1.
Kim Chu công tử bệnh nặng đã lâu mà chẳng thấy khá hơn, ở trên núi Thanh Lộc hơn ba tháng nay.
Ta biết vì sao hắn không đi.
Ba tháng trước mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia.
Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm.
Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn.
Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh. Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn.
2.
Mưa bụi rả rích ngoài cửa sổ, thời tiết khá lạnh.
Ta nghe lời tiên sinh bưng thuốc vừa sắc cho Kim công tử.
Khi ta vào phòng thì hắn đang dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ưu sầu. Hắn đã yếu lại còn hay ra gió, mặt đã trắng càng thêm tái.
Nghe tiếng ta vào cửa, hắn ngước mắt nhìn ta cười gượng: "A Hòa."
Ta bảo hắn: "Công tử, ngài phải uống thuốc rồi."
Hắn nhìn chén thuốc trong tay ta rồi lắc đầu nói: "Ta không muốn uống."
Ta ân cần khuyên hắn: "Công tử phải mau khỏe lại mới đi tìm Mẫn Chậm được chứ."
Suốt ngày hắn cứ ốm đau xìu xìu ển ển ở lì trên núi Thanh Lộc thì làm sao giành nổi Mẫn mỹ nhân với Đường đại hiệp cơ chứ?
"Không...... Ta đã không thèm để ý đến Mẫn Chậm nữa rồi," hắn do dự giây lát rồi nói, "Tại Giang tiên sinh phối thuốc đắng quá mà không cho ăn đồ ngọt nên uống xong ta cứ thấy buồn nôn."
Giang tiên sinh mà hắn nói chính là Thần y Giang Quỳnh Trúc trên núi Thanh Lộc, ngày thường ta không gọi thẳng tên y mà chỉ gọi tiên sinh như những người khác.
Tên y rất hay, thanh nhã như ngọc, tính tình đã không tốt lại còn nói năng cay nghiệt, vì y và Kim công tử khắc khẩu nên bọn họ thường tránh mặt nhau rồi sai ta đi truyền lời.
Ta nói: "Tiên sinh nói thuốc này không được uống chung với đường, nếu không tác dụng sẽ giảm phân nửa. Công tử ráng nhịn một chút."
"Nếu A Hòa chịu uống trước một ngụm thì ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Kim công tử đẩy chén thuốc về phía ta.
Chỉ là một ngụm thuốc, có uống cũng chẳng sao. Ta không nghĩ nhiều mà bưng bát sứ lên hớp một ngụm.
3.
...... Nếu không phải ta kịp thời bịt miệng lại thì ngụm thuốc này đã bị ta phun ra ngoài!
Ọe, khụ khụ, oa a a a mùi vị gì đây! Khó uống muốn chết!!
Có thuốc nào vừa chua vừa đắng thế này không, cứ như tập hợp hết mọi mùi vị buồn nôn trong thiên hạ vào chung một bát vậy!
Khó khăn lắm ta mới nuốt xuống ngụm thuốc rồi chật vật ngẩng đầu nhìn Kim công tử.
Hắn đưa cho ta một quả mứt táo.
Mùi vị trong miệng ta trở nên vừa chua vừa đắng vừa ngọt, càng buồn nôn hơn!
Ta nhíu chặt mày chịu đựng mùi vị kỳ quái kia, thầm nghĩ nếu uống thêm ngụm nữa chắc bữa cơm tối qua cũng phải nôn ra mất.
Kim công tử đưa tay bóp má ta, thấy ta chật vật như vậy mà hắn còn cười.
Ta cắn răng bảo hắn: "Ta uống rồi, mời Kim công tử uống thuốc đi."
Hắn ôn hòa mỉm cười, đột nhiên giơ tay lên đổ phần thuốc còn lại vào chậu gốm trồng hoa.
Chưa đầy nửa khắc sau hoa chết rũ.
Ta: "......"
Hai chúng ta nhìn cành hoa héo khô rồi ngẩng lên đối mặt nhau trong im lặng.
Ta rưng rưng hỏi hắn: "Ta sẽ chết sao?"
Kim Chu che miệng ho khẽ: "Chắc không sao đâu, ta uống lâu như vậy chẳng phải vẫn còn sống sờ sờ đó sao?"
4.
Lúc trở về, tiên sinh hỏi ta Kim Chu uống thuốc chưa.
Ta ăn ngay nói thật: "Hắn đổ thuốc đi rồi."
Tiên sinh nheo mắt: "Đổ?"
Ta nói: "Cũng không thể trách hắn được, thuốc khó uống thật đấy."
Tiên sinh lặng thinh chốc lát rồi giương mắt nhìn ta: "Ngươi uống chén thuốc kia rồi à?"
Ta nói: "Chỉ một ngụm thôi."
Giang tiên sinh nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hệt như đang thương hại một kẻ thiểu năng.
Y lạnh lùng nói: "Không có bệnh mà uống thuốc chính là tìm chết."
5.
Ta cảm thấy giữa Giang tiên sinh và Kim công tử hình như có gút mắc gì đó không muốn ai biết.
Tính tình y lập dị như vậy chắc cách biểu đạt tình cảm cũng phải khác người, chuyên phối thuốc khó uống cho Kim công tử biết đâu là có tình ý với Kim công tử.
Kim Chu nghe ta nói vậy liền phun hết trà vừa uống ra ngoài.
Hắn mở quạt xếp che miệng cười nói: "Không phải Giang tiên sinh có tình ý với ta mà là y muốn ta chết."