Làm Người Qua Đường, Ta Bị Công Hai Nhắm Tới

Chương 4

12.

Tác dụng của xuân dược thật quá lâu.

Ta bị làm cho mệt mỏi quá độ.

Chờ ta khóc cạn nước mắt thì Kim công tử cũng đã ăn sạch ta chẳng còn gì nữa. Hắn đúng là chó thật mà, gặm cả người ta toàn dấu răng.

Rõ ràng có một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc mà lại làm ra chuyện hung ác đến thế, toàn thân ta như nhũn ra, ngồi cũng không nổi.

Hắn giày vò rất lâu, rốt cuộc thở phào khoan khoái, vừa cúi xuống hôn môi ta vừa xuất tinh trong huyệt ta.

Giờ ta chẳng còn hơi sức nổi nóng với Kim Chu, rưng rưng nghĩ thầm chắc tiên sinh sẽ không mây mưa với yêu nữ kia chứ?

Hay là y quên mất ta rồi?

Kim công tử bắn xong thì ánh mắt dần tỉnh táo lại.

Hắn cởi trói cho ta.

Ta thấy hắn muốn đi thì đầu óc nóng lên, níu tay áo hắn sụt sịt nói: "Kim công tử, ngươi, ngươi sẽ không bỏ ta lại đây một mình đấy chứ?"

Nếu giờ hắn qua cầu rút ván, vì tìm Mẫn mỹ nhân mà bỏ lại ta ở đây thì có phải quá đáng lắm không?

"A Hòa?" Hắn xoa mặt ta, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Ta ủy khuất nói: "Tốt xấu gì ta cũng giúp công tử giải độc, nếu ngươi bỏ ta lại, ta sẽ......"

Hắn nhìn ta hỏi: "Sẽ làm gì?"

Ta nói: "Ta sẽ đến cửa Kim gia đại náo ba ngày ba đêm để ngươi ở kinh thành không ngóc đầu lên được."

Ta thấy trong thoại bản đều viết như vậy cả.

Kim Chu sửng sốt rồi đưa tay nhéo mặt ta, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thế thì rắc rối to rồi."

13.

Không phải Giang Quỳnh Trúc quên mất Vân Hòa mà y chỉ muốn đi xem náo nhiệt.

Xem xuân cung sống của thiên hạ đệ nhất võ công Đường Phiếm và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mẫn Chậm ít nhiều gì cũng có chút thú vị.

Thú vị nhất là......

Y biết hai người này thật ra không hợp nhau.

À, hình như Kim Chu cũng ở trong đó nữa.

Thế thì càng thú vị hơn.

Cũng không biết tiểu tử ngốc Vân Hòa kia từ đâu học được mấy thứ loạn thất bát tao này, cứ đinh ninh Đường Phiếm, Mẫn Chậm và Kim Chu đang làm trò hề ngược luyến tình thâm gì đó, ngày nào cũng thương cảm Kim Chu.

Yêu nữ không hạ độc được y nên đành bỏ ý định, ngoan ngoãn dẫn y đến chỗ nhốt ba người kia.

Giang Quỳnh Trúc hỏi yêu nữ: "Ba người này ở chung một chỗ mà ngươi không sợ ăn không tiêu à?"

Yêu nữ khổ sở nói: "Đúng là ăn không tiêu thật! Thϊếp hạ độc bọn họ nhưng bọn họ thà chịu đựng chứ không đυ.ng vào thϊếp dù chỉ một ngón tay, thϊếp vừa xích lại gần đã bị bọn họ đánh......"

Giang Quỳnh Trúc nói: "Nhốt bọn hắn chung một phòng tra tấn nhau lẽ nào không thú vị hơn làm chuyện mây mưa sao?"

Yêu nữ: "?"

14.

Trong nhà gỗ nằm khuất giữa rừng trúc mơ hồ vang lên tiếng đánh nhau.

Qua nửa canh giờ, âm thanh này mới lắng xuống.

Yêu nữ chọc thủng một lỗ trên giấy dán cửa rồi liếc trộm vào trong, kìm lòng không đặng oa một tiếng.

Giang Quỳnh Trúc đứng cạnh tò mò hỏi: "Sao rồi? Bọn hắn đánh xong chưa?"

Yêu nữ đứng thẳng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn rừng trúc sau lưng, lắc đầu nói: "Chỉ còn Mẫn Chậm và Đường Phiếm thôi."

Giang Quỳnh Trúc cũng chẳng thấy lạ: "Thì có sao đâu, Mẫn Chậm và Đường Phiếm có thể đánh nhau bảy ngày bảy đêm cơ."

Yêu nữ nói: "Nhưng công tử họ Kim kia cũng trúng xuân độc của ta, nếu chưa giải thì không đi xa được đâu......"

Giang Quỳnh Trúc: "......"

Giang Quỳnh Trúc: "Khoan đã, độc gì?"