Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bánh

"Muốn lấy bao nhiêu?" Lục Hành hỏi.

Anh không hỏi cậu muốn MƯỢN bao nhiêu, mà là muốn LẤY bao nhiêu.

Chỉ chờ Dương Niệm Thù lên tiếng.

Dương Niệm Thù thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía, "Mượn 50......"

Nói một nửa, bỗng nghẹn lại.

Chắc cậu điên rồi, vậy mà đi mượn bạn học tới 50 vạn.

Dù Lục Hành có khả năng cho cậu 50 vạn hay không, cũng không phải phép lắm.

Dương Niệm Thù đổi ý, đi nhanh về phí trước.

"50?" Lục Hành đuổi theo, "Thật thà một chút có được không?"

"Anh tính lãi cao quá, em không dám mượn nhiều, chỉ mượn 50 thôi." Dương Niệm Thù gắng gượng cười, "Mượn nhiều em làm sao trả nổi."

"Không nổi thì trả từ từ, tôi đâu có bắt cậu trả ngay đâu." Lục Hành nói, "50 tệ, 50 vạn, 500 vạn đều có thể cho cậu, 5 tỷ thì phải suy nghĩ lại một chút."

Giọng điệu anh rất nhẹ nhàng, giống như đang nói đùa.

"Thế cho em mượn 5 tỷ đi."

Đi ra khỏi con đường nhỏ, hai bên sân bóng rổ không có cây che, tầm mắt sáng lên không ít.

Dương Niệm Thù quay đầu, rõ là đang cười, nhưng mày vẫn nhíu.

"Ồ. 5 tỷ sao?" Lục Hành làm bộ suy nghĩ, "Ngày mai đem tiền tới đè chết cậu."

Lục Hành lại nói đùa.

Anh hy vọng, Dương Niệm Thù luôn được vui.

"Có phải viết giấy nợ không đó?" Dương Niệm Thù tất nhiên bị chọc cười.

"Tất nhiên rồi. 5 tỷ lận đó!" Lục Hành nói, "Cậu suy nghĩ xem viết giấy nợ như thế nào đi."

"Ngày XX tháng XX năm XX, Lục Hành đại phát từ bi, cho Dương Niệm Thù mượn 5 tỷ, dùng cho việc......" Dương Niệm Thù nghĩ nghĩ, nói, "Cưới vợ."

"Omega, cưới vợ cái gì?"

"Lại nữa rồi đó, anh đúng là di lão* thời Mãn Thanh." Dương Niệm Thù giả giọng, bắt chước âm thanh vịt đực của thái giám, "Lục Vương gia, diệt vong cả rồi(?)."

*Di lão: Người bề tôi già cả của triều vua trước — Chỉ người già, coi như người còn sót lại sau bao đổi thay.

"Thế cậu lấy gì ra để thế chấp đây?" Lục Hành cười.

"Thế chấp gì cơ?" Dương Niệm Thù hỏi.

"Nếu cậu không trả nổi, thì dùng vật đó để gán nợ chứ sao?"

"Không phải em là con dâu nuôi từ bé của nhà anh hả? Thân này để cho anh cả đó, còn đòi hỏi gì thêm nữa?"

Rõ ràng là Dương Niệm Thù đang nói giỡn, Lục Hành lại ngây người ngay tại chỗ, lúc lâu sau mới phun ra một câu, "Đó là tự cậu nói ra đấy."

Một trận bông đùa, tâm tình Dương Niệm Thù tốt hơn rất nhiều.

Hai người đi mãi tới cửa kí túc xá.

"Hành ca, cám ơn anh, em về phòng đây." Dương Niệm Thù nói lời cảm ơn, ý bảo Lục Hành đưa chăn cho cậu.

"Tôi đưa cậu đi lên." Lục Hành nói.

"Không được đâu, đã trễ thế này rồi." Dương Niệm Thù nhìn phòng của ban quản lý.

"Tới cũng tới rồi." Lục Hành nói.

Dương Niệm Thù: "......"

Lại là cái lý do vô lý này, không biết từ chối kiểu gì nữa.

Ngừng ở cửa, Dương Niệm Thù ậm ừ, "Nhưng sẽ không hay lắm đâu."

Một Alpha đã hơn nửa đêm rồi còn đưa một Omega về, quá khả nghi.

