Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 13: Thế giới họ đang sống

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không thể chậm trễ, không thể tham dục, không thể yêu đương.

Không thể nói bậy, không thể nhắm mắt, không thể mở mắt.

Không thể cười, không thể khóc, không thể nóng giận.

Không thể cảm nhận, cũng không thể suy nghĩ.

Sườn đông Trọng Hi đường.

Đi dọc theo những bức tường thấp, phía trước xuất hiện một cái cửa đơn giản.

"Hẳn là nơi này đi?" Ra On kiểng mũi chân trước quan sát tình huống bên trong.

Tìm đúng rồi.

Ra On đi vào căn phòng có một cái ao bọc xung quanh.

Chỗ này là "Hoạn tích" thuộc Nội ban viện, là không gian triệu tập đám nội thị trong cung, đồng thời cũng là học đường. Nhóm nội thị chưa tới 19 tuổi sẽ tụ tập ở đây giải quyết chuyện ăn ở, hơn nữa còn học tập để trở thành nội thị chính thức.

Sau khi Ra On tiến vào sân, đám nội thị đang tụm năm tụm ba trò chuyện đều đồng loạt nhìn về phía nàng. Có chút là vì tò mò, có chút là vì cảnh giác.

Hong Ra On: "Chào mọi người."

Ra On lớn tiếng chào hỏi họ. Nhưng đáp lại chỉ là một mảnh im lặng. Cảm giác như bản thân đã đi đến nơi không được hoan nghênh, Ra On xấu hổ miễn cưỡng lộ vẻ mỉm cười đứng trong một góc.

Cứ như vậy qua một lúc.

Đang đang.

Tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, hơn trăm nội thị nhất trí ngay ngắn tự giác tập trung lại. Bọn họ đều không có phẩm cấp, chỉ có vị trí tạm thời, nhưng đội ngũ cũng xem như chỉnh tề. Nhóm nội thị được triệu tập xếp thành hai đội ngũ thật dài đứng sang hai bên. Ra On cũng nhanh chóng đứng vào hàng.

Chốc lát sau, hoạn quan lớn tuổi đi vào học đường.

Trong nháy mắt, nhòm nội thị được triệu tập trong học đường đồng loạt cúi lưng chào.

"Xoay người". Đang lúc Ra On ngơ ngác không biết làm sao, một nội thị cũng nằm trong đội ngũ được triệu tập có thân hình hơi mập mạp vội vàng nói.

Hong Ra On: "A?"

"Xoay người thế này và cúi đầu."

Làm theo những gì người nội thị kia chỉ bảo, Ra On miễn cưỡng cong thắt lưng xuống.

Chớp chớp chớp.

Jin nội quan phụ trách giáo dục nhóm nội thị được triệu tập dùng đôi mắt ưng quan sát một nhóm người mới một lượt.

Sau đó trong miệng của hắn vang lên những từ khó hiểu.

Jin nội quan: "Thông." Giọng nói thấp mà trong vắt.

Nhóm nội thị được nhận chữ "Thông" thì đắc ý dào dạt đi theo sau lưng hắn.

Sau đó lại tiếp tục vang lên những từ khó hiểu.

Jin nội quan: "Lược."

Jin nội quan: "Thô."

Jin nội quan: "Không thông."

Nhóm nội thị nhận được "Lược" cùng "Thô" theo sát sau lưng Jin nội quan thành đội ngũ thật dài. Nhưng nhóm nội thị nhận được "Không thông" thì lại đứng ngây ngốc ở tại chỗ không hề nhúc nhích.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, Jin nội quan mang theo đội ngũ thật dài rốt cục đứng ở trước mặt Ra On.

Jin nội quan: "Tiểu tử ngươi chính là Hong Ra On sao?"

Hong Ra On: "Đúng là tiểu nhân."

Trong nháy mắt, nhóm nội thị được triệu tập bắt đầu chụm đầu ghé tai bàn tán. Hoạn quan Tư Thiện đường, Hong Ra On. Tồn tại của Ra On chính là chủ đề chính để buôn chuyện của những người ở trong cung. Là tên hoạn quan đã kiên trì sống được mấy ngày ở trong Tư Thiện đường luôn có ma quỷ lui tới. Ngay cả Jin nội quan cũng không thể nào không biết chuyện này.

Jin nội quan: "Yên lặng!"

Một câu nói của hắn khiến cho nhóm nội quan lập tức trở nên an tĩnh. Jin nội quan nhìn nhóm nội thị đã an tĩnh lại, dùng ánh mắt bất mãn quan sát Ra On.

Chỉ chốc lát sau đó.

