Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 3: Ta muốn làm cái gì cơ?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thật sự cứ như vậy chấm dứt rồi? Thật không?" Kim công tử dùng vẻ mặt không thể tin được mà hỏi.

"Đúng vậy, công tử." Ra On vừa đem quần áo vừa nãy mượn của công tử ra trả vừa gật đầu nói.

Không mặt mũi nào nhìn Kim công tử cả. Trước mắt người nhờ mình nói lời ly biệt hộ chính là Kim công tử, vốn dĩ chuyện nhắn gửi dùm này không cần phải áy náy, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác băn khoăn. Nhìn thấy ánh mắt Kim công tử thất thần lại càng khiến cho Ra On thấy thương mà càng cúi thấp đầu.

Kim công tử: "Thật, thật vậy chăng? Thật sự nói vậy sao?"

Hong Ra On: "Đúng vậy, nói muốn đem tâm ý của Kim công tử, cảm kích trong lòng, những hồi ức cho đến bây giờ sẽ mãi mãi được ghi nhớ ở trong lòng."

Nghĩ thế nào cũng thấy Kim công tử tội nghiệp, vậy nên đành trợn trắng mắt nói dối. Nếu làm vậy có thể an ủi được trái tim yếu ớt kia thì cứ làm. Nhưng lại không ngờ được phản ứng của Kim công tử.

Ra On còn chưa nói xong Kim công tử liền dùng hai tay nâng hắn đứng dậy nói: "Ngươi vất vả rồi."

Hong Ra On: "A?"

Cái gì vậy? Tình huống ngoài ý muốn này là sao?

"Thật sự vất vả cho ngươi rồi." Sắc mặt Kim công tử lúc này không còn xanh chành như vừa rồi, dịu giọng nói: "Ai... ai có thể ngờ vị kia lại là một người cao quý đến vậy, ta thật là điên rồi. Không nhận ra đó là quý nhân, lại còn dám viết thư tình cho người ấy nữa."

Từ lúc biết được mình đã viết thư tình cho vị kim chi ngọc diệp đứng đầu quốc gia kia, Kim công tử một khắc cũng ngủ không yên. Lo cứ như vậy gặp phải họa diệt môn. Sợ đến tay chân run rẩy, sợ đến hít thở không thông.

Cho nên, lúc nghe nói phải gặp mặt, có cảm giác như trời muốn sập vậy, lo lắng lúc gặp được rồi phải nói cái gì cho phải đây. Nếu không cẩn thận, lời nói dối của hắn sẽ bị vạch trần thôi. Chuyện cho đến bây giờ những phong thư tình mà hắn đã gửi đến công chúa đều là nhờ người ta viết thay, hắn sợ hãi không biết hắn sẽ bị xử trí thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể để Sam Nom thay hắn đi. Cái tên chỉ dùng mấy bức thư tình đã có thể làm công chúa động tâm, nếu may mắn biết đâu chừng còn có thể xử lý tốt loại tình huống này nữa. Chính vì không thể buông tha được tính khả năng của chuyện này mà liều chết nhờ Sam Nom đi ra ngoài thay hắn.

Sợ bị cự tuyệt nên không đem thân phận nói ra. Nhưng đơn giản như vậy đã giải quyết xong. Tâm tình giống như khí quản vốn đang bị nghẹt lại lập tức thông thoáng đi nhiều.

Kim công tử: "Vất vả, vất vả, thật sự vất vả." Kim công tử đưa mắt nhìn về phía quản gia Choi một cái.

Quản gia Choi cầm một bao tiền lớn ở trong bàn tay quay trở lại. Trong phòng còn nghe được tiếng "đang đang" của tiền đồng trong túi vang ra.

"Cầm đi." Kim công tử đưa túi tiền cho Ra On.

Hong Ra On: "Chừng này. . . nhiều quá." Vì nhiều hơn so với số lượng dự đoán nên không biết làm sao.

"Là chút thành ý nho nhỏ thôi." Kim công tử thấy Ra On do dự nên mở miệng nói.

