Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)
Quãng thời gian sau đó, tình cảm của tiểu Tứ và tiểu Thất rất tốt, tiểu Tứ sẽ răn dạy những nô tài xem thường Thất đệ của hắn, mà tiểu Thất cũng sẽ chia sẻ điểm tâm và đồ chơi của mình cho Tứ ca; buổi sáng mỗi ngày tiểu Tứ sẽ dạy tiểu Thất học thơ từ, cũng lại nói cho hắn biết ý tứ được biểu đạt trong những câu thơ đó; xế chiều mỗi ngày tiểu Tứ cũng sẽ cùng huấn luyện với tiểu Thất, mỗi khi tiểu Thất ngã sấp xuống, tiểu Tứ đều yên lặng nâng hắn dậy. Buổi tối lại là thời gian bọn hắn vui vẻ nhất, khi đó bọn hắn sẽ cùng nằm trên giường lớn, nghe ngạch nương kể từng chuyện xưa thú vị một, cho đến khi tiến vào mộng đẹp…
Đôi khi bọn hắn cũng sẽ thường xuyên đi dạo chơi ở Ngự hoa viên, mới đầu tiểu Thất lại lui về trong mai rùa, chỉ nguyện ý tiếp xúc cùng với nương nương và Tứ ca của hắn, bất kể Như Quân khuyên thế nào cũng không muốn rời khỏi gần điện. Rồi đến một ngày Như Quân nói muốn dẫn tiểu Tứ đi Ngự hoa viên đắp hai người tuyết to thật là to, một người là tiểu Tứ, còn một người là bản thân Như Quân. Tiểu Thất nghe thấy không có mình liền nóng nảy, cộng thêm trong khoảng thời gian này cảm tình của Như Quân và tiểu Tứ đột nhiên tăng mạnh, vì để giữ được địa vị cao nhất trong lòng nương nương của mình, do dự mãi, cuối cùng tiểu Thất cũng kéo tay của Như Quân, vẻ mặt đáng thương giống như là bị vứt bỏ nói, “Nương nương, hảo bảo cũng muốn đi.”
Hôm đó ba người bọn họ đã rất nỗ lực, nhưng cũng chỉ đắp được một người tuyết lớn, Như Quân vì người tuyết này mà đã phải hiến tặng khăn quàng cổ của mình, tiểu Tứ lại đeo vào hai tay của người tuyết —- hai nhánh cây hơi xù xì đôi bao tay của mình. Tiểu Thất nhìn thấy bản thân không thể làm cái gì, lại muốn cởϊ áσ khoác của mình ra mặc cho người tuyết, hắn biết người tuyết đứng ở bên ngoài lâu sẽ rất lạnh. Nhưng mà sau một hồi khuyên bảo của Như Quân và tiểu Tứ thì áo khoác vẫn được vững vàng mặc trên thân của tiểu Thất.
Vì không để cho tiểu Thất thất vọng, Như Quân bảo người tìm bút mực đến, tiểu Thất lặng lẽ viết một bài thơ chơi tuyết trên bụng của người tuyết, cuối cùng ba người kí tên của mình vào, nhìn thành quả của mình, ba người đều hưng phấn rất lâu, tuy rằng người tuyết kia thực sự là không xinh đẹp cho lắm. Hình ảnh bọn họ chơi đùa trong tuyết lại bị Khang Hi nhất thời cao hứng đến Ngự hoa viên xem cảnh tuyết thấy được. Cuối cùng Khang Hi hạ lệnh chở người tuyết này về, hôm sau tại cửa Thừa Càn cung lại nhiều hơn một “hộ vệ” nhìn trông vô cùng buồn cười.
Nói đến Khang Hi, từ khi tiểu Tứ đến đây, Khang Hi cùng thường xuyên thừa dịp buổi chiều đến chỗ Thành tần nhìn hai hài tử này một chút, nhìn thấy hình ảnh hai huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, Khang Hi biết quyết định ngay lúc đó của mình là chính xác.
Bởi vì tiểu Tứ đến, nhân số nô tài lại vốn đã không đủ, huống hồ đều là một số những kẻ mắt chó nhìn người kém chỉ được chủ nhân có thế lực. Vào một buổi chiều lúc Như Quân uống trà nói chuyện phiếm cùng Khang Hi, nói ra vài câu, hôm sau Khang Hi liền thay đổi toàn bộ nô tài ngoại trừ Hỉ Nhụy và Hỉ Mạn, ngay cả những nô tài “đang ở Vĩnh Thọ cung, lòng lại ở Trường Xuân” lúc trước mà Dận Chân mang đến cũng thay đổi.
