Người Chồng Bị Chơi Hư

Chương 4: Dùng vòi sen rửa bướm

Sau ngày đó, đã một tuần, cả ba vợ và con rể đều lúng túng tránh mặt nhau, nhất trí không nhắc đến ngày đó.+

Trong lòng Triệu Văn Trạch tràn đầy hối hận, thầm nguyền rủa mình không khác gì đồ vật, uổng công là người đọc sách, không ngờ lại làm những chuyện vi phạm đạo đức con người như vậy. Làm sao anh còn mặt mũi đi gặp vợ.

Đáng ghét hơn nữa là khi anh nhắm mắt lại, đầu óc sẽ hiện ra cảnh cái l*и da^ʍ chẳng ai thèm đoái hoài được ba vợ đút ©ôи ŧɧịt̠ đen ngòm vào bên trong rồi bị ȶᏂασ đến phun nước l*и.

Vùиɠ ҡíи của anh không ngừng tiết ra nước da^ʍ, mỗi buổi sáng khi ngủ chắc chắn khăn trải giường đều bị anh làm ướt hết.

Cơ thể được nếm qua tư vị bây giờ trống trải hơn bao giờ hết.

Vòi hoa sen phun nước tới mức tối đa, anh cọ rửa núʍ ѵú của mình, cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm anh từ phía sau, anh không quay đầu lại cũng biết ba vợ đang nhìn trộm mình.

Anh cũng không đi đến vạch trần, thậm chí có thể hy vọng ba vợ có thể xông vào đυ. mình.

Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của dòng nước chảy xuống l*и nhỏ khiến trái tim anh ngứa ngáy khó chịu, đột nhiên anh nhớ ra cái gì đó liền mở chân ra, vòi hoa sen nhắm ngay bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, nước chảy ào ào trên đầu khấc nhạy cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy khiến anh có cảm giác vừa đau vừa sướиɠ, đôi chân anh mền nhũn, trái tim anh co lại thành một quả bóng.

"Á a!" Di chuyển vòi hoa sen từ từ đến phía dưới mu l*и vừa trướng vừa tê của mình, trong nháy mắt anh có loại sung sướиɠ bị dòng nước đâm thủng, anh sợ tới mức kêu da^ʍ một tiếng rồi vội vàng lấy nó ra.

Không còn sức để đứng vững, anh lại ngồi xổm xuống rồi dùng vòi hoa sen đánh vào hạ bộ của mình một cách liều lĩnh.

"Ah a! Đừng... Hỏng... Hỏng mất..." Dòng nước mỏng tang vô tình cọ rửa qua những nơi nhạy cảm nhất, loại cảm giác này khiến anh vô cùng sợ hãi, nhưng lại không tách ra được loại sung sướиɠ này, chỉ có thể dùng hết sức mình chịu đựng nó. Thậm chí anh còn tách hai cái mép l*и ra để nước chảy vào sâu hơn.

"Sâu quá... Nóng quá... Đi vào... Ưm ha... Nước nóng chảy vào khe l*и... Không... Đừng..." Trước khi đạt kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, anh vẫn còn run rẩy, cái loại cảm giác này quá kinh hãi.

Toàn thân đều mềm nhũn, anh quỳ rạp xuống đất, chổng mông lên, chuyển vòi hoa sen ra phía sau đập vào c̠úc̠ Ꮒσα. Cú© Ꮒσα có sức chịu đựng hơn nhiều so với l*и nhỏ, anh còn muốn đút thẳng vào trong hậu môn, nhưng là anh đánh giá thấp áp lực của nước, đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của c̠úc̠ Ꮒσα, lúc này một ngón tay cũng không đút vào trong được.

Lỗ phía sau không được vậy thì làm lỗ phía trước, anh cẩn thận tránh đi hộŧ ɭε đang nhô cao, bởi vì hộŧ ɭε quá nhạy cảm, làm hết mọi biện pháp nhưng không có cách nào nhét vòi hoa sen vào được, trong lòng anh có chút nóng nảy.

Lúc này con rể đã hoàn toàn quên mất ba vợ vẫn đang nhìn trộm mình ở bên ngoài, may mà ông già có thể kìm lòng không xông vào dưới cảnh xuân như vậy.

Người con rể bỏ đầu vòi sen ra rồi trực tiếp nhét cái ống vào trong l*и da^ʍ của mình, có lẽ anh không ngờ rằng sau khi đầu vòi sen được tháo ra dòng nước lại chảy mạnh như vậy, anh không có đề phòng gì để dòng nước vừa vặn bắn thẳng vào l*и da^ʍ, trong nháy mắt anh đạt tới cao trào mà anh chưa từng có, ống nước lập tức rơi xuống đất, cả người mềm nhũn, run rẩy trên mặt đất.

Ông