Hong Ra On: "Tình huống này là sao đây?"

Nếu một người nam nhân phải ly biệt với người yêu, vậy bình thường phải rầu rĩ không vui hoặc là lòng tràn đầy tiếc hận mới đúng. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Kim công tử lại an tâm thở ra nhẹ nhõm cứ như tìm được đường sống từ chỗ chết vậy.

Lòng hiếu kỳ vô ích thật sự có thể gây họa, nếu là chuyện tốt đẹp gì đó thì hẳn đã nói ra từ sớm rồi. Ra On thu hồi lòng hiếu kỳ của mình, hành lễ đơn giản rồi nói: "Vậy ta xin phép cáo từ."

Kim công tử: "Được rồi, lần này thật sự vô cùng cảm tạ."

Sau khi cả hai chào nhau, Ra On đi theo quản gia Choi ra khỏi biệt quán.

Quản gia Choi: "Vất vả rồi, còn có chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói ra ngoài, biết chưa?"

Hong Ra On: "Yên tâm đi."

Ra khỏi biệt quán của tiến sĩ Kim xong, đi được một lúc Ra On liền dừng bước bắt đầu móc tiền ra đếm. Kim công tử nói là chút thành ý nho nhỏ nhưng lại đưa cho Ra On những 30 lượng.

Hong Ra On: "Nếu nhiều tiền vậy, mùa xuân này có thể may thêm quần áo mới cho mẫu thân và muội muội rồi."

Trong lòng luôn nhớ đến những bộ quần áo cũ nát của mẫu thân, bộ quần áo rõ ràng càng lúc càng nhỏ đi của Dan Hee cũng là mối băn khoăn thường trực. Tối hôm qua có phải đã mơ thấy con heo vàng hay không đây.

Ra On vì số tiền bất ngờ mà cười tươi như hoa, trên đời không có chuyện gì vui hơn so với chuyện này. Trời cũng cao, gió cũng ấm áp, túi tiền cũng nặng nặng, túi tiền nặng nặng tâm tình liền kiên định. Tâm tình kiên định bước đi cũng nhẹ nhàng. Với bước chân như đang bay lên, Ra On tung túi tiền lên xuống phát ra tiếng "lẻng xẻng lẻng xẻng". Tiền đồng va chạm nhau tạo ra những âm thanh thanh thúy khiến người ta vui thích không buông tay. Bọn mi thật sự quá đáng yêu. Vì cảm giác nặng trịch thích thú này, trên đoạn đường trở về từ chỗ của tiến sĩ Kim, Ra On cứ lặp đi lặp lại động tác tung túi tiền.

Hong Ra On: "Nhưng thư sinh Hoa Thảo vì sao lại biến thành như vậy nhỉ?"

Ngay từ đầu đã thấy tò mò. Vẻ ngoài tuyệt như vậy sao lại thích nam nhân? Tùy tiện vẫy tay cũng đều có cả đống người yêu thương nhung nhớ bên ngoài, sao lại đi con đường bất thường vậy? "Sẽ không phải thật sự làm người của thư sinh Hoa Thảo chứ? Ai, chắc là. . . không có chuyện này đâu."

Có thể đem tình cảm ái mộ bi thương say đắm của Kim công tử nháy mắt rũ sạch, cái tình cảm nhất thời hướng về mình chắc qua đêm nay là mất sạch rồi ha.

"Sao vừa rồi lại thấy cái gáy nóng nóng vậy ta?" Ra On quay đầu nhìn về phía rừng cây tùng đằng sau, nhưng chẳng thấy được gì. "Là tại vì tâm tình tốt sao? Đúng rồi, giờ cũng sắp muộn rồi, mẫu thân chắc cũng đã đợi lâu."

"Park gia, là đứa nhỏ kia sao?"

Từ rừng cây tùng an tĩnh bỗng xuất hiện hai bóng người. Người vừa nói là một nam nhân cao gầy mặc trường bào màu đỏ, hắn đang nhìn người đứng bên cạnh.

