qua loa, cảm thấy mình khóc như vậy đúng là quá mất mặt, thế là nhân tiện tìm cớ ra ngoài nhóm lửa để đỡ xấu hổ.
Thật tức chết! Mỗi lần tiên sinh nói những câu gạt người thế này ta đều tin sái cổ, lần sau nhất định phải chú ý mới được!