"Cái gì không hay cơ?" Lục Hành học Dương Niệm Thù, "Dương Quý Phi, Đại Thanh đã diệt vong rồi."

Lục Hành nói xong, liền vào chào hỏi với dì quản lý.

Dì quản lý vô cùng nhiệt tình mà tiếp đón Lục Hành, bảo anh muốn lên thì cứ lên, về lúc nào cũng được, dì sẽ chờ mở cửa cho anh.

Dương Niệm Thù: "......"

Đi lên cầu thang, cậu nhịn không được hỏi, "Dì ấy là họ hàng thân thích của anh hả?"

"Không."

"Thế sao tốt với anh thế?"

"Chắc do tôi trông thật thà."

Dương Niệm Thù: "......"

Đi đến cửa phòng 303, Dương Niệm Thù lấy chìa khóa mở cửa, "Anh chờ một chút, để em xem mọi người đang làm gì đã."

Dương Niệm Thù mở cửa, vào trong thăm dò.

Trương Nghệ Hiên đang đắp mặt nạ, còn tự ngắm nghía mình trong gương.

Đường Giản mặc áo ngủ, nằm trên giường đọc sách.

Từ Tâm Thủy đang đánh răng.

Thấy Dương Niệm Thù, Trương Nghệ Hiên hô, "Đứng ở cửa làm gì, vào đi chứ, còn tưởng hôm nay cậu không về."

Dương Niệm Thù cười ngây ngô một tiếng, "Tớ dẫn bạn học vào nha, có được không?"

"Ủy viên trưởng của ban giám thị chứ gì, cho vào, không thành vấn đề." Trương Nghệ Hiên vỗ vỗ mặt.

Dương Niệm Thù lùi về sau nói với Lục Hành, "Lạ thật, sao bọn họ biết đó là anh chứ."

Lục Hành cười cười, "Ngoài tôi ra thì còn ai được nữa?"

Cũng phải nhỉ, mấy lời này của anh thật đúng lý hợp tình.

Lục Hành thoải mái tiến vào bên trong.

Dương Niệm Thù rửa tay, lên trên trải drap giường, Lục Hành ngồi ở bàn học của cậu, nhìn cậu hì hục trải giường.

Drap giường có mùi thơm, Dương Niệm Thù cúi đầu ngửi.

Mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt, hao hao mùi của Lục Hành, ngửi kĩ mới thấy, còn có chút đăng đắng như có như không.

Cà phê đắng?

Khăn trải giường bị ám mùi tin tức tố của Lục Hành rồi sao?

Dương Niệm Thù nhìn xuống, "Hành ca, anh uống nước không?"

"Uống." Lục Hành đáp.

Dương Niệm Thù xuống dưới, cầm một cái cái ly.

Cậu chỉ có một cái ly, còn thừa nước táo mới uống qua.

Cậu đem ly đi rửa, đến máy lọc nước rót nước cho anh.

Lục Hành nhận lấy, uống hết một hơi.

"Tôi về nhé?" Lục Hành đứng lên, đưa trả ly cho cậu.

"Dạ, anh về cẩn thận." Dương Niệm Thù lấy đồ vệ sinh cá nhân ra, chuẩn bị đánh răng.

"Không tiễn tôi sao?" Lục Hành gõ gõ lên ly nước.

Ba người còn lại trong phòng ngủ dỏng tai lên nghe ngóng, y chang mấy con cầy lỏn* đang đứng.

*Cầy lỏn: là một họ động vật có vυ' nhỏ trên cạn, thuộc Bộ Ăn thịt, Phân bộ Dạng mèo, còn có thể gọi là cầy Magnut.

- Bộ dáng của ba em kia kiểu thế này::))Trương Nghệ Hiên đưa lưng về phía Dương Niệm Thù, mân mê lớp mặt nạ, nhưng lại lén điều chỉnh gương soi trong tay, nhìn lén qua hình ảnh phản chiếu.

Giường của Đường Giản ở kế bên giường của Dương Niệm Thù, vốn là đang nằm ườn ra đọc sách, cuối cùng lại ngồi hẳn dậy, giả vờ đọc sách nhưng lại lén nhìn cả hai, một tờ đọc hoài không xong.

Từ Tâm Thủy tương đối bạo gan, y ngồi ngay trên ghế, đối diện với cả hai, vừa đánh răng vừa nhòm qua.

