Cô tìm khắp phòng cũng không thấy Hạ Vô Địch, hốt hoảng gọi điện thoại cho Hạ Dương Huyên: "Anh à, không thấy Vô Địch đâu hết!"
Hạ Dương Huyên im lặng vài giây rồi nói: "Tại sao em lại cười?"
"Em xin lỗi, em không nín được." Hạ Lâm Hạ cười khanh khách không ngừng, "Trời ạ, rốt cuộc thằng con rùa của em cũng biết chạy ra ngoài, anh nói cái đồ gián điệp đó có khi nào chạy về tìm anh không?"
Hạ Dương Huyên nói: "Nó là tín vật của anh, nếu làm mất thì em không cần về nhà nữa, rời khỏi giới giải trí đi làm lao công đi."
"Hụ hụ hụ hụ."
[Sao bé cưng Hạ Hạ lại khóc vậy?]
[Hình như thú cưng đi lạc thì phải?]
[Nhưng hình như cô ấy lại đang cười? Phụ nữ thật lạ kỳ]
[Làm ra vẻ, đời nào có chuyện Hạ Lâm Hạ rời khỏi giới giải trí?]
[Hạ Hạ đang nói chuyện điện thoại với anh trai sao? Có vẻ như quan hệ của hai anh em rất tốt, không biết anh trai có đẹp trai hay không, muốn gả!]
Sau khi Hạ Lâm Hạ cúp điện thoại, vẫn dự định đi tìm Hạ Vô Địch, dù thế nào cũng là mẹ con trên danh nghĩa, còn chưa nấu canh thì sao đành lòng bỏ mặc?
Tìm quanh cả khu biệt thự cũng không ra, khi nhìn thấy Quý Phùng Tuyết, cô hỏi: "Chị có nhìn thấy Hạ Vô Địch không?"
Quý Phùng Tuyết không còn gì để nói: "Bây giờ cô mới nhớ tới?"
"Chị biết nó ở đâu?!"
"Đi với tôi." Quý Phùng Tuyết dẫn cô đến ngồi xổm bên cạnh hồ nhân tạo, đưa ngón tay ra, hai chú cá Koi đang bơi chậm rãi, thỉnh thoảng đυ.ng vào bờ hồ trong suốt. Hạ Vô Địch bình yên vô sự nằm lù lù bên trong, theo thói quen định bò lên trên, ý đồ vượt ngục.
"Chỗ này rất thích hợp với nó." Hạ Lâm Hạ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, khẽ mỉm cười. Bình thường luôn nhốt nó trong nhà, hiếm khi được hoà mình vào thiên nhiên, lúc này chân cẳng Hạ Vô Địch dường như nhanh nhẹn hơn.
"Là chị thả ra đây à?" Cô hỏi.
"Nếu không thì là ai?" Quý Phùng Tuyết nói: "Mẹ ruột như cô cũng quên sự tồn tại của nó."
Hạ Lâm Hạ vội vàng phủi sạch quan hệ: "Tôi cũng không phải mẹ ruột nha, tôi không thể sinh ra đứa con trai ngu ngốc thế này."
"Cô còn ngốc hơn nó."
"Sao chị có thể lấy thân nhân ra để công kích người ta như vậy." Hạ Lâm Hạ dùng bả vai huých vào chị, Quý Phùng Tuyết lại đẩy trở về. . . Hai người đυ.ng qua đυ.ng lại, bắt đầu trở nên hăng hái.
Cuối cùng, Hạ Lâm Hạ dùng toàn lực, đυ.ng cho chị ấy ngã lăn ra đất, vỗ tay cười to.
Quý Phùng Tuyết nói: "Cẩn thận tôi đem con trai cô đi hầm đó.
"Tốt, tôi muốn ăn tê cay."
Quý Phùng Tuyết: ". . ." Ác độc dữ vậy.
Một lúc lâu sau, Hạ Lâm Hạ đứng dậy, đưa tay ra.
Quý Phùng Tuyết nhìn thoáng qua, đặt tay lên, vỗ mông đứng dậy, đột nhiên cong người, vẻ mặt đau đớn: "Hình như nứt xương chậu rồi."
"Thật hay giả vậy?"
"Cô nói đi?" Quý Phùng Tuyết đỡ thắt lưng, khó khăn dịch chuyển hai bước, mặt nhăn nhúm.
"Không thể nào, tôi cũng không dùng bao nhiêu sức." Hạ Lâm Hạ quay đầu nhìn lại, thấy nơi chị ngã xuống có một cục đá không to không nhỏ, có lẽ là đã đυ.ng vào đó.
Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, cô đỡ tay đối phương, nói có chút gấp gáp: "Đi bệnh viện đi."
"Tiền thuốc men thì sao?"
"Tôi trả."
