Edit: Bánh
Dương Niệm Thù không có động dục, cậu vẫn rất tỉnh táo, thân thể cũng không có nóng lên, cũng không có ý muốn bị Alpha cắn. Chính là tin tức tố lại mất kiểm soát mà phóng ra bên ngoài, hết đợt này đến đợt khác, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ căn phòng.
Lục Hành cũng không sấn tới nữa, thời khắc mấu chốt, anh thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Dương Niệm Thù.
Đôi mắt to ướt sũng, tất cả đều là mê hoặc cùng hoảng loạn.
Cũng may, Dương Niệm Thù biết mình đuối lý, chỉ đẩy Lục Hành một chút, không dùng chân đá anh văng xuống giường.
Dương Niệm Thù ngồi dậy, dùng tay che tuyến thể lại, vô cùng hoảng sợ.
"Em cũng không biết sao lại thế này nữa? Hành ca, anh lấy thuốc ức chế giúp em với."
Lục Mao Mao lại nhảy lên giường, chui thẳng vào trong l*иg ngực Dương Niệm Thù, cắn quần áo của cậu, nhẹ nhàng lôi kéo.
Chỉ một chút sau lại đi gặm cánh tay cậu.
Kem hương thảo, ai lại không thích chứ, Mao Mao cũng thích.
Lục Hành kéo Mao Mao ra, ôm vào lòng, đi lấy hai bình thuốc ức chế tới.
Xịt cho Dương Niệm Thù một trận, thấy mùi vị trong không khí phai nhạt được một chút.
Dương Niệm Thù buông tay, còn chưa kịp thở dốc, mùi tin tức tố trong không khí lại càng dày đặc.
Thân thể Lục Hành nóng lên, mồ hôi trên chóp mũi ngày càng nhiều, anh cầm ly nước trên tủ đầu giường, uống sạch chút nước còn lại.
"Niệm Thù, cậu khống chế một chút đi." Lục Hành quay đầu, không nhìn cậu, trong giọng nói khàn khàn có pha chút run rẩy, "Cậu như vậy, tôi sẽ chịu không nổi mất."
"Hành ca, anh đừng hiểu lầm, em không có ý đó," Dương Niệm Thù hoảng loạn, cậu đã từng học qua lớp giáo dục giới tính, tất nhiên biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu quyến rũ.
Mùi hương thơm ngọt tràn ngập, ngay cả chính cậu còn không nhịn được mà liếʍ liếʍ môi.
Dương Niệm Thù vụng về che cổ, trong giọng nói yếu ớt mang theo một chút cầu xin, "Em không kiểm soát được bản thân, Hành ca, làm sao bây giờ?"
Dương Niệm Thù đi phòng cách ly.
Tuyến thể của Lục Hành có vấn đề, trong nhà có phòng cách ly, xây nối liền với phòng anh, là phòng đơn, bên trong có một cái sô pha đơn.
"Có đau nhức chỗ nào không?" Lục Hành đứng ngoài cửa phòng cách ly, nói chuyện với Dương Niệm Thù.
"Không đau, em không có bất cứ cảm giác gì cả." Dương Niệm Thù nói, "Chỉ là không kiểm soát được tin tức tố thôi à."
Lúc trước cậu vẫn hay đến bệnh viện định kì để kiểm tra tuyến thể, sau khi Dương Thụ sinh bệnh, cậu cũng không để tâm đến bệnh của mình nữa. Phí khám bệnh cho mỗi lần rất mắc, hơn nữa cậu cũng cảm thấy tuyến thể của mình đã ổn rồi, nên không đến bệnh viện nữa.
Hơn nữa lần trước giáo sư Lý cho cậu một lọ thuốc chuyên trị cho tuyến thể, cậu vẫn dùng thường xuyên.
Ngoài cửa phòng cách ly có máy đo, sẽ biết được mật độ tin tức tố bên trong đang là bao nhiêu. Có thể thấy, nồng độ pheromone bên trong vẫn đang rất dày, còn có xu hướng tăng lên.
Tuy rằng cơ thể cậu không có bất cứ phản ứng nào, nhưng nếu không khống chế được lượng tin tức tố, sẽ không thể ra ngoài.
Nửa tiếng sau, bác sĩ gia đình của nhà Lục Hành đến.
Trước khi hắn đến, Lục Hành đã nói sơ về tình trạng của Dương Niệm Thù.