Dương Niệm Thù định nói, đi có mấy bước mà phải đưa đi tiễn lại, ấm đầu hả.

Cuối cùng lại như bị ma xui quỷ khiến mà nói đáp lời, "Tiễn chứ."

Lục Hành hộ tống cậu lên, rồi cậu lại tiễn anh xuống.

Nếu áp dụng công thức vật lý vào, thì có bị tính là vô công rỗi nghề không ta?

Tiễn Lục Hành xuống dưới lầu, Dương Niệm Thù đút tay vào túi quần, làm ra động tác tiễn khách.

"Niệm Thù," Lục Hành nói, "Mai gặp."

Dương Niệm Thù về phòng ngủ, cảm thấy không khí có hơi vi diệu.

"Hì hì hì." Trương Nghệ Hiên cười y chang heo.

Dương Niệm Thù không buồn để ý, lập tức vào toilet.

Tắm rửa xong, cậu bò lên trên giường.

"Hì hì hì." Trương Nghệ Hiên vẫn còn cười.

Dương Niệm Thù nhịn không được, hỏi, "Hội trưởng Trương, cậu cười cái gì?"

"Dương Niệm Thù, giấu kĩ quá nha." Hai mắt Trương Nghệ Hiên cong cong.

Dương Niệm Thù nghi ngờ nhìn qua bên đó, trên đầu nhảy lên hai cái dấu chấm hỏi.

"Rừng cây phía Tây trường mình không an toàn lắm đâu, Khỉ Khô* hay qua đó canh me lắm, nhớ cẩn thận nha." Trương Nghệ Hiên đắp mặt nạ xong, lại tiếp tục vỗ bộp bộp trên mặt.

*Khỉ Khô là thầy Hầu đó quý dị (Hầu = Khỉ)

"Tớ đâu có qua đó." Dương Niệm Thù đáp.

"Thế hai người đi đâu? Không lẽ có chỗ nào hẹn hò sướиɠ hơn hả?" Từ Tâm Thủy nằm ở trên giường, nhịn không được hỏi một câu.

"Tớ không có hẹn hò." Dương Niệm Thù biết ngay, cái đám này lại bắt đầu suy diễn rồi đấy.

"A chưa vợ O chưa chồng, không đi hẹn hò, trễ vậy mới đưa cậu về, bộ cậu nghĩ bọn tớ đui hết rồi hả?"

"Chuẩn cmnr, nhìn ánh mắt của Lục Hành toàn là bong bóng tình yêu thôi,"

"Lục Hành thế mà cũng rơi vào lưới tình rồi, đêm hôm khuya khoắt cũng không biết tém tém lại chút, phải đích thân đưa người ta về phòng ngủ mới chịu cơ."

"Tớ không có yêu đương!" Dương Niệm Thù phủ nhận, cậu làm sao có tâm trạng yêu đương chứ, chuyện của Dương Thụ khiến cậu muốn điên đầu rồi, làm gì còn thời gian lo tới chuyện khác.

"Tớ từ bệnh viện trở về, gặp Lục Hành ở dưới lầu, anh ấy đến đưa chăn cho tớ."

Lục Hành cũng không giống tuýp người sẽ yêu sớm.

Ba người trong phòng ngủ bắt đầu chơi trò tự hỏi tự trả lời.

"U là trời, không nói thì quên luôn chứ, chăn mền là do ai giặt ấy nhỉ?"

"Ngoài người ấy ra thì còn ai trồng khoai đất này?"

"Dương Niệm Thù cũng đâu què chân què tay, đâu tới nỗi có một cái chăn cũng phải để ai kia đem lên đâu ta?"

"Ai biết đâu, lỡ đâu ai kia khát nước thì sao, nên mới lên đây uống một miếng thôi."

"Ái chà, chỉ vì một miếng nước mà phải lết xác lên tận đây, chắc trong ly có chứa quỳnh tương ngọc dịch* quá."

*Quỳnh tương ngọc dịch: Rượu quý, ngon. Quỳnh: ngọc quỳnh, Tương: nước. Đường Thi: Nhất ẩm quỳnh tương bách cảm sanh (Uống một chén rượu quỳnh tương sanh 100 mối cảm tình), Quỳnh tương: Nước ngọc quỳnh. Nghĩa bóng: Rượu ngon.