Jin nội quan: "Phục sức không thông! Tư thế không thông! Tầm mắt không thông!"

Viết ba tờ giấy "Không thông" dán lên trán Ra On.

"Ha ha."

Truyền đến tiếng cười trộm. Nhưng dưới ánh mắt hung ác của Jin nội quan, tiếng cười lập tức biến mất.

Quay đầu nhìn về nhóm nội thị được triệu tập đến, Jin nội quan giọng nói lạnh lùng mở miệng: "Hoạn quan là gì, là người thức dậy sớm nhất nghênh đón buổi sáng và kết thúc buổi tối muộn nhất. Chúng ta là trợ thủ đắc lực được chúa thượng cùng nhóm hoàng tộc tín nhiệm nhất, cũng là những người hiểu nhất về các bí mật bên trong cung đình. Hơn nữa, hoạn quan chúng ta còn quản lý tài chính và trị an, còn có bảo hộ, giám sát và quản lý các cung nữ."

Jin nội quan bước đi chậm rì rì nhìn một đám nội thị đang bị dán chữ "Không thông" lên trán.

"Một câu thôi, hoạn quan là người dẫn dắt cung đình. Cho nên điều các ngươi phải học trước hết chính là quản lý, còn có tự cường tiết chế. Nhưng các ngươi là những tên ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được. Đặc biệt là ngươi!" Jin nội quan dùng ngón trỏ chỉ về phía Ra On.

Ra On sợ tới mức lui thành một đoàn đem thắt lưng duỗi thẳng tắp, nhìn về phía Jin nội quan.

Jin nội quan: "Ngươi người này!"

Trong nháy mắt, Jin nội quan đề cao thanh âm: "Phàm đã là hoạn quan, thì tuyệt đối không thể thẳng sống lưng."

Jin nội quan chỉ trích xong, Ra On vội vàng cong thắt lưng xuống.

Jin nội quan: "Chúng ta là cái bóng của chúa thượng và nhóm hoàng tộc. Cho nên thời thời khắc khắc phải giảm bớt hình dáng của mình. Còn có, lúc đi đường tuyệt đối không thể phát ra tiếng động. Lúc nào cũng phải đem tầm mắt đặt ở mũi chân, bước chân không thể quá một thước, biết chưa?"

Hong Ra On: "Ghi nhớ trong lòng."

Jin nội quan: "Tốt, hôm nay phàm là những tên nhận được tờ "Không thông" thì dùng tư thế đi lại cơ bản đi vòng quanh học đường. Một tờ "Không thông" 50 vòng. Còn lại đi theo ta."

Jin nội quan nói xong lập tức đi vào sương phòng. Nhóm nội thị được triệu tập phía sau cũng theo sát sau lưng hắn. Cứ như vậy bóng dáng bọn họ như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu, với cùng một tư thế, cùng một kiểu bước đi từ từ biến mất trong tầm mắt.

"Hô." Ra On vẫn căng thẳng nãy giờ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.

Cho dù đã tịnh thân nhưng không phải tất cả đều sẽ trở thành nội thị chính thức. Trong lần tuyển chọn nội thị mới này, có tổng cộng 200 hoạn quan được tiến cử vào. Nhưng danh sách nội thị chính thức chỉ có 62 người.

Để trở thành nội thị chính thức, nhóm người mới này, hay còn gọi là nội thị triệu tập còn phải thông qua cuộc thi của Phủ nội thị mới được.

Trước khi trở thành nội thị chính thức thì đều phải học tập tư thế của hoạn quan, còn có phẩm đức, còn vì muốn thăng cấp tư chất mà phải học "Tứ thư" cùng "Tiểu học" còn có "Tam cương hình thực đồ".

Trong đó cuối cùng quan trọng nhất vẫn là phẩm đức và tư thế của nội thị.

Nghe đồn trong phủ nội thị, Jin nội quan là người nghiêm khắc nhất trong lịch sử, mỗi buổi sáng đều phải đánh giá các nội thị triệu tập. Hắn dùng bốn giai đoạn là "Thông, lược, thô, không thông" để đánh giá nhóm nội thị triệu tập, mà những người nhận phải giấy "Không thông" thì nếu muốn đạt được tiêu chuẩn được đề ra, bắt buộc phải chịu phạt và luyện tập nhiều hơn.

Sau khi đội ngũ những học viên ưu tú lấy Jin nội quan cầm đầu biến mất, học đường chỉ còn lại những học viên thua kém vì nhận lấy "Không thông".