Nhìn từng phần liên quan đến thân thế bối cảnh của những nô tài kia, sau khi tiến cung chưa từng nhận được ân huệ của phi tần trong cung, v.v… tất cả đều đủ trong danh sách. Quan trọng nhất là tính mạng của những nô tài đó và người nhà của bọn họ đều được nắm giữ trong tay Như Quân, tại xã hội phong kiến này, Như Quân sẽ không nói đến chuyện “Mọi người đều bình đẳng” với những nô tài đó, chỉ có nắm giữ nhược điểm của bọn họ mới có thể chân chính sử dụng bọn họ. Vì vậy khi bọn họ vừa đến đây, Như Quân liền triệu bọn họ tới, nói rõ cho bọn họ biết, tất cả của bọn họ đều ở trong tay của mình, nếu dám cãi lời mình thì hãy cẩn thận tính mạng cả nhà bọn họ. Lời này rất có hiệu quả, từ sau lần đó ít nhất tại nơi của mình không có một hạ nhân nào dám dùng ánh mắt có thần sắc gì đó nhìn tiểu Thất, cũng không có ai dám bởi vì bọn họ không được sủng mà bí mật khi dễ ba mẫu tử bọn họ. Hành động kia của Như Quân quả thực đã vượt qua quyền hạn, sự vụ trong Vĩnh Thọ cung vốn là do Mẫn phi xử lý, muốn thay đổi nô tài gì đó hiển nhiên là phải tìm Mẫn phi. Nhưng mấy lần Như Quân đề cập với Mẫn phi, Mẫn phi đều cho một câu, “Thân là một vị tần, mà thậm chí ngay cả mấy nô tài cũng không quản được.” Bên ngoài là nói như vậy, nhưng Mẫn phi vẫn luôn ngấm ngầm ra sức ủng hộ hành vi của những nô tài kia. Hơn nữa với số lần Khang Hi đến ngày càng nhiều, Như Quân biết nếu mình lại đề cập chuyện này với Mẫn phi, Mẫn phi sẽ đáp ứng, nhưng mà không thể đổi tất cả được, nếu không thay vào cũng sẽ đều là người của Mẫn phi. Bởi vì vậy mà Như Quân không thể không phòng bị, cho nên nàng mới trực tiếp thảo luận vấn đề này với Khang Hi.
Trải qua một khoảng thời gian dài, tiểu Tứ mặc dù vẫn không thể hoàn toàn mở hết lòng đối xử với Thành ngạch nương, nhưng cũng ít đi chút xa cách so với ban đầu, thay vào đó là sự thân cận, đôi khi cũng sẽ làm nũng với Như Quân giống như tiểu Thất. Cũng trong đoạn thời gian chung sống với nhau, tiểu Tứ cũng thực sự cảm nhận được gian nan của đệ đệ này, vì thế hắn càng thêm chiếu cố đệ đệ này hơn.
Một năm rất nhanh lại trôi qua, mấy ngày nữa sẽ đến thời gian tiểu Tứ phải đi Thượng thư phòng, thời gian tiểu Tứ ở chung với tiểu Thất mỗi ngày cũng không thể dài như thế nữa, hai người đều rất không nỡ bỏ lại đối phương, mà chuyện càng nghiêm trọng hơn, tiểu Tứ phải đi nơi ở chỉ dành cho Hoàng tử – Cảnh Nhân cung. Thái tử bởi vì là nhi tử Khang Hi tự mình nuôi lớn, cho nên cũng không để cho hắn ở nơi đó, mà lại ở tại Dục Khánh cung, tỏ rõ vinh sủng của mình đối với Thái tử. Bởi vì Thái tử không vào đó ở theo tuổi quy định, những hoàng tử khác cũng bởi vì địa vị cao quý của mẫu thân mình, đặc biệt xin Khang Hi cái ân điển, kỳ thực Cảnh Nhân cung kia cũng hoàn toàn là vì để cho các hoàng tử không phải đi quá nhiều con đường mà được đặc biệt thiết trí lại làm chỗ ở cho hoàng tử, nếu như những phi tử kia có năng lực để cho con của mình không đến muộn, vậy Khang Hi cũng không để ý.
Nhưng mà Tứ hoàng tử Dận Chân lại không như vậy, hắn vốn chỉ ở tạm tại chỗ Như Quân, nghĩ một chút, Khang Hi hẳn là muốn cho Tứ hoàng tử một nơi ở trước khi tiến vào Thượng thư phòng đi. Huống hồ Như Quân cũng không có quyền thế gì, muốn giữ tiểu Tứ lại cũng không giữ được. Mấy ngày nay mấy người bọn họ đều rất thương cảm, tiểu Thất cũng không muốn đoạt vị trí thứ nhất trong lòng nương nương cùng Tứ ca của hắn nữa, mà tiểu Thất cũng biết đoạn thời gian hạnh phúc này cũng sắp kết thúc rồi. Trong khoảng thời gian này, bọn họ ai cũng không đề cập tới chuyện đi Thượng thư phòng này, mỗi ngày đều làm mọi chuyện giống như bình thường. Chẳng qua là ba người đều suốt ngày ở cùng một chỗ với nhau, hưởng thụ đoạn thời gian cuối cùng.