"Ta nghe vị kia nói, cực kỳ thích đứa nhỏ đó."

Một nam nhân mặc trường bào xanh lá đáp, người béo lùn ục ịch. Hai nam nhân này đều mặc trang phục nam nhân, nhưng trên mặt lại kỳ dị không có râu ria. Vừa mới nhìn qua còn tưởng là nữ cải trang thành nam. Bọn họ là hai lão thái giám khoảng 60 tuổi, là phán sự phủ nội thị Park Do Young và thượng thiện Han Sang Ki.

"Park gia, người muốn thế nào?"

Han thượng thiện hỏi xong, phán sự phủ nội thị ý vị thâm trường mở một mỉm cười.

Park Do Young: "Vị kia thích, chỉ có thể giữ ở bên người."

Han Sang Ki: "Giữ lại bên người vị kia chính là phải tiến cung..."

Park Do Young: "Là nơi thân nam nhi tuyệt đối không vào được."

Han Sang Ki: "Kết quả vẫn phải làm như thế sao."

Park Do Young: "Giờ già rồi, ở trong cung cũng không được bao lâu nữa đâu, nếu chúng ta rời khỏi cung đình, vị kia, còn có thể dựa vào ai đây? Tìm được cho vị ấy một người để dựa vào rồi hẵng rời đi."

Han Sang Ki: "Cho nên? Khi nào thì làm?"

Park Do Young: "Sừng trâu chẳng phải cũng phải nhổ một hơi sao? Đi bảo Chae gia chuẩn bị tiếp khách đi."

Han Sang Ki: "Nhưng mà, tên kia có thể ngoan ngoãn nhận sao?"

Thượng thiện Han Sang Ki hỏi xong, Park Do Young nhìn về phía bầu trời. Một bầu trời đêm mây đen dầy đặc không thấy được ánh trăng.

Park Do Young: "Đến lúc đó cứ thử làm cho trong nhà tên kia thêm phần gian nan khổ cực. Gia cảnh không tốt, nói không chừng lập tức liền có cơ hội."

Không biết khi nào thì bốn phía bắt đầu bị hắc ám cắn nuốt, trên con đường không có đèn l*иg khiến người đi đường phải đi thật cẩn thận. Nhưng bước chân Ra On lại nhẹ nhàng như bươm bướm. Một tay mang theo dược thảo mới mua cho Dan Hee, tay kia cầm thịt bò tươi ngon cùng với táo mùa này khó mua được.

Hừ hừ, Ra On miệng vang lên tiếng ca.

Hôm nay đúng là mọi việc đều thuận lợi. Nhà Kim dịch quán đưa tới mười lượng, nhà tiến sĩ Kim đưa ba mươi lượng, cộng lại tới bốn mươi lượng, trong một ngày mà có được chừng ấy tiền. Bốn mươi lượng. Với kẻ có tiền mà nói chỉ là tiền lẻ, nhưng với Ra On mà nói so với bốn trăm lượng, không phải, là bốn ngàn lượng thì còn quý trọng hơn nhiều, loại tình cảm cảm kích thản nhiên sinh ra.

Đây là số tiền như dòng nước cam lộ trong ngày hạn hán vậy.

Từ sau khi đến Han Yang, Ra On đã dựa vào việc giải quyết chuyện phiền lòng cho mọi người ở phố Un Jong mà lay lắt sống qua ba năm. Mười bảy tuổi, nhỏ như vậy mà trên lưng đã phải đeo trọng trách, nói không nặng là nói dối. Nhưng Ra On vui vẻ đeo trên lưng gánh nặng ấy, vì mẫu thân có phần nhu nhược, nhất định phải kiên cường sống, vì muội muội từ nhỏ đã nhiều bệnh nên nhất định phải sống khỏe mạnh.

Hong Ra On: "Nhìn thấy cái này, mẫu thân sẽ cười toe toét cho xem."

