Phu Quân Của Nữ Đế Uy Vũ Rất Yêu Nghiệt

Chương 1. Vừa xuyên không đã thành bia ngắm cho người ta!

“Vù ——”

Một vật sắc bén cắt qua không khí đông cứng tạo thành một âm thanh chói tai vang vọng ở bên tai, Mạch Du Nhiên bỗng nhiên mở mắt ra, ánh sáng rót vào, cô rõ ràng nhìn thấy một mũi tên đang gào thét lao về phía bên này của cô, nguy hiểm tức tới, mí mắt đang hé mở bỗng nhiên trợn to, dựa vào sự cảnh giác trong tiềm thức định tránh đi, cũng đã không kịp nữa rồi.

—— Mẹ nó! Đau đến mức giày vò tâm can!

Mạch Du Nhiên đau đớn mà kêu lên một tiếng, bị cỗ xung lực kia đập vào phải lùi lại vài bước, cảm giác toàn thân đều tụ tập tới vị trí ngực trái, cúi đầu nhìn lại, phát hiện chỗ đó thình lình cắm một mũi tên, xé rách xiêm y, găm vào thịt ba phần, máu chảy đầm đìa một mảng.

Trong lòng bỗng chốc vọt lên một ngọn lửa giận hừng hực, cô cố nén cơn đau trước ngực, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía bắt nguồn của mũi tên, nghĩ nếu lần này bản thân mình không chết, ngày sau thề sẽ băm đầu sỏ gây tội hại cô ra thành trăm mảnh!

Đập vào mắt tất cả đều là hoàn cảnh lạ lẫm, trên tường thành cao chót vót kia, đứng một đôi nam nữ, nữ tử ôm trọn nam tử vào trong lòng mình, tay cầm tay dạy hắn cầm cung, trên cung không có mũi tên, rất hiển nhiên, đầu sỏ gây tội chính là hai người này!

Nàng ta thấy cô nhìn sang, cũng thản nhiên nhìn lại, không có một chút cảm giác tội ác, khóe môi màu đỏ tươi nở ra một nụ cười khát máu, mà nam tử trong lòng có hơi đờ đẫn, hai mắt bình tĩnh mà nhìn cô.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, Mạch Du Nhiên nhớ kỹ dáng vẻ của đôi nam nữ trên tường thành này, còn chưa kịp nghĩ nhiều, ý thức đã tan rã, cơ thể ngã ngửa ra phía sau, sau đó bất tỉnh nhân sự. May mắn, mặt đất là mặt cỏ dày, cô mới không đến nỗi bị ngã thành tàn phế thứ cấp.

Sắp sửa nhắm mắt, trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy một thân hình màu xanh non cấp tốc chạy sang bên này, mơ hồ nghe người nọ kinh hoảng mà gọi ——

“Cửu điện hạ!”

……

“Du Nhiên, mau đứng lên! Mau đứng lên! Nên làm việc rồi!”

Bên tai lại truyền đến giọng nói ồn ào của Hoa Ức, Mạch Du Nhiên nhăn nhăn mày, có hơi bất đắc dĩ, lập tức mở to mắt, đứng dậy rời khỏi giường, vén mái tóc dài đến eo lên, sau đó lấy một bộ nội y chống đạn bó sát ở đầu giường, nhanh nhẹn mà mặc vào, rồi hỏi người ăn ý từ trước đến nay kia: “Nhiệm vụ lần này là gϊếŧ ai? Tiền thưởng là bao nhiêu?”

Cô là sát thủ vương bài của tổ chức Dạ Tôn, biệt hiệu Anh Túc, tên thật là Mạch Du Nhiên, am hiểu thôi miên người khác, sau đó sẽ là một kích mất mạng, từ khi vào tổ chức, chưa bao giờ thất thủ. Nhiệm vụ lợi nhuận nhỏ của tổ chức bình thường sẽ không tới lượt cô, chỉ vì cô khinh thường làm, mà cô thường tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng mà sát thủ bình thường của tổ chức khó có thể hoàn thành.