Vị bác sĩ kia họ Tần, là một thanh niên mới ngoài hai mươi, vừa tốt nghiệp Đại học y dược được vài năm.
Bác sĩ Tần làm kiểm tra cho Dương Niệm Thù, nhẹ nhàng nói với Lục Hành, "Không có vấn đề gì cả, em cắn cậu ấy hai miếng thì xong thôi."
"Hả?" Lục Hành cảm thấy hình như mình nghe nhầm, phải hỏi lại, "Là sao?"
Ông ngoại của bác sĩ Tần và ông ngoại của Lục Hành là bạn tốt, hắn được vào bệnh viện làm cũng là nhờ nhà họ Trần giúp đỡ, vừa đi làm ở cơ quan vừa đảm nhận vai trò bác sĩ gia đình cho nhà họ Lục, một năm chỉ cần tới vài lần, lương thưởng rất cao.
Nhà họ Tần cũng có Omega nằm trong danh sách hậu cung của Lục Hành, chuyện của nhà anh, bác sĩ Tần cũng có biết một chút.
Nửa đêm rồi còn xuất hiện trong phòng ngủ của Lục Hành, hai người lại mặc áo ngủ, lúc Lục Hành gọi điện cho hắn giọng điệu rất nóng nảy, ban đêm ban hôm còn bắt hắn phải chạy tới, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai người này có quan hệ gì.
"Tiểu Dương đã từng làm giải phẫu tuyến thể đúng không?" Bác sĩ Tần vẫn muốn nói cho rõ.
Dương Niệm Thù gật gật đầu, "Lúc trước em chưa bao giờ ngửi được mùi của mình hay của bất cứ ai cả. Gần đây thì bỗng nhiên ngửi được."
"Dạo gần đây có phát tình không?" Bác sĩ Tần hỏi.
"Dạ có."
"Thế có dùng thuốc xúc tác cho sự phát triển của tuyến thể không?"
"Có ạ."
"Đây là chứng rối loạn tin tức tố, hầu hết những Omega có tuyến thể phát triển chậm đều mắc phải chứng bệnh này. Em cũng không cần phải lo lắng, cứ để cho A Hành cắn, hút hết tin tức tố dư thừa đi, rồi lại dùng tin tức tố của Alpha ức chế một chút là được, không cần uống thuốc." Bác sĩ Tần giải thích, "Thuốc bổ cho tuyến thể thì cứ tiếp tục uống, cho đến khi tuyến thể phát triển hoàn chỉnh là được."
"Bác sĩ, em muốn hỏi một chút, nếu như không có Alpha thì phải làm sao bây giờ?" Dương Niệm Thù khẽ quay đầu nhìn Lục Hành, cẩn thận mà hỏi một câu.
Bác sĩ Tần cười, "Không phải em có Alpha rồi sao?" Nói xong, hắn còn nháy mắt với cả hai.
Lục Hành đứng sau lưng Dương Niệm Thù, "khụ" một tiếng.
Dương Niệm Thù cuống quít giải thích, "Ý của em là em với Hành ca ca không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau, nếu như đó là lúc anh ấy không ở với em thì phải làm sao đây?"
Dương Niệm Thù diễn kịch đã quen, lúc thốt lên ba chữ "Hành ca ca", cậu cũng không thấy thẹn thùng, còn nói rất thuận miệng.
Lục Hành nghe được cách xưng hô của Dương Niệm Thù, hô hấp cứng lại, tiến lên phía trước một bước, dán sát vào sau lưng cậu.
"Thế Hành ca ca của em không phải đang ở đây sao?" Bác sĩ Tần trêu ghẹo, tiếp tục nói, "Lúc không có Hành ca ca, thì cứ vào phòng cách ly đợi, giải phóng hết tin tức tố dư thừa ra. Lúc Hành ca ca tới rồi, thì cứ để ca ca cắn một miếng."
Mình kêu thì không sao, nhưng nghe được từ trong miệng của người khác, còn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, bỗng có chút ái muội, Dương Niệm Thù rũ mắt, có chút ngượng ngùng,
"Thế một lần sẽ kéo dài bao lâu?"
"Nhiều thì một hai ngày, chậm thì một hai tiếng đồng hồ." Bác sĩ Tần nói, "Tùy vào thể trạng của mỗi người."
Bác sĩ Tần đi rồi, Lục Hành cũng không chủ động nhắc tới chuyện cắn cổ cậu, Dương Niệm Thù trở về phòng cách ly.