Muốn về nhà để bàn bạc với mẫu thân và Dan Hee xem số tiền này phải sử dụng như thế nào. Đây là món mà bình thường muốn ăn cũng không thể ăn, phải bảo mẫu thân lấy thịt bò làm món ngon mới được. Trên khóe miệng Ra On tràn đầy tươi cười.

"Mẫu thân, Đan Hee." Ra On còn cách nhà không xa liền bắt đầu gọi to. "Mẫu thân! Con đã trở về, Đan Hee, ta về rồi đây."

Chờ mong vẻ mặt ôn hoà của mẫu thân, tưởng tượng đến khuôn mặt cười giống hoa đào của Dan Hee, vui vẻ tiêu sái tiến đến gian phòng. Nhưng chờ đợi Ra On lại là một tình huống ngoài ý muốn.

"Sam Nom, ngươi về rồi à?"

Là Song đại phu nổi tiếng với y thuật cao siêu của phố Un Jong.

Hong Ra On: "Đây không phải Song đại phu sao? Làm sao có thể ở. . . ."

Ra On cũng không nói gì đi xuống. Vội vàng chạy vào trong buồng, mẫu thân cả khuôn mặt đều là nước mắt nhìn về phía Ra On.

"Ra On à, Dan Hee của chúng ta. . Dan Hee. . ." Sau lưng mẫu thân lộ ra khuôn mặt Dan Hee gầy yếu.

"Dan Hee." Ra On vội vàng ngồi cạnh Dan Hee. "Dan Hee, ta về rồi, mau đến đây nào."

Tuy yếu ớt lắm bệnh, nhưng mỗi khi Ra On trở về sẽ luôn vui vẻ chạy ra đón. Nhưng Dan Hee lại không đến, đừng nói đến ngồi dậy, đến mắt cũng không mở lên nổi.

Hong Ra On: "Rốt cuộc là sao lại thế này?"

Song đại phu: "Trước kia ta cũng từng nói, đã không còn cách rồi."

Hong Ra On: "Ông đang nói gì vậy?"

Song đại phu: "Bệnh tình cực nghiêm trọng , đã bó tay rồi."

Hong Ra On: "Vậy không lẽ, cứ buông tay mặc kệ như vậy sao?"

Song đại phu: "Ta thấy vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi."

"Song đại phu!" Ra On liên tục lắc đầu phủ định lời nói của Song đại phu. "Không thể mặc kệ được, Dan Hee nhà chúng ta, bây giờ mới mười lăm tuổi thôi. Cứu Dan Hee nhà ta đi."

Song đại phu: "Hết cách rồi."

Hong Ra On: "Nghĩ biện pháp cho ta, chỗ này, chỗ này có tiền, bốn mươi lượng. Chừng này tiền thì dù có là người tham lam chắc cũng đủ rồi chứ. Mặc kệ phải dùng cách gì, nhất định phải cứu được Dan Hee nhà ta. Không phải ông là đại phu giỏi nhất phố Un Jong sao?"

Song đại phu: "Là y thuật của ta không đủ."

Hong Ra On: "Đại phu. . ."

Trước câu trả lời của Song đại phu, cả người Ra On như mất hết sức lực. Ra On quay đầu nhìn về phía muội muội đang ngủ say. Đã mười lăm tuổi, vì yếu ớt lắm bệnh mà chưa từng được chơi đùa, đứa bé ấy thích ngắm hoa như thế mà cũng chưa từng được đi hội hoa ngắm.

"Không thể cứ như vậy đưa muội ấy đi, tuyệt đối. . . không thể cứ như vậy tiễn bước Dan Hee nhà chúng ta được." Ra On gắt gao cắn chặt môi dưới.

Đúng lúc này.

Song đại phu: "Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. . ."

Nghe được giọng nói của Song đại phu vang lên sau lưng, Ra On mở to hai mắt nhìn.

Hong Ra On: "Có. . . Có biện pháp sao?"

Song đại phu: "Có, một biện pháp cuối cùng."

Hong Ra On: "Là gì? Nói nhanh lên."