"Tiền khám tổng quát cùng với chi phí chữa bệnh và bồi thường thiệt hại tinh thần, tổng cộng một trăm nghìn, thanh toán trực tiếp, cảm ơn." Quý Phùng Tuyết đứng thẳng người, lấy di động mở mã thanh toán, trên mặt là một nụ cười điềm tĩnh.
Lúc này Hạ Lâm Hạ mới phản ứng kịp: "Chị ăn vạ!"
Quý Phùng Tuyết chạy vào phòng khách, theo sát phía sau là Hạ Lâm Hạ giương nanh múa vuốt: "Chị đứng lại đó cho tôi, hôm nay tôi phải đánh chết chị!"
Sau đó, Hạ Lâm Hạ bắt được cánh tay Quý Phùng Tuyết, cả hai quấn vào nhau, cũng không biết là do ai bước hụt mà cùng ngã vào sô pha. Quý Phùng Tuyết bắt lấy đôi tay đang lộn xộn của cô, nhịp thở trở nên nặng nhọc hơn vì vận động, cảm thấy có chút ấu trĩ, liền nở nụ cười.
Hạ Lâm Hạ tức quá trời tức, cưỡi lên người chị, người phụ nữ này thế mà còn biết giả vờ đáng thương, lừa gạt sự thương cảm của cô, còn khiến cô sinh ra cảm giác áy náy đáng xấu hổ, không thể động tay động chân, vậy thì trực tiếp động mỏ.
Nhìn chiếc cổ thon dài trắng nõn, cúi đầu hung hăng cắn một cái.
Người dưới thân đột nhiên cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng ngừng mấy giây.
Cô đắc thắng ngẩng đầu lên, hung ác trừng mắt nhìn đối phương, phát hiện tay đối phương đã mất ý chí liền tránh thoát, ngược lại bắt lấy cổ tay chị đặt lên trên đầu, hừ mũi: "Cái tội gạt tôi nè, bây giờ biết chị đây không ăn chay rồi chứ."
Quý Phùng Tuyết vẫn bất động nhìn cô, chớp chớp mắt, trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng cảm giác ấm nóng càng sâu sắc hơn.
Cô gái này, rốt cuộc có biết bản thân đang làm gì không?
"Các cô. . . đây là. . ." Tống Uyển Dịch đột ngột cất lời, phá tan bầu không khí kỳ kỳ quái quái.
Hạ Lâm Hạ quay đầu nhìn lại, thấy Tống Uyển Dịch và ba người kia đang ngồi đối diện ăn dưa hấu, thậm chí còn có vài hạt dưa dính trên mặt, tất cả đều dại ra nhìn hai cô.
"Thì ra hai người luôn chơi. . . như vậy à?" Tống Uyển Dịch khó khăn nuốt xuống hai từ "kí©ɧ ŧɧí©ɧ", hưng phấn cắn một miếng dưa, quay đầu nhìn hai người lớn tuổi bên cạnh.
Phương Thu Song và Thang Nguyên Đức tuy rằng tuổi tác đã lớn nhưng đều có thâm niên trong giới, nhìn thấy chuyện gì cũng không cảm thấy lạ. Phương Thu Song ăn hết miếng dưa, cười nói: "Người còn trẻ nên chơi cũng hơi mạnh mẽ, nhưng Tiểu Hạ à, cô nên bảo vệ eo của mình cho tốt, nếu không về già sẽ không dùng được nữa đâu."
Thang Nguyên Đức: Ẩn ý sâu xa quá, đột nhiên dưa này hết ngon rồi.
Tống Uyển Dịch & Tiết Huy: Hình như đã biết được chuyện gì không nên biết, tiếp tục ăn dưa.jpg
Hạ Lâm Hạ: ". . ."
Cô cúi đầu nhìn tư thế hiện tại, trong chớp nhoáng, lập tức thả tay Quý Phùng Tuyết, trượt xuống khỏi người chị ngồi sang bên cạnh, xấu hổ ngó trời ngó đất.
Quý Phùng Tuyết chậm rãi ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc mình, mái tóc dài che lại nơi bị cắn, cười nói như thể không có gì xảy ra: "Chút nữa chúng ta ra ngoài mua sắm đi, không phải tối nay muốn ăn lẩu sao?"
Tống Uyển Dịch ăn xong miếng dưa, nói: "Được đó được đó, chúng ta lập ngân sách trước đi."
Phương Thu Song đồng tình: "Nếu chúng ta muốn sống chung với nhau thì dứt khoát phải chia sẻ chi phí."
"Vâng." Quý Phùng Tuyết không phản đối.
Hạ Lâm Hạ thầm ngạc nhiên: Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có một mình cô cảm thấy vừa rồi có chuyện kì lạ diễn ra sao?
Hay là nên giống như họ, xem như chỉ là một giấc mơ?