Mà mấy ngày nay cũng đột nhiên xảy ra một vài chuyện lớn, đầu tiên là Lục a ca của Đức phi tử vong ngoài ý muốn, nghe nói là do rơi vào trong nước mà chết chìm, Đức phi ôm thi thể của hắn khóc lâu. Sau đó không bao lâu lại truyền đến tin con của Hoàng Quý phi bởi vì bệnh thương hàn (cảm lạnh) mà chết non, Hoàng Quý phi nghe được tin này bất tỉnh tại chỗ. Bầu không khí ở hoàng cung trong khoảng thời gian này vô cùng u ám, bởi vì hai vị hoàng tử tử vong liên tiếp dẫn đến lòng người trong hoàng cung bàng hoàng, Hoàng đế dưới cơn giận dữ đã gϊếŧ chết rất nhiều nô tài hầu hạ hai vị hoàng tử. Nô tài các cung làm việc cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chỉ sợ một lát không cẩn thận liền đầu thân hai nơi, Ngự hoa viên cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, hiện tại bất kể là ai cũng đóng cửa chính sống cuộc sống của riêng mình.
Qua bảy bảy bốn mươi chín ngày của hai vị hoàng tử xong, lại có một nhân vật trở thành chủ đề đứng đầu trong hoàng cung.
Đó chính là Tứ hoàng tử lúc đó đã bị Đức phi và Hoàng Quý phi ruồng bỏ, xế chiều một hôm, Hoàng Quý phi đi tới chính điện Vĩnh Thọ cung, để cho Mẫn phi phái người gọi Thành tần qua. Lúc Như Quân vừa đến, Hoàng Quý phi đã tiến vào chủ đề chính nói, “Thành tần trong khoảng thời gian này có công chiếu cố Tứ hoàng tử, người đâu, ban thưởng mười lượng hoàng kim, ba xấp tơ lụa tiến cống thượng đẳng của năm nay.” Một cung nữ đem đồ tốt đã được chuẩn bị từ sớm đưa lên, Như Quân xoay người quỳ gối hành lễ với Hoàng Quý phi tỏ vẻ mình rất cảm tạ, “Từ sau khi tiểu hoàng tử chết non, thân thể của bổn cung thời gian trước cũng kém đi rất nhiều, Trường Xuân cung cũng không có sức sống, hiện tại thân thể của bổn cung đã tốt hơn nhiều, lòng lại thỉnh thoảng luôn hoảng lên. Một mình Thành tần dạy dỗ Thất hoàng tử cũng đã vô cùng mệt nhọc, Tứ hoàng tử cũng không nên để Thành tần mệt mỏi thêm nữa. Người đâu, mang đồ vật của Tứ hoàng tử trở về đi. Nghiêm ma ma đi chờ sớm một chút, mang hoàng tử quay về Trường Xuân cung, nói bổn cung cũng nên chuẩn bị bữa cơm tẩy trần cho vị khách hắn mời từ phương xa đến.” Không đợi Như Quân kịp phản ứng, Hoàng Quý phi đã đi rồi.
Mà lúc nghe nói Hoàng Quý phi đi Vĩnh Thọ cung đón Tứ hoàng tử, Đức phi mặc một thân y phục màu trắng, lại trang điểm thêm một chút liền đi đến Thừa Càn cung.
“Hoàng thượng.” Đức phi vừa vào cửa đã khóc lên, “Từ sau khi Lục nhi đi, lòng nô tỳ vô cùng khó chịu, nhiều lần mơ thấy hài tử Dận Tộ này nói muốn Tứ ca của hắn, hy vọng Tứ ca của hắn có thể thay hắn hầu hạ dưới gối nô tỳ, nô tỳ hi vọng có thể mang Tứ hoàng tử về tự mình nuôi dưỡng, để Lục nhi trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi, mà nghe nói Thành tần nuôi dưỡng Thất hoàng tử đã vô cùng mệt nhọc, Dận Chân ở chỗ của nàng sợ là không nhận được sự chiếu cố tốt nhất. Nô tỳ lại cũng hy vọng Hoàng thượng thông cảm cho tấm lòng từ mẫu của nô tỳ.”