"Cơ mà sao uống xong còn đòi người ta đưa xuống lầu?"

"Chắc do Lục Hành sợ đó?"

"Sợ gì đây ta?"

"Sợ tụi mình nhìn ra bọn họ có gian tình!"

"Ha ha ha"

Tổng kết lại thành:

"Dương Niệm Thù, cậu cứ yên tâm, không phải giấu giếm, tụi mình là chị em, chị em sẽ bảo vệ cho bí mật của cậu, dù có phải ngồi ghế hùm* hay bị dìm nước tụi tớ cũng sẽ không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài."

*Ghế hùm: Một hình thức tra tấn thời xưa của Trung Quốc, lúc đó những người phụ nữ vẫn còn là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, ở thời nhà Tống, việc phụ nữ ngồi ghế lại bị coi là "đồϊ ҍạϊ ", "bại hoại gia phong", "không đúng với thuần phong mỹ tục" trong mắt người đương thời. Chỉ từ sau thời Nam Tống, việc phụ nữ ngồi ghế mới dần được coi là bình thường. Sau này, đồ vật này lại bị "nhào nặn" trở thành một công cụ tra tấn phụ nữ thời phong kiến với tên gọi "ghế hùm".

Theo đó, người chịu tội sẽ phải ngồi trên một chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân, đầu gối bị trói chặt cùng ghế, rồi đệm gạch dưới chân. Gạch sẽ từ từ được đệm vào dưới chân của người chịu phạt. Do bị bó gối, gạch đệm càng cao, nạn nhân sẽ càng thêm đau đớn.

Bạn nào tò mò thì có thể lên gg để xem thêm nha, mình không up ảnh cho mọi người dễ hiểu vì nó khá ghê rợn, sợ bị đánh gậy huhu =)))

Trên đầu Dương Niệm Thù giáng xuống ba dòng hắc tuyến.

Cậu đang tính giải thích, đèn bỗng tắt ngúm.

Ngoài hành lang bỗng ồn ào huyên náo, theo sau đó là âm thanh thau rửa mặt rơi chạm đất.

Có người bỗng thét chói tai: "A a a —— tắt đèn, quỷ tới!!"

Dương Niệm Thù: Học sinh nội trú đúng là quá dữ.

Dương Niệm Thù mới vừa bò lên trên giường, Đường Giản kế bên bỗng mò qua, dùng đèn pin chiếu từ dưới cằm mình lên.

Một khuôn mặt trắng toát hiện lên.

Dương Niệm Thù hoảng sợ, thiếu chút nữa là cho cậu ta ăn đấm.

"Cậu làm gì đó?!"

Đường Giản lui về sau, cười ha ha, "Không ngờ được, lá gan của cậu cũng lớn đấy."

Nói xong, đưa nắm tay lên trước mặt Dương Niệm Thù.

Trong tay cậu ta có bốn que thăm, "Rút một cái đê."

"Rút gì cơ?" Dương Niệm Thù ngồi yên, không biết bọn họ lại muốn làm gì.

Hai người bên giường đối diện cũng bò qua, "Rút thăm chứ gì? Ai rút trước nào."

"Dương Niệm Thù đi, nhường thành viên mới." Đường Giản nói.

"Nhưng rút để làm gì?" Dương Niệm Thù hỏi.

"Hôm nay là thứ hai, buổi tối 12 giờ sẽ có một chương trình rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rút trúng thì phải làm ngỗng ôm radio*." Trương Nghệ Hiên lấy ra một cái đài radio, để ở trên giường.

*

Dương Niệm Thù: "......"

Chương trình kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ phát lúc 12 giờ, không phải là..... chứ?

Cậu vẫn chưa thành niên, Đường Giản đi học sớm, mới có 16 đã tiếp xúc với mấy thứ này, liệu có ổn không đây?

"Lại đây, rút đê." Đường Giản thúc giục, "Ai rút trúng que ngắn nhất thì phải ôm radio."

Sống tập thể, không nên trái tính trái nết, phải biết hòa nhập.

Dương Niệm Thù vươn tay, rút một que.

Một sợi chỉ màu đỏ, cũng khá dài, khoảng mười centimet.

Dương Niệm Thù nhẹ nhàng thở ra, chắc mình không trúng thưởng đâu.