Đám người đó lại tụ tập lại với nhau. Chỉ có Ra On là cô độc đứng một mình. Mọi người chính là nhìn sắc mặt lẫn nhau nhưng cũng không có ai dám đi về phía Ra On. Bọn họ chỉ khe khẽ bàn luận với nhau mà thôi.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian.

Nội thị có hình thể hơi chút điểm mập mạp đi tới trước mặt Ra On: "Ngươi chính là Hong nội quan đúng không?" Chính là hoạn quan lúc nãy đã nhắc nhở Ra On.

"Ta tên là Do Ki, năm nay tròn 18 tuổi ."

Hong Ra On: "Ta tên Hong Ra On, năm nay 17 tuổi."

"A, vậy sao? So với diện mạo thì tuổi lớn hơn ta nghĩ, ha ha ha. Ta lớn hơn một tuổi so với ngươi, vậy ta đây là ca ca? Như vậy ta, có thể nói chuyện thoải mái* chút không?" Do Ki lặng lẽ nhìn ánh mắt của Ra On.

Hong Ra On: "A, cứ làm như vậy đi."

Do Ki: "Thật ra, mọi người trong Phủ nội thị đều tò mò không biết Hong nội quan là người thế nào."

Hong Ra On: "Vậy sao?"

Do Ki: "Đương nhiên rồi, không được cân nhắc thân phận nội thị triệu tập, còn bị phân đến Tư Thiện đường, mà Hong nội quan có biết Tư Thiện đường là chỗ thế nào không?"

Hong Ra On: "Ta biết chuyện trong hồ nước của Tư Thiện đường đã từng có bốn người chết đuối."

"Bốn người? Theo ta biết thì phải là sau người." Do Ki nghiêng đầu.

Hong Ra On: ". . ."

Số người chết đuối ở Tư Thiện đường sao lại tăng dần đều vậy chứ.

Do Ki: "Mặc kệ nói như thế nào, nơi âm trầm như thế mà vẫn có thể kiên trì đến bây giờ thật không đơn giản. So với khuôn mặt xinh đẹp, lá gan ngược lại lớn thật đấy, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Hong Ra On: "Không âm trầm như trong tưởng tượng đến vậy đâu."

Do Ki: "Vậy sao?"

Hong Ra On: "Đúng vậy, vào trong ở một chút thì cách nghĩ của huynh sẽ thay đổi."

Do Ki: "Ha ha ha, quên đi. Hong nội quan nói như thế nào thì là thế ấy. Hoàn toàn không cần phải vì xác nhận mà đi vào Tư Thiện đường. Đúng rồi còn có, Hong nội quan, ngươi không chuẩn bị tân tham lễ sao?"

Hong Ra On: ". . ."

Do Ki: "Chậc chậc, ngươi nghĩ thế nào vậy? Phàm là những người muốn đứng vững ở nơi này đều phải chuẩn bị tân tham lễ, không biết sao? Đặc biệt là nơi lấy trật tự trên dưới rõ ràng để phân chia như trong cung, hậu thuẫn phía sau của ngươi là ai sẽ quyết định cuộc đời sau này của ngươi trong cung."

Hong Ra On: "Là như vậy sao?"

Do Ki: "Chính là như vậy đấy, ta, lấy lập trường tiền bối nói một câu, tranh thủ bây giờ còn kịp hãy chuẩn bị tân tham lễ cho thỏa đáng, bị thượng cấp Phủ nội thị săm soi thì không có chỗ nào tốt đâu."

"Nhưng là ta không thể chuẩn bị tân tham lễ." Sự thật tàn khốc trước mặt khiến Ra On chỉ có thể cười gượng.

Do Ki: "Này, Hong nội quan, không cần cố chấp như vậy. Ngươi nghĩ rằng những người như ta và ngươi là vì dư dả nên mới chuẩn bị tân tham lễ sao? Đây là lệ thường của Phủ nội thị, không muốn làm cũng phải làm."

Hong Ra On: "Nhưng cho dù lệ thường cũng phải cõng gánh nặng lớn như vậy đi làm sao? Tân tham lễ vốn là điển lễ long trọng vậy sao?"

Nghe Ra On nói xong, Do Ki gãi gãi chiếc cằm núc ních thịt: "Ngươi đã hỏi như vậy thì ta đành nói một câu thế này, kỳ thực tân tham lễ là để cho những nhân tài muốn được tuyển thành nội quan chính thức có cơ hội biểu hiện nên mới cử hành không phải sao?"

Hong Ra On: "Thì ra chuyện là như vậy à?"

Do Ki: "Là vậy đấy, vốn tân tham lễ là nghi thức truyền thống chỉ dành cho những nhân tài đi lên con đường làm quan, nhưng gần đây yêu cầu dành cho những nội thị triệu tập muốn đi trên con đường làm quan còn cao hơn xưa."

Hong Ra On: "Cái này có hơi quá đáng ."

Do Ki: "Đúng là quá đáng, nhưng không ai có thể dị nghị, biết vì sao không?"

Hong Ra On: "Vì sao?"

Do Ki: "Nếu không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục*."

Hong Ra On: "A?"

Do Ki: "Cung đình chính là nơi nếu ngươi bị thượng cấp ghi thù nên cố tình bới móc thì ngươi sẽ không có tương lai."

Hong Ra On: "Thật đáng sợ."

Do Ki: "Nói lại một lần nữa, chuyện hàng đầu trong cung này chính là thứ bậc, chuyện thứ yếu cũng là thứ bậc, nếu có chỗ nào làm trái, có hàng ngàn hàng vạn thân phận nội thị triệu tập cũng khó mà thoát được."

Hong Ra On: "Dù nói như thế nào thì ta cũng không thể chuẩn bị tân tham lễ."

"Ngươi thật sự là người bảo thủ, tính tình bướng bỉnh." Đang lải nhải đột nhiên ánh mắt Do Ki lòe lòe tỏa sáng: "Không lẽ ngươi... có núi để dựa vào?"

Hong Ra On: "A?"

Do Ki: "Tại ta nghe nói, Phán sự phủ nội thị trước đây là người đề cử ngươi nhập cung."

Hong Ra On: "Không phải đề cử, là lừa gạt."

Do Ki: "Cái gì?"

Hong Ra On: "Ặc, có chuyện vậy đó."

"Ngươi dám to gan như vậy chắc là vì..." Nói còn chưa hết lời Do Ki đã đảo mắt nhìn đông ngó tây rồi nhỏ giọng nói: "Có núi đặc biệt nào để dựa sao?"

Hong Ra On: "Núi để dựa ư?"

Do Ki: "Không phải ngươi có người như vậy sao?"

Hong Ra On: "Người nào?"

Nhìn Ra On ra vẻ không hiểu, Do Ki buồn bực ôm lấy ngực: "Người mà ở trong cung ngươi có thể tín nhiệm và dựa dẫm vào đó, không có sao?"

Hong Ra On: "À, thì ra là cái này. Đúng là có người như vậy."

"Có hả? Quả nhiên, ta đã dự liệu từ lâu mà." Do Ki vui sướиɠ càng tiến lại gần Ra On: "Ai vậy? Ngọn núi đó là vị quan nào vậy?"

Hong Ra On: "Là người tên là thư sinh Hoa Thảo với Kim huynh, không biết là chức quan gì, nhưng là những người duy nhất ta có thể dựa vào ở trong cung này."

Do Ki: "Cái gì? Không biết chức quan gì? Vậy ngươi biết mấy người đó làm gì không?"

Hong Ra On: "Một vị suốt ngày đứng trên xà ngang, một vị khác thoạt nhìn như người không có chuyện gì để làm cả, nhưng luôn nói mình rất bận."

Do Ki: "Trên xà ngang? Thoạt nhìn không có chuyện gì để làm?"

Ra On trả lời xong, vẻ mặt của Do Ki hơi lãnh đạm: "Xem ra không phải là quý tộc."

Hong Ra On: "Trong cung có nhiều người như vậy sao?"

Lại nói tiếp, Ra On vẫn rất ngạc nhiên với hai người này.

Ra On hỏi xong, Do Ki gật đầu đáp: "Là có những người như vậy, là con cháu quyền quý xuất thân võ quan, hoặc là con cháu đời sau của những nha dịch trong cung lâu năm, chưa từng chịu khổ, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn no suốt ngày.

Hong Ra On: "Aha, thì ra là thế."

Nghe qua cũng hơi có lý. Thì ra Kim huynh và thư sinh Hoa Thảo cũng nằm trong nhóm người không có chỗ dựa, không có quyền thế. Trách không được đi theo hai người, cứ thấy trên người họ có cảm giác như đồng bệnh tương liên.

Đang lúc Ra On khổ sở, Do Ki đột nhiên vươn ba đầu ngón tay rồi nói: "Những người ở trong cung mà không có lực lượng của mình, cũng không có núi để dựa như chúng ta thì cần phải cẩn thận với ba người. Thứ nhất là Sung nội quan của Đại phi điện."

A, cái người đầu tiên, xin lỗi, ta lỡ đắc tội rồi.

Đang lúc Ra On ủ rũ, Do Ki nói tiếp: "Còn có người thứ hai là Bang nội quan của Trọng cung điện, nói