Thời gian vẫn còn sớm, Dương Niệm Thù trên sô pha, tiếp tục ngủ.
Lục Hành nằm ở trên giường, quay mặt về phòng của cậu.
Lục Mao Mao ngồi giữ bên ngoài phòng cách ly, không nhúc nhích.
Điều hòa tổng trong nhà có chức năng lọc khí, sau khi Dương Niệm Thù vào trong kia, mùi pheromone dày đặc trong không khí dần phai nhạt cho đến khi biến mất hẳn.
- -------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ TruyenHD, bạn đang đọc lậu.
---------
8 giờ sáng, Lục Hành đã thức dậy, Dương Niệm Thù lăn lộn cả đêm vẫn còn ngủ say.
Chỉ là máy đo ở ngoài cửa như đang nhắc nhở, nồng độ pheromone vẫn cao như cũ, không hề giảm đi chút nào.
Lục Hành rửa mặt xong, xuống lầu bưng bữa sáng lên. Một lát sau, Dương Niệm Thù cũng thức giấc, anh để đồ ăn lên cửa tự động, đưa vào trong cho cậu.
Ăn xong bữa sáng, Lục Hành lại đưa cho cậu mấy cuốn sách để đọc, hoàn toàn không thúc giục chuyện đi đăng kí kết hôn.
Lục Hành cầm sách, ngồi ngoài cửa phòng cách ly đọc, chỉ cần Dương Niệm Thù lên tiếng, anh đều có thể nghe được.
Mãi cho đến 11 giờ, Dương Niệm Thù mới gõ gõ cửa, đôi mắt nai khẽ chớp, ghé vào bên cửa, ngập ngừng: "Hành ca, anh cắn em đi."
Lục Hành giương mắt nhìn qua, trông anh có vẻ rất bình tĩnh.
Anh không đồng ý vội, nhìn đồng hồ trên tay, đáp, "Giờ mới có 11 giờ, hôm nay là chủ nhật, Cục Dân Chính chỉ hoạt động vào buổi sáng, 12 giờ trưa mới ngưng làm việc, từ nhà tôi qua đó chỉ có năm phút. Hôm nay viện trưởng Trần cũng luôn có mặt ở bệnh viện, muốn đến lúc nào cũng được. Chờ thêm nửa tiếng nữa đi."
"Dạ." Thật ra thì Dương Niệm Thù cũng có chút sợ hãi, kết hôn chỉ là việc nhỏ, cậu muốn đến bệnh viện hỏi kĩ hơn về chuyện phẫu thuật cho mẹ, thứ hai là phải làm rồi.
Lục Hành đúng thật là chính nhân quân tử ngàn năm có một, lần trước cậu động dục, anh cũng rất biết tự kiềm chế, lần này Dương Niệm Thù chủ động mời anh đánh dấu mình, Lục Hành cũng không dao động dù chỉ một chút.
Tự chủ cao thật.
Nếu còn đủ thời gian, Dương Niệm Thù lại ngồi lại trên ghế, hẹn đồng hồ 30 phút, tiếp tục đọc sách.
Lục Hành rũ mắt, vẻ mặt vô cảm mà ngồi xuống, cũng tiếp tục đọc sách.
Màn hình đo nồng độ trong phòng cách ly được đặt ở cả bên trong và bên ngoài, vài phút trôi qua, Dương Niệm Thù nhìn thoáng qua chỉ số trên màn hình, rồi lại xem thời gian trên điện thoại.
Năm phút sau, cậu lại ngẩng đầu, lại nhìn chỉ số rồi xem điện thoại.
Lục Hành ngồi nghiêm chỉnh ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay mình, trông có vẻ rất tập trung.
Ba phút sau, Dương Niệm Thù lại ngẩng đầu, lại nhìn một vòng.
Mọi động tác của cậu đều bị Lục Hành nhìn thấy, anh mấp máy môi, lật một trang sách.
Lại thêm ba phút nữa, âm thanh gõ cửa vang lên.
Khóe môi Lục Hành nhếch lên thành một độ cong vô cùng nhỏ, anh cố áp chế xuống, rồi mới bình tĩnh mà xoay người.
Dương Niệm Thù ghé vào mặt kính, ngơ ngác nhìn anh, hơi thở của cậu phả ra, làm mặt kính mờ đi một mảng.
Thấy Lục Hành xoay người, Dương Niệm Thù dùng giọng điệu mềm mại mà khẩn cầu nói, "Hành ca, anh cắn em luôn đi mà."