"Tới tớ." Từ Tâm Thủy kéo tay Đường Giản qua trước mặt mình, cẩn thận quan sát một chút, sau đó chọn lựa kỹ càng rồi mới rút.

Ba cái đèn pin chiếu lên tay Đường Giản, Từ Tâm Thủy chậm rãi kéo sợi chỉ ra ngoài.

Chỉ thấy sợi chỉ càng ngày càng dài, cuối cùng thành ra một khúc dài miên man, khoảng hai mươi centimet.

Từ Tâm Thủy so sánh với sợi của Dương Niệm Thù, yên tâm mà gật gật đầu.

Dương Niệm Thù bắt đầu cảm nhận được mùi nguy hiểm.

Quả nhiên, sợi của Đường Giản cùng Trương Nghệ Hiên đều dài hơn của cậu, Dương Niệm Thù bất hạnh trúng giải độc đắc.

Phòng ngủ 11 giờ tắt đèn, 11 giờ rưỡi quản lý sẽ đi lên kiểm tra.

Làm gì có ai 11 giờ đã ngủ, dưới lầu có phòng tự học, trong phòng ngủ cũng có thể tự trang bị đèn pin, chỉ cần không ảnh hưởng bạn cùng phòng nghỉ ngơi, ban quản lý sẽ không có ý kiến.

Hôm nay vì Dương Niệm Thù mới chuyển đến, cả nhà ai cũng hưng phấn, bật đèn pin nằm trên giường nói chuyện tào lao.

"Dương Niệm Thù, cậu quá dữ, thế mà lại dám ăn lẩu trong tiết của Trương Lệ." Trương Nghệ Hiên nói, "Cậu biết không, cô ấy ở nhà khóc nguyên đêm. Khổ nhất là anh của tớ, phải dỗ dành tới sáng. Hôm sau mẹ tớ còn hỏi có phải anh tớ thức canh trộm hai không mà hai quầng mắt đen thui."

Đường Giản tiếp lời, "Miss Trương đã đồng ý ngay trước lớp, chỉ cần Niệm Thù cao điểm hơn Lục Hành, sẽ cho cậu ấy ăn lẩu trong lớp. Niệm Thù còn chưa ăn trong tiết nữa, chỉ mới ăn trong giờ giải lao thôi, mà cô ấy cũng chịu không nổi rồi."

Tâm tư của Dương Niệm Thù hoàn toàn không đặt trên nồi lẩu, nhút nhát hỏi một câu, "Thế cháu của cậu có ổn không vậy?"

"Ủa khoan, cậu hỏi chuyện này chi?" Chỉ trong chốc lát, Trương Nghệ Hiên như bừng tỉnh, "Cậu nói chuyện hôm bữa ấy hả? Có lần tớ xem vòng bạn bè của Trương Lệ, phát hiện thằng cháu tớ rất giống một người bạn học của cổ."

Tiếp theo đó, ai cũng trầm mặc, Dương Niệm Thù cũng không biết nói tiếp thế nào.

Đường Giản hỏi một câu, "Thế còn đứa mà Miss Trương đang mang thai?"

"Không biết" Trương Nghệ Hiên đáp, "Các cậu nói thử xem, tớ có nên nói cho anh tớ biết không? Tớ thấy hai người họ đang rất hạnh phúc, nếu ly hôn chắc mẹ tớ băm tớ ra luôn quá. Còn nếu không ly hôn, thì tớ chính là đứa thọc gậy bánh xe, cái nào cũng không ổn. Nhưng có lẽ cái thai lần này là của anh tớ thật."

Nói ra những lời này, Trương Nghệ Hiên cũng không quá tự tin.

"Thế cứ để yên xem sao." Dương Niệm Thù gợi ý, "Nói không chừng anh cậu biết hết rồi cũng nên."

"Anh tớ sao có thể để mình đội nón xanh chứ?" Trương Nghệ Hiên nói.

"Đúng vậy, sao có thể để cho mình bị đội nón xanh chứ?" Đường Giản chen vô, "Ngày hôm qua Khương Gia Lương lớp số 6 kết bạn WeChat với Niệm Thù, Lục Hành lập tức đoạt lấy di động của cậu ấy, xóa hết yêu cầu kết bạn, cái này gọi là, bóp chết nguy cơ mọc sừng từ trong trứng nước."