“Chị nhìn đi, lần này là một nhân vật lớn khó giải quyết, tiền thưởng cũng hậu hĩnh hơn so với bất kỳ nhiệm vụ thường nhận nào khác!” Người tới trực tiếp ném một văn bản ở trên giường cô, giọng điệu hưng phấn, giống như được tiêm máu gà.

“Nô ɭệ của tiền tài!” Mạch Du Nhiên cạn lời mà xùy Hoa Ức một tiếng, cầm văn bản lên nhìn, không tới một lát, đã nhớ toàn bộ nội dung của tài liệu vào trong đầu.

“Này! Hôm nay chị mặc như này sao?” Bên kia, sau khi Hoa Ức kiêm chức stylist của Mạch Du Nhiên lấy ra một bộ quần áo phù hợp từ tủ quần áo, rồi ném toàn bộ cho Mạch Du Nhiên, một mặt tha thiết mà dặn dò: “Mạch đại mỹ nhân, hôm nay ngài phải trang điểm cẩn thận cho bản thân mình, tối nay tranh thủ dùng sắc đẹp không gì sánh được này của ngài bắt được vị nhân vật lớn này, sau đó, piu ——” cô vô cùng ngầu mà làm một động tác cắt cổ, nhướn đuôi lông mày đáng yêu lên với Mạch Du Nhiên, hai mắt tỏa sáng, có thể so được với mấy trăm bóng đèn: “Một kích lấy mạng ông ta! Như vậy cuộc sống vật chất sa đoạ kiếp này và cả kiếp sau của hai chúng ta sẽ không cần lo buồn nữa!” Vừa nói xong, cô bèn ngây ngô cười lên.

“Hoá ra, ở trong mắt Hoa thiên kim, thứ như tiền này có thể kéo dài đến kiếp sau!” Mạch Du Nhiên một mặt tỉ mỉ trang điểm cho mình một mặt trêu chọc Hoa Ức. Gọi Hoa Ức là Hoa thiên kim cũng không phải là lời nói đùa, ba của người ta đường đường chính là chủ tịch tập đoàn Hoa thị xí nghiệp đa quốc gia, mà đương nhiên, cô ấy là một hòn ngọc quý tỏa sáng lộng lẫy trên tay.

Có đôi khi cô thật sự không hiểu rõ suy nghĩ của kẻ có tiền này, rõ ràng trong nhà tiền nhiều đến mức sắp mốc meo, lại cố tình vì tìm thú vui trong cuộc sống mà chạy tới làm sát thủ, hơn nữa, thời điểm mỗi lần nhận nhiệm vụ đều là một dáng vẻ có thể chết trong lỗ của đồng tiền, người không biết, nói không chừng sẽ cho rằng cuộc đời này của cô ấy chưa từng nhìn thấy tiền, cô nhìn mà phải đau mắt một trận.

“He he!” Hoa Ức ngượng ngùng cười hai tiếng: “Em như thế này không phải là quá vui vẻ, nên không cẩn thận phát huy nghệ thuật ngôn ngữ phóng đại đến mức tận cùng sao!” Có chút không chờ nổi, cô tiến lên phía trước đặt móng vuốt ở trên vai Mạch Du Nhiên, khom lưng cười tủm tỉm mà nhìn về phía cô gái trong gương, thưởng thức khuôn mặt trái xoan tinh tế cùng ngũ quan khéo léo tuyệt vời của cô: “Mỹ nhân, đừng trang điểm, gương mặt này của chị đã đủ đẹp rồi, lại còn tiếp tục trang điểm nữa sẽ thành yêu tinh đó!”

“Không phải em bảo chị trang điểm cẩn thận cho mình sao?” Mạch Du Nhiên đang tô son, nghe thấy cô ấy nói, cô ngước mắt lạnh lùng mà liếc nhìn cô ấy một cái.

Hoa Ức tự biết đuối lý, chỉ đơn giản dời tầm mắt, nhìn về phía khuôn mặt mình trong gương, lại liếc liếc mắt nhìn Mạch Du Nhiên một cái, so sánh, trong lòng nảy sinh bất bình, cảm thán một câu: “Sao em không may mắn có được một khuôn mặt đủ để hại nước hại dân nhỉ?”

“Hoa thiên kim, đừng quên, em là một phú bà nhỏ ngậm muỗng vàng mà sinh ra, mà chị chỉ là một con quỷ nghèo đã từng nghèo đến mức suýt chút nữa phải bán mình!” Quả thực Mạch Du Nhiên có xúc động muốn ấn cô gái phía sau vào bồn cầu tự hoại!

“Bớt dùm, hiện tại chị cũng không nghèo nha!” Hoa Ức không cho là đúng.

Mạch Du Nhiên nhún nhún vai, không thể phủ nhận. Hiện tại, cô thật sự đã là phú bà, nhưng cuộc sống nghèo khổ đã trải qua trước kia vẫn hiện rõ ở trước mắt, sợ nghèo, dù có kiếm được bao nhiêu cũng sẽ không đủ, huống hồ, so sánh với kẻ phía sau, cô chính là một con quỷ nghèo không hơn không kém!

Chính đốn thỏa đáng, Mạch mỹ nhân và Hoa thiên kim bèn kết bạn đi đến hội đấu giá, mà hội đấu giá lần này đúng là địa điểm mà hai người phải kết thúc tính mạng của vị nhân vật lớn kia, Mạch Du Nhiên chịu trách nhiệm hành động, Hoa Ức chịu trách nhiệm nghiên cứu địa hình và yểm hộ.

Vị nhân vật lớn kia là một ông chủ trắng đen đều ăn, thân phận vô cùng mẫn cảm, đi đến đâu cũng đều có vệ sĩ bảo vệ ba tầng trong ba tầng ngoài, mà bản thân nhân vật lớn chính là một cao thủ, cho nên hai người không dám sơ suất.

Hội đấu giá đang hừng hực khí thế mà tiến hành, lúc lực chú ý của mọi người tập trung vào lý do thoái thác của người chủ trì bán đấu giá, Mạch Du Nhiên mặc một thân lễ phục màu đen đi giày cao gót mười hai cm chậm rãi đi vào giữa sân, gót giày gõ lên mặt đất phát ra tiếng “lộc cộc” ở trong căn phòng lớn trống trải lộng lẫy có vẻ phá lệ rõ ràng, mọi người đều quay đầu nhìn theo bản năng, bất luận là nam hay nữ, ánh mắt đều không hẹn mà cùng hiện lên sự kinh ngạc và ngưỡng mộ, ngay cả người chủ trì bán đấu giá đang ngẩng cao đầu nhiệt tình cũng không khỏi ngây người một chút, mới tiếp tục công việc của mình.

Hoa Ức đã ngồi ở trên ghế ngồi vội vàng vẫy vẫy tay với Mạch Du Nhiên: “Chị ơi, bên này!”

Mạch Du Nhiên hơi hơi gật đầu thăm hỏi với những người hướng ánh mắt tới, mới cười cười đi đến chỗ Hoa Ức, bước đi ưu nhã, y hệt một mỹ nữ quý tộc nổi tiếng có gia giáo tốt đẹp. mái tóc dài đã được búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng ngần duyên dáng, trước ngực là một cái khe nhỏ gãi đúng chỗ ngứa, lễ phục đen liền thân khắc họa đường cong lả lướt trên người cô đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, tóm lại, hôm nay cô phát huy sức hấp dẫn của mình tới mức cực hạn.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Vừa ngồi xuống, Mạch Du Nhiên bèn thấp giọng hỏi cô gái bên cạnh.

“Em đã ra ngựa, thì mọi việc OK!” Hoa Ức giơ cái túi trong tay lên với Mạch Du Nhiên, tự tin nói. Cái túi trong tay đựng một điều khiển mini từ xa, có thể điều khiển toàn bộ mạch điện hiện tại trong phòng lớn.

“Rất tốt!” Mạch Du Nhiên vừa lòng cười.

Một lát sau, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính râm đi tới, cúi người với Mạch Du Nhiên, lạnh như băng nói: “Vị nữ sĩ này, lão gia nhà tôi cho mời!”

Mạch Du Nhiên nhìn người đàn ông trung niên được vài vệ sĩ vây lại ở giữa cách đó không xa, mới gật gật đầu với người đàn ông mặc đồ đen trước mắt, sau đó đứng lên đi theo anh ta sang đó, thời điểm đi qua Hoa Ức, cô lặng lẽ mà làm ba động tác tay, ám chỉ ba phút sau hành động.

“Cô không sợ tôi sao?” Người đàn ông trung niên kia thấy Mạch Du Nhiên đồng ý lại đây, có chút kinh ngạc.

Kỳ thật, cho dù không ai tới mời, cô cũng sẽ chủ động đến gần đây. Mạch Du Nhiên không sợ, cười đáp: “Nguyên nhân chính là vì sợ, cho nên mới sẽ đi qua!” Để mặc một người vệ sĩ bên cạnh tiến lên kiểm tra người cô, xem có mang theo vũ khí không.

“Người phụ nữ như cô rất thú vị!” Người đàn ông trung niên được lấy lòng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với Mạch Du Nhiên: “Ngồi đi!”

Mạch Du Nhiên mỉm cười gật đầu, ưu nhã ngồi xuống.

Cái gọi là thuật thôi miên, chính là muốn cho đối phương nghiêm túc nhìn vào hai mắt của mình, sau đó khiến cho tinh thần của họ sợ hãi. Chỉ là, dường như người đàn ông trung niên kia cũng không du͙© vọиɠ không đàng hoàng với Mạch Du Nhiên, toàn bộ hành trình ngoại trừ ngẫu nhiên trả lời cô, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của cô, đại đa số lực chú ý đều tập trung ở hàng đấu giá và lời giải thích của người chủ trì bán đấu giá phía trước.

Mười giây cuối cùng trong ba phút, Mạch Du Nhiên đơn giản là từ bỏ lối tắt thôi miên này, chuẩn bị nhân cơ hội tốc chiến tốc thắng trong bóng tối, sau đó thừa dịp chạy thoát.

“Tiếp theo, lên sân khấu chính là một cái khuy cài bình an được khai quật gần đây, có niên đại hơn một ngàn năm lịch sử, tính chất là ngọc mỡ dê chất lượng cao…” Cùng lúc đó, trên đài bán đấu giá, hàng đấu giá mới được đẩy lên, người chủ trì bán đấu giá bắt đầu ra sức mà giải thích.

Mạch Du Nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua theo bản năng, chỉ liếc mắt một cái, cô đã bị cái khuy cài bình an ấm nhuận trắng mịn kia trói chặt ánh mắt, trong l*иg ngực dâng lên một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Còn chưa đợi cô nghĩ nhiều, nguồn điện trong phòng lớn đột nhiên bị cắt đứt, ngây người, cô mới nhớ ra mình đang có nhiệm vụ trên người, vội vàng rút trâm ngọc cài tóc từ trên đầu mình ra, nhanh như chớp đâm mũi nhọn đã tẩm độc vào yết hầu người đàn ông trung niên bên cạnh.

Chỉ là, bởi vì mất thời gian ngây người, tuy cô thuận lợi, nhưng lại mất đi cơ hội tốt, đâm trúng vào vệ sĩ bên cạnh người đàn ông trung niên.

