Làm Người Qua Đường, Ta Bị Công Hai Nhắm Tới

Chương 19

65.

Hái hoa tặc kia chỉ tới một lần nên ta cũng không để ý lắm. Ta nghĩ hắn gian khổ trèo lên núi chỉ để sờ ngực ta một cái...... thật ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Khi ta sắp quên mất chuyện này thì đột nhiên phát hiện bên cửa sổ có một cành hoa.

Một cành hoa màu hồng rất đẹp.

Ta đem nó vào phòng, thấy nó có vẻ sống được nên tìm chậu đất trồng vào.

Hai ngày sau lại có một cành hoa màu xanh nhạt.

Cũng chẳng biết do ai tặng, chẳng lẽ là chim tha tới?

Đến ngày thứ năm ta lại thấy một cành hoa màu vàng đặt trên bệ cửa sổ, rốt cuộc nhịn không được để lại tờ giấy cho vị đại hiệp tặng hoa.

[ Hoa hái xuống dễ héo lắm, ngài đừng đem đến đây nữa. Đa tạ.]

Hôm sau ta không thấy hoa nhưng hắn lại đem một cái chuông gió cho ta.

Ta vừa lựa thuốc vừa nhìn chuông gió treo trên cửa sổ, vẫn không nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.

Khi gió thổi qua, chuông gió kêu leng keng.

66.

Ta không nói cho tiên sinh biết việc này.

Đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, chắc tiên sinh sẽ không bận tâm đâu.

67.

Muốn xuống núi bảo cô nương viết sách đừng mãi viết Mẫn mỹ nhân và Đường đại hiệp BE nữa, ta thích những chuyện vui vẻ hơn.

Ta thở dài cất thoại bản mới nhất vào gối, dựa vào giường rơi lệ vì tình yêu thầm lặng của người khác.

Thật buồn thảm.

Nguyện vọng đời này của ta là người có tình sẽ ngủ chung một giường.

68.

Đang rơi lệ thì nghe chuông gió kêu lên một tiếng, ta ngước mắt nhìn, thế mà thấy được người không nên xuất hiện ở đây.

Ta mở to mắt nói: “Đường......”

Đường Phiếm che mặt chỉ để lộ đôi mắt.

Mắt hắn rất đẹp, so với người thường thì sắc sảo hơn nhiều nên ta nhận ra hắn ngay.

Hắn giơ ngón trỏ lên miếng vải đen che mặt ra hiệu, ta liền ngoan ngoãn im lặng chờ hắn nói.

Đường đại hiệp đi tới, trên người còn mang theo hơi lạnh của đao kiếm. Hắn ngồi xuống cạnh ta rồi đưa tay lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt ta.

Một lát sau hắn hỏi ta: “Sao lại khóc?”

Lần trước nhắc đến thoại bản đắc tội với Mẫn Chậm...... Lần này ta không dám nói lung tung nữa. Ta nhìn vào mắt Đường Phiếm, im lặng một lát rồi nói: “Ta chỉ là...... chỉ là đang nhớ đến chuyện buồn thôi.”

Đường đại hiệp gỡ miếng vải che mặt xuống, không đầu không đuôi hỏi ta một câu: “Ngươi có nhớ ta không?”

Ta nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là có.”

Không chỉ nhớ hắn mà còn nhớ Mẫn Chậm, thỉnh thoảng nhớ cả Kim công tử nữa.

Nghe xong trên mặt Đường Phiếm lộ ra ý cười.

Trong lòng ta chấn động, vội vàng đưa tay đè lại khóe môi hắn: “Đường đại hiệp, ngươi không được cười.”

Đây chẳng phải sẽ phá hủy thiết lập chỉ có Mẫn Chậm mới có thể làm đại hiệp mặt lạnh Đường Phiếm cười sao!

Đường Phiếm ngừng cười rồi hỏi ta: “Sao lại không được cười?”

Ta không thể nói ra sự thật nên đành bịa chuyện: “Vì đại hiệp cười lên đẹp quá, ta sợ không khống chế nổi mình......”

Đường Phiếm nói: “Không khống chế nổi mình?”

Khóe môi hắn giật giật như muốn cười.

Ta định nói thật ra câu này hơi cường điệu, mặc dù ta thích mỹ nam nhưng cũng chưa đến mức lú lẫn vì sắc đẹp......

Lời này ta chưa kịp nói ra miệng thì Đường Phiếm đã nắm vai ta, môi mỏng lành lạnh áp vào mặt ta.

69.

Chúng ta đều choáng váng.

Đường, Đường đại hiệp hôn ta! Vậy đôi tình nhân ta hâm mộ...... chẳng phải BE rồi sao!