Sau khi xuống xe, Hạ Lâm Hạ không muốn để ý đến chị, chạy lên vài bước câu cổ Tống Uyển Dịch, sóng vai đi cùng cô ấy.
Bên trái Tống Uyển Dịch đang nắm tay bạn trai, bên phải bị Hạ Lâm Hạ đột ngột tấn công: ". . .?"
Phương Thu Song bật cười nhìn họ, đứng tại chỗ chờ Quý Phùng Tuyết, cười nói: "Bạn nhỏ nhà cô thật đáng yêu."
"Đúng vậy." Quý Phùng Tuyết cũng cười đáp lại, cố gắng quên đi vết thương ở chân.
Khi vừa xuống xe, Hạ Lâm Hạ xảo quyệt giẫm lên chân chị, sau đó mặt không biến sắc mà cúi xuống giả vờ nhặt đồ, lau sạch dấu chân, thản nhiên khen: "Chị ấy à, thật là đáng yêu, ha ha."
Sau khi trở lại biệt thự, mọi người nhanh chóng quây quần trong bếp, Tiết Huy bị Tống Uyển Dịch đuổi ra ngoài, ngồi uống trà xem TV cùng Thang Nguyên Đức trong phòng khách. Hạ Lâm Hạ không thích những nơi như phòng bếp, cũng nhanh chóng tìm lý do trốn ra ngoài, gia nhập đội quân uống trà.
"Trà này không tệ nha." Hạ Lâm Hạ uống hai ngụm, "Sự kết hợp giữa hương hoa và trái cây tạo thành mùi vị tươi mát thuần hậu, rất thích hợp để nhâm nhi tại nơi núi non này."
"Ôi, Tiểu Hạ còn biết phẩm trà nữa sao?" Thang Nguyên Đức đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Đây là Bích Loa Xuân mà Tiểu Quý tặng đấy."
"Thỉnh thoảng sẽ uống cùng cha tôi vài chén." Hạ Lâm Hạ nở nụ cười, nhớ tới bình thường cô hay đi theo cha mình học pha trà, đúng lúc trên bàn có trà cụ, liền đổ nước sôi vào mấy tách sứ trắng.
Thang Nguyên Đức và Tiết Huy không thể không chú ý, Hạ Lâm Hạ đổ hết nước ra, lại đổ bảy phần nước vào một chiếc tách, cho lá trà vào trong, lá trà ngậm nước dần nở ra, giống như thấy được lá trà đang nảy lộc xuân trong nước.
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên thành tách hồi lâu, Hạ Lâm Hạ hết sức chăm chú nhìn vào sự thay đổi của lá trà, cả người toát ra sự an tĩnh.
[A a a a bé cưng Hạ Hạ thật xinh đẹp!]
[Khi Hạ Lâm Hạ tĩnh lặng thật đẹp, góc nghiêng này tuyệt lắm! Xin cô hãy làm một người đẹp lặng im đi!]
[Lần đầu tiên thấy Hạ Lâm Hạ pha trà đấy, hơi bất ngờ nha]
Chừng năm phút sau, Hạ Lâm Hạ đổ trà ra từng tách nhỏ, mỗi người một tách: "Mọi người nếm thử một chút, trước đắng sau ngọt."
Sau đó tiếp tục thêm nước vào trà, nước thứ hai làm nhạt đi vị đắng chát, mùi thơm êm dịu nồng nàn, hương vị quẩn quanh giữa môi răng, những người thưởng trà đều bật thốt lên một cách thoả mãn.
Nước thứ ba vị trà dần phai nhạt, hương trà nhàn nhạt thoảng đưa trong không gian.
Thang Nguyên Đức nhịn không được vỗ tay khen ngợi: "Ông nhà thật may mắn."
Hạ Lâm Hạ đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt ngây thơ: "Không, là tôi may mắn."
"Cô Quý, cô Phương có muốn tới nếm thử một chút không?" Tiết Huy nhận thấy có người đi ngang qua cửa bếp, chủ động lên tiếng.
Phương Thu Song cầm trong tay một nắm hành lá, cười tủm tỉm kéo Quý Phùng Tuyết ra ngoài: "Được, để bọn tôi nếm thử một chút nào, Tiểu Quý vừa cắt hành đã khóc rồi."
Nghe vậy, bàn tay đang uống trà của Hạ Lâm Hạ khựng lại, ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt không nhuốm bụi trần của Quý Phùng Tuyết đã đỏ hoe, còn có chút ướŧ áŧ, không kìm được thốt lên: "Chị ghét hành như vậy còn đi cắt làm gì?"
Phương Thu Song sửng sốt: "Ây da, Tiểu Quý không thích ăn hành sao?"
"Không sao, dù sao cũng chỉ làm đồ nêm thôi, tôi không ăn là được." Quý Phùng Tuyết cầm khăn giấy lau nước mắt lần nữa.
"Chậc chậc." Hạ Lâm Hạ cầm lên tách trà chưa ai uống, chủ động đưa đến bên môi chị, "Uống một ngụm trà đi, từ từ thôi."
Quý Phùng Tuyết men theo mép tách uống hai ngụm, giơ ngón tay cái lên.