"Chuyện gì nữa đây, mau kể kĩ càng chút đi."

Lời nói của Đường Giản thành công chuyển đề tài, cả nhà lại bắt đầu vui sướиɠ bàn chuyện về Lục Hành.

"Mới chiều hôm qua thôi, tớ mới thêm Niệm Thù vào diễn đàn lớp, ít nhất có 50 Alpha kết bạn với cậu ấy, tin nhắn trò chuyện riêng chất chồng như núi."

Dương Niệm Thù bỗng nhiên phát hiện, cái miệng của Đường Giản cũng biết kể chuyện lắm. "Tới mức đó luôn hả?"

"Có chứ sao." Đường Giản tiếp tục nói, "Chắc ai cũng biết Khương Gia Lương lớp số 6 rồi đúng không?"

"Biết chứ, bạn trai tương lai của tớ." Từ Tâm Thủy nói.

"Chồng bé của tớ chứ đâu." Trương Nghệ Hiên tiếp lời.

"Thế tới chừng bị cho gấp đôi canxi thì đừng hỏi để làm gì." Đường Giản cười cười, "Khương Gia Lương kết bạn với Niệm Thù, còn gửi tin nhắn: Bạn học Niệm Thù, có một câu hỏi liên quan đến bài học, muốn nhờ cậu chỉ có được không."

"Hả? Chồng bé của tớ không phải đứng đầu từ dưới lên sao? Bắt đầu ham học từ lúc nào vậy?" Trương Nghệ Hiên kêu to, "Đừng bận tâm tới tớ, tớ càu nhàu thế thôi, kể tiếp đi."

"Tớ đang phổ cập cho Niệm Thù biết Khương Gia Lương là ai, bỗng nhiên một cơn gió lạnh ùa tới, một đôi bàn tay to mạnh mẽ giật lấy điện thoại, xóa hết mấy tin nhắn và yêu cầu kết bạn đó." Đường Giản tiếp tục nói, "Sau đó còn tự tiện thay đổi cài đặt, không nhận tin nhắn của những người không có trong danh sách bạn bè, không chấp nhận yêu cầu làm bạn tốt. Tay mắt tớ nhanh lẹ, nhìn thấy được Lục Hành chiếm slot trong danh sách bạn tốt của cậu ấy rồi."

"U là trờiiiii, giáo thảo bá đạo quáaa." Trương Nghệ Hiên thét chói tai, "Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"

"Biết sao không? Lúc trước tớ được ngồi trên chỗ của Lục Hành, cũng đã ảo tưởng sức mạnh nhiều vãi lều," Đường Giản thuật lại, "Đậu móa, kết quả là đã ngồi trước ảnh hơn một năm rồi, nói với nhau còn chưa quá hai câu nữa."

"Hiện tại, chậc chậc chậc, có người ngày nào cũng nói chuyện với ảnh." Đường Giản bổ sung, "Còn nữa, tớ nghi là lúc ấy Lục Hành chỉ làm bộ làm tịch, giả vờ đọc sách thôi, thực ra đang nghe lén tớ và Niệm Thù nói chuyện, nếu không làm sao hành động nhanh như thế được."

"Chuẩn cmnl, đúng là không thể tưởng tượng được, có ngày Lục Hành cũng phải đi nghe lén sợ người ta đào góc tường nhà mình." Trương Nghệ Hiên cảm thán, "Tình yêu của người ta đây sao!"

Dương Niệm Thù: "......."

"Cuối cùng còn trùng quan nhất nộ vi hồng nhan*, đầu têu việc tiễn Miss Trương một đi không trở lại." Từ Tâm Thủy bổ sung.

*Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Anh hùng giận dữ vì hồng nhan.

Nguyên văn là "trùng quan nhất nộ" (冲冠一怒) trong câu "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: "Người nhà thế nào?" Gia nhân đáp: "Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!" Ngô bảo: "Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả." Lại hỏi: "Phụ thân thì sao?" Đáp: "Bị bắt." Ngô lại bảo: "Ta về nhất định sẽ thả ra." Hỏi tiếp: "Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?" "Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi." Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: "Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?" Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.

Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.

Còn trong trường hợp này là ý nói LH vì vợ mà nổi giận đùng đùng, tiễn luôn Miss Trương =)))

"Đây là tình yêu kiểu thần tiên gì vậy chứ!!!"