Song đại phu: "Để cho cựu ngự y Kim Choeng Dong đến đây chẩn đoán."

"Ở đâu? Vị kia đang ở nơi nào?" Ra On vội vàng đứng lên hỏi Song đại phu.

Nhưng Song đại phu lại lắc đầu: "Nếu muốn tìm thì bây giờ cũng có thể đi ngay, nhưng. . ."

Hong Ra On: "Làm sao vậy?"

Song đại phu: "Nếu muốn nhìn thấy hắn cần rất nhiều tiền."

Hong Ra On: "Tiền... nếu là tiền thì... nhìn đi, ở đây có bốn mươi lượng."

Song đại phu: "Chút tiền này nhét kẽ răng còn không đủ, ít nhất phải gấp 10 lần số này."

Hong Ra On: "Gấp 10 lần. Bốn, bốn trăm lượng, cần bốn trăm lượng sao?"

Song đại phu: "Đúng, muốn chữa khỏi cho Dan Hee cần ít nhất như vậy đấy."

Hong Ra On: ". . ."

Trước mắt Ra On nhất thời biến thành màu đen. Bốn mươi lượng đã khó kiếm lắm rồi, vậy mà những 400 lượng...

Chừng này tiền còn đủ để mua được một căn nhà ngói tứ gian. Cho dù vậy cũng không thể buông tay mặc kệ. Ra On nhìn Dan Hee đang hít thở chậm chạp mà lầm bầm lầu bầu .

"Mặc kệ là chuyện gì ta đều làm, chỉ cần có thể cứu sống Dan Hee nhà chúng ta. . . . Mặc kệ là cái gì. . . Mặc kệ là chuyện gì. . . . !"

Trời vừa sáng Ra On liền ra cửa.

Vì cứu sống Dan Hee, cần phải kiếm thêm tiền, vậy phải giúp càng nhiều người giải quyết phiền não. Ra On hạ quyết tâm hôm nay phải cố gắng làm thật nhiều việc ở phố Un Jong so với trước kia.

Nhưng. . . sao lại thế này?

Quán thuốc phiện bình thường người đến nườm nượp nay lại vô cùng yên tĩnh, còn có cả một ngày, đến một con kiến cũng không thấy. Hôm nay là ngày mấy vậy? Ngày mai hẳn là sẽ tốt hơn nhỉ? Nhưng ngày hôm sau, rồi ba ngày sau cũng không có ai đến tìm Ra On. Cứ như vậy qua ba ngày, lúc Ra On bắt đầu thấy khác thường thì có một tên sinh xuất hiện trước mặt.

Chính là vị tiên sinh béo lùn ục ịch, không có râu kia.

Park Do Young: "Ngươi chính là Sam Nom sao?" Ra On yên lặng gật đầu.

Một lão nhân mặc trường bào màu xanh nhạt, đội chiếc mũ rộng vành loại mà chỉ có người quyền quý mới được đội. Phục sức trên người đã nói rõ đây là một quý nhân.

Nhưng từ trên người vị tiên sinh lại này cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu. Tuy có da đốm mồi, nhưng một khuôn mặt sạch sẽ không chút râu ria lại trắng như tuyết thế này cũng rất hiếm gặp ở phố Un Jong.

Ra On có cảm giác bất thường. Nhìn có cảm giác giống nữ nhân hơn nam nhân, nhưng lại có cảm giác bất đồng với nữ nhân. Vị tiên sinh này rốt cuộc là loại người nào?

Đang lúc tò mò, vị tiên sinh nọ đã ngồi trước mặt Ra On.

Park Do Young: "Ngươi chính là Sam Nom, người mà chỉ cần tìm được thì không phiền não gì không thể giải quyết của phố Un Jong?"

"Đúng vậy." Mặc kệ tiên sinh này là loại người nào, vì thời gian dài không có người khách nào đến tìm, Ra On thấy tiên sinh hỏi liền mừng rỡ đáp lại.

Park Do Young: "Như vậy. . . có thể giải quyết phiền não của ta hay không?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau