82.
Ta cảm thấy Giang tiên sinh đang lừa ta nhưng điều này rất khó có khả năng. Khi y hôn ta biểu hiện cứ như đang xả thân vì nghĩa khiến trong lòng ta vô cùng áy náy.
Tiên sinh còn bảo ta đây là nụ hôn đầu của y.
Ta chẳng hề ngại ngần nói với y đây không phải nụ hôn đầu của ta.
Dù tiên sinh rất ghét bỏ ta nhưng y vẫn tận tâm tận lực tìm cách giữ lại mạng sống cho ta, lúc rảnh rỗi liền độ chân khí cho ta.
Quả là vất vả cho y.
83.
Ta ngồi trên giường Giang tiên sinh nghe y nói về cách giải quyết mới nghiên cứu ra.
Tiên sinh nói trong Minh Tâm Đan này chứa hoa sen ngọc trên núi tuyết ngàn năm nên sẽ làm cơ thể người uống đột nhiên sinh ra khí lạnh. Lúc đầu tiền bối kia vì phòng ngừa người uống thuốc chịu không được nội lực mới thêm vị thuốc này vào, nhưng công hiệu của nó quá mạnh làm âm dương mất cân đối, thế nên bây giờ tay chân ta mới lạnh buốt.
Giang tiên sinh chưa bao giờ nói đùa với ta khi gặp chuyện lớn, ta nghĩ y nói rất có lý nên mọi chuyện đều để y xử lý.
Thật ra truyền nội lực không cần cởϊ qυầи áo nhưng tiên sinh nói cởi ra mới có thể hoà vào cốt nhục tốt hơn.
Được thôi, ta tin. Cởϊ qυầи áo cũng chẳng có gì to tát, cũng không phải ta chưa từng cởi trước mặt y.
Ban đêm ánh nến lụi tàn, bàn tay ấm áp của tiên sinh từ trên xương vai ta chậm rãi trượt xuống, y vuốt ve xương hồ điệp của ta, cả cột sống và eo nữa.
Sờ xong y bảo hình như ta béo lên rồi.
Ta tức giận nói: "Làm gì có!"
Ta kéo tay y sờ lên bụng ta: "Tiên sinh không cho ta ăn thịt thì sao ta có thể béo được chứ!"
Y ăn chay còn bắt ta phải ăn theo như người xuất gia, thế mà giờ lại chê ta béo.
Giang tiên sinh nhéo bụng ta hỏi: "A Hòa, ngươi muốn ăn thịt không?"
Ta nói: "Muốn!"
Lúc đầu ta tưởng y chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ y còn có lương tâm nói: "Vậy hôm sau dẫn ngươi xuống núi ăn thịt."
Ta vừa nghiêng người liền đυ.ng phải chóp mũi tiên sinh.
Mặt y cách ta rất gần, trong hơi thở có mùi thuốc lá nhẹ, thuốc lá y hút khác với người dưới núi, chẳng biết bỏ thêm vị thảo dược nào mà ngửi như gió núi thổi qua thung lũng.
Ta ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt y.
Tiên sinh nói: "Nhắm mắt lại."
Ta tưởng y không thích bị ta nhìn chằm chằm nên vội vàng nhắm mắt lại.
Ta cảm thấy tiên sinh đưa tay vuốt môi ta rồi cười nói: "A Hòa."
Tối nay ngữ điệu của y cực kỳ ôn nhu. Ta nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vùi mặt trong ngực y, thân thể trần trụi áp sát vào áo quần y, cũng không dám lên tiếng trả lời.
Tiên sinh ngồi dậy cởϊ áσ trong rồi lại nằm xuống ôm ta.
Trên người ta vốn khá lạnh nhưng thân thể y vừa kề sát thì ta chợt thấy toàn thân nóng lên. Trước kia ta chưa bao giờ thấy Giang tiên sinh chân thành tha thiết như vậy, y ôm ta một hồi rồi bảo ta cởϊ qυầи ra.
Ta do dự hỏi: "Đây...... Đây cũng là cách trị liệu sao?"
Tiên sinh nói: "Bảo ngươi cởi thì cởi đi, nhiều lời thế làm gì."
Ta: "...... Dạ."
Nằm trong chăn, chân ta và tiên sinh kề sát vào nhau. Tính khí của ta chĩa vào bụng y, còn vật kia của y thì chen giữa chân ta làm ta không dám nhúc nhích, nếu không sẽ giống như ta đang cố ý cọ xát nó vậy.
Giang tiên sinh thở dài rồi ôm ta chặt hơn. Chẳng biết y đang nghĩ gì mà gọi ta một tiếng A Hòa, nhưng sau đó không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.