"Tình này Thượng giới có thôi, nhân gian thử hỏi mấy hồi được nghe!!!"**

** Câu này là hai câu chế từ hai câu Thử khúc chi ưng thiên thượng hữu, Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn? - Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi. / Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần! được trích từ một bài thơ được viết năm 761 của Đỗ Phủ, khi đó, Hoa khanh tức Hoa Kinh Định (花敬定), chỉ là một võ tướng cấp trung ở Thành Đô (Cẩm Thành) nhưng lại lạm dụng nhạc thiên tử. Đỗ Phủ tặng bài này để nhắc khéo họ Hoa.

"303, yên lặng, phòng kế bên khiếu nại các em nói chuyện quá lớn tiếng." Tiếng của dì quản lý vang lên ngoài cửa.

Mọi người ngậm miệng, nhìn trần nhà.

Yên lặng còn chưa được ba phút.

"Tụi bên kia ghen tỵ chứ gì." Đường Giản mở miệng.

"Xứng đáng độc thân cả phòng." Trương Nghệ Hiên chêm vào.

"Tụi mình cũng là cẩu độc thân." Từ Tâm Thủy phá đám, đồng thời cũng chảy xuống những giọt nước mắt của chó độc thân.

"Tớ cũng thế." Dương Niệm Thù kêu một tiếng, "Gâu gâu gâu."

"Phát hiện một con cẩu gián điệp." Đường Giản nói, "Làm sao bây giờ?"

"Ngày mai ném cho bá đạo giáo thảo xử lý mới được."

"Đồng ý hai tay!"

"Đồng ý cả hai chân!"

"Tớ không có yêu đương gì với Lục Hành cả," Dương Niệm Thù phân trần, "Thật sự đó."

Giọng điệu Dương Niệm Thù rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

"Đứa nhỏ này, sao lại cứng đầu cứng cổ quá đi." Trương Nghệ Hiên nói, "Thế giờ hai người là gì của nhau?"

"Bạn hơi thân." Dương Niệm Thù trả lời.

"Ảnh không thổ lộ cho cậu biết sao?"

"Không có." Dương Niệm Thù đáp, "Bọn tớ không phải như mọi người nghĩ đâu."

"Thế thì là đang theo đuổi cậu!" Trương Nghệ Hiên nhảy số rất nhanh, "Cái loại bụng dạ khó lường này. Không cho cậu chối!"

"Phải vậy không?" Dương Niệm Thù nói hai câu bông đùa, "Thế để mai tớ hỏi ảnh nha."

Huyện Khang tuy lạc hậu về nền kinh tế, nhưng dân trí cũng khá cao, đặc biệt là người dân miền núi, tính cách hào sảng, hay nói thẳng, trước kia Dương Niệm Thù được rất nhiều người theo đuổi, chuyện này cậu rất có kinh nghiệm.

Lục Hành trông có vẻ cũng là kiểu người ngay thẳng, sẽ không hay ngượng ngùng, nếu thích cậu, thì nên nói thẳng ra chứ.

"Hỏi, không hỏi là con chó con!" Đường Giản có điểm kích động, "Ngày mai bọn tớ sẽ giám sát cậu!"

"Thế nhưng nếu Lục Hành không có ý đó, chắc đào cái lỗ chui xuống cũng chưa hết nhục quá." Từ Tâm Thủy lại tới phá đám.

"Lục Hành mà không có ý đồ gì, ông đây sẽ livestream ăn c*t!" Đường Giản tuyên bố rất hùng hồn.

Bọn họ nháo nhào cả buổi, có người hỏi, "Mấy giờ rồi?"

"11 giờ 58. Nhanh nhanh, mở radio, sắp bắt đầu rồi!"

"Dương Niệm Thù, mở loa to lên!"

Dương Niệm Thù như con rái cá, mở radio đặt ở trên bụng.

Đúng 12 giờ, ba hồi chuông hùng hồn phát ra từ trong radio, ngay sau đó là đoạn nhạc như khủng bố vang lên, theo sau là một giọng nói trầm thấp ôn tồn,

"Chuyến xe cuối cùng trong đêm khuya, không được tắt radio nha."

Dương Niệm Thù: "......"

Móa, chuyên mục kể chuyện ma ư.