~
Lục Hành bế Lục Mao Mao lên, bỏ con trai bảo bối ra bên ngoài, sắp tới có chuyện phải làm, thanh thiếu meo không được xem.
Dương Niệm Thù ra khỏi phòng cách ly, toàn thân đều thơm ngọt.
Bị Lục Hành cắn một miếng, hay còn gọi là đánh dấu tạm thời, sẽ không gây ra bất cứ tổn hại nào đối với cơ thể.
Dương Niệm Thù nghĩ, cứ để cho anh cắn tạm đi, nếu sau này lại khống chế không được, thì cậu sẽ vào phòng cách ly, ở trong đó bảy ngày bảy đêm cũng chả sao.
Tính tình Dương Niệm Thù không được trầm ổn như Lục Hành, thậm chí có chút nóng nảy hấp tấp, từ đặc điểm chỉ cần nghe lời không lọt tai liền động thủ là có thể nhận thấy được.
Thật ra cậu cũng có chút gấp gáp, hy vọng đang ở ngay trước mắt, sao có thể bình tĩnh được. Cậu muốn nhìn thấy Dương Thụ làm phẫu thuật thật nhanh, rồi sau đó mở mắt ra, cười mắng mình, "Niệm Thù, con lại bướng bỉnh rồi."
Lục Hành rũ mắt, trịnh trọng hỏi lại một câu, "Cậu nghĩ kĩ chưa?"
Dù chỉ là đánh dấu tạm thời, cũng chỉ là người thân cận nhất mới có thể làm loại chuyện đó.
Dương Niệm Thù gật gật đầu, nhìn ánh mắt cầu xin đó của cậu, Lục Hành thật sự không chống đỡ nổi.
Anh cố nhịn, nói một câu, "Thật ra còn có thể chờ thêm chút nữa."
Giờ mới có 11 giờ 15, 15 phút nữa mới đến 11 giờ rưỡi.
"Hành ca, sức tự chủ của anh cao như vậy, anh cứ cắn đi, em không sao đâu." Dương Niệm Thù cười cười, cũng là tự trấn an bản thân, "Sức tự chủ của em cũng cao lắm."
Lục Hành gật đầu, hỏi, "Cậu muốn tôi cắn cậu..... ở chỗ nào?"
"Đứng đi." Dương Niệm Thù xoay người, để lộ cần cổ trắng như tuyết.
"Lên sô pha được không?" Lục Hành gợi ý, "Tôi sợ cậu té ngã."
Dương Niệm Thù đột nhiên nhớ lại lớp giáo dục giới tính, lúc Omega bị đánh dấu tạm thời, chân tay sẽ mềm nhũn.
Mặt cậu nóng lên, tin tức tố lại như liều mạng mà bay ra ngoài, trong không khí toàn là mùi kem hương thảo ngọt lịm.
Dương Niệm Thù quỳ sát ở trên sô pha, Lục Hành chống tay lên tay vịn, chậm rãi áp sát vào, nhẹ nhàng cắn xuống.
Tuyến thể bị răng nanh cắn nát, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Dương Niệm Thù cảm thấy có hơi đau, cậu cau mày, nhích người về phía trước.
Lục Hành dùng cả thân thể đè xuống, gắt gao khống chế Dương Niệm Thù.
Ngay sau đó, tin tức tố của Lục Hành lập tức thoát ra, che trời lấp đất, quấn lấy mùi kem hương thảo đang quanh quẩn trong căn phòng.
Theo sự xâm nhập của răng nanh, Dương Niệm Thù cảm giác mình không động đậy nổi.
Tuyến thể bị cắn, cậu mới cảm nhận sâu sắc được sự thống trị của Alpha đối với Omega.
Cả thân thể đều bị khống chế, như thể chỉ dành riêng cho người đang ở sau lưng mình, để người ấy chậm rãi cắn nuốt.
Một trận sợ hãi ập đến, Dương Niệm Thù chịu không nổi mà nức nở một tiếng, cả người mềm oặt, suy yếu muốn té sấp xuống.
Động tác của người kia liền dừng lại, vươn tay, ôm cậu vào trong lòng.
Tin tức tố ấm áp thông qua răng nanh, chậm rãi truyền vào trong tuyến thể.
Sự hoảng loạn trong lòng dần bị trấn an, Dương Niệm Thù thở phào một hơi, cảm thấy thật thoải mái.