Thời điểm căn phòng khôi phục ánh sáng lần thứ hai, cô đã ngã vào trong vũng máu, trên trán thình lình xuất hiện một cái lỗ máu. Tầm mắt dần dần mơ hồ, trong lúc hỗn loạn, cô nhìn thấy được cách đó không xa, ánh mắt kinh sợ thương tâm của Hoa Ức, thầm nghĩ cô nhóc này về sau chỉ còn lại một mình…

Không ——

Mạch Du Nhiên bị cảnh tượng trong cơn ác mộng này chấn kinh đến nỗi bỗng nhiên mở to mắt, há miệng thở phì phò, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn rõ đỉnh màn phía trên, cô mới phát hiện ra, mới vừa rồi, mình thật sự đang nằm mơ.

“Điện hạ, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi!” Đột nhiên, bên tai truyền đến hô kinh ngạc và vui mừng, rất xa lạ, nhưng lại giống như đã từng quen biết.

Mạch Du Nhiên nghiêng đầu nhìn lại, thấy đối phương là một thiếu niên độ tuổi đoán chừng chỉ mới 15-16 tuổi, bộ dạng thanh tú, chỉ là, trang phục và kiểu tóc của hắn rất kỳ lạ, thế nhưng lại hoá trang giống như người hầu trong phim cổ trang.

“Điện hạ, có phải ngài khát không? Nô đi lấy cho ngài ly nước!” Trúc Dao thấy Mạch Du Nhiên vẫn luôn ngơ ngác mà nhìn mình, lại không lên tiếng, thì cho rằng cô khát nước, nên xoay người chạy đến bên cạnh bàn rót nước.

Rốt cuộc Mạch Du Nhiên thu lại tầm mắt khỏi người thiếu niên, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đồ dùng gia đình cổ kính, bố trí vô cùng đẹp đẽ, thảm thêu hoa đỏ sậm, giống như cảnh tượng trong phim cổ trang. Cô ý thức được không thích hợp, vội vàng chống người, ngực lại truyền đến đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình mặc trung y màu trắng của người xưa, chỗ ngực trái chảy máu, nhiễm ở trên áo, dường như tràn ra một đóa hoa mai màu đỏ, tươi đẹp ướŧ áŧ.

Thấy vậy, trong ấn tượng hỗn loạn của cô đột nhiên xuất hiện cảnh tượng một đôi nam nữ bắn tên về phía mình.

Chỉ là còn chưa đợi cô nghĩ nhiều, bên tai đã truyền đến tiếng kêu kinh hãi của thiếu niên: “Ối! Điện hạ, ngài cẩn thận một chút!”

Trúc Dao thấy Mạch Du Nhiên tự ý ngồi dậy, sợ tới mức vội vàng bưng nước chạy chậm đến đỡ cô, thấy cô ngồi vững, mới đặt nước trong tay vào tay cô, nhắc mãi ở bên cạnh: “Điện hạ, ngài bị thương cũng không phải chỉ một hai lần, nhưng lần này là nghiêm trọng nhất, nếu mũi tên kia lại lệch sang bên trái một phân, cái mạng nhỏ này của ngài đã có thể trực tiếp đi khai báo rồi! Hiện giờ, ngài hôn mê hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhưng nhất định phải cẩn thận một chút!”

Bỗng nhiên, hắn phát hiện vết máu trên áo nữ tử, nên sợ hãi kêu ra tiếng: “Điện hạ, ngài xem ngài kìa, động tác quá lớn, miệng vết thương lại nứt ra, nô đi gọi đại phu tới đây nhìn xem!”

Chỉ chốc lát, hắn đã tìm được đại phu. Đại phu đổi thuốc cho vết thương kia của Mạch Du Nhiên xong, rồi một lần nữa quấn băng vải lại, dặn dò cô hai câu, thì vội vàng rời đi.

Sau một lúc lâu, Mạch Du Nhiên cũng rốt cuộc ý thức được một sự thật khiến cho cô khó có thể tiếp nhận nhưng lại không thể không tiếp nhận ——

Cô xuyên không!

“Ta là ai?” Đây là câu đầu tiên cô nói kể từ lúc tỉnh lại.