[Quá ngọt đi, tự mình đút trà]
[Hạ Hạ ơi tôi cũng muốn uống ~~~~ tôi đang mơ về chuyện đó đây]
[Á! Bé cưng Hạ hạ cũng biết chăm sóc người khác nữa kìa, thật chẳng dễ dàng gì]
[Dáng vẻ lúc khóc của Quý tiên nữ thật là đẹp, muốn khi dễ cô ấy ghê nha, l*иg gà cảnh cáo.jpg]
"Tự mình cầm đi." Hạ Lâm Hạ nói.
Sau khi đôi mắt Quý Phùng Tuyết đã không còn khó chịu, nhận lấy tách trà ngồi xuống.
Hạ Lâm Hạ liền bước vào phòng bếp, ngay sau đó vang lên tiếng giơ tay chém xuống, cùng lúc là tiếng thét chói tai của Tống Uyển Dịch: "A a a ha!"
Tiết Huy và Quý Phùng Tuyết hoảng sợ, đồng thời chạy vào phòng bếp, chỉ thấy Hạ Lâm Hạ một tay đút túi, tay còn lại cầm dao phay, chặt hành lá nát nhừ, Tống Uyển Dịch đứng một bên cười hết sức vui vẻ, nói với họ: "Ha ha ha, vẻ mặt hạ sát hành lá của Lâm Hạ lúc nãy rất giống sát thủ ha ha ha ha, nhất định hai người phải xem lại mới được."
[Tôi thấy nè ha ha ha! Tàn bạo dễ sợ!]
[Ra sức bảo vệ vợ, ngay cả khi đối phương là hành lá cũng không tha!]
[Đột nhiên hiểu được sự hấp dẫn của Hạ Lâm Hạ! Người phụ nữ này, rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ mà trẫm chưa biết đây?]
Hạ Lâm Hạ thẳng tay ném hành lá vào thùng rác, nói: "Tôi vừa không để mắt tới một lúc là các người liền mua hành lá về. Đúng là lãng phí."
". . ." Chuyện trước đó Quý Phùng Tuyết cũng không hay biết, lúc mua đồ ăn mọi người đều tản ra, sau khi trở về thì được giao nhiệm vụ cắt rau, cầm đến hành lá mới biết sự tồn tại của thứ này.
"Xin lỗi nha, lẽ ra tôi nên hỏi trước." Tống Uyển Dịch hơi áy náy nói.
"Là tôi không đúng, tôi nên nói trước. Không sao, chúng ta nhanh chuẩn bị bữa tối thôi." Quý Phùng Tuyết an ủi cô ấy, hai người nhìn nhau bật cười, Hạ Lâm Hạ nhìn thấy mà ê hết cả răng.
Hạ Lâm Hạ bước ra ngoài, khi đi ngang qua Quý Phùng Tuyết, nghe chị nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
"Chút lòng thành." Hạ Lâm Hạ nhướng mày, bước chân nhanh hơn, gần như là chạy vào phòng khách.
Thang Nguyên Đức cười tủm tỉm nói: "Quan hệ giữa Tiểu Hạ và Tiểu Quý thật tốt."
Hạ Lâm Hạ vụt tắt nụ cười, gượng gạo giải thích: "Tôi chỉ sợ chị ấy gặp chuyện, gây thêm phiền phức."
[Hạ Lâm Hạ, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật hiểu biết một chút?]
[Đúng đúng, cô chỉ lo xảy ra phiền phức mà thôi, bọn tôi sẽ giả bộ tin]
[Cô tưởng rằng cái sự hưng phấn của cô có thể làm giả được sao! Chỉ còn thiếu nước viết mấy chữ "Vợ cảm ơn tôi thật là vui vẻ" lên mặt cô nữa thôi]
Nửa giờ sau, sáu người vây quanh nồi lẩu, nâng chén chúc mừng bữa cơm tối đầu tiên.
Tuy rằng Tiết Huy có dáng người to cao nhưng lại bị vợ quản nghiêm, rất nghe lời bà xã, trước tiên là gắp thức ăn cho Tống Uyển Dịch.
"Chua quá đi!" Hạ Lâm Hạ hét to, "Có phải nồi lẩu này bị cho thêm chanh không vậy?"
Tống Uyển Dịch cười ha ha.
"Cô ăn đi, nói nhiều quá." Quý Phùng Tuyết đặt một miếng thịt bò to vào trong chén cô.
Hạ Lâm Hạ sững sờ vài giây, thường ngày chỉ có người nhà gắp thức ăn cho cô, trong giới lại không có bạn bè chân chính, bạn học cũ thì đã lâu không liên lạc.
"Ây da, tôi mới thấy chua nè!" Tống Uyển Dịch hét lại, "Thịt cô Quý chần cả buổi đều cho cô hết."
Hạ Lâm Hạ đắc ý rung vai: "Hết cách rồi, ai bảo chị ấy yêu tôi nhiều quá làm chi."
Tống Uyển Dịch: "Ô là la~"
[Éc éc éc éc ~ chỗ này đang rải cẩu lương, báo cáo]
[Quý tiên nữ luôn tự tay gắp thức ăn cho Hạ Lâm Hạ, vô cùng đồng bộ với Tiết Huy, ha ha ha]
[Thang Nguyên Đức và Phương Thu Song đúng là vợ chồng già, ai ăn phần nấy, không biết họ sẽ cảm thấy thế nào khi ăn cùng hai cặp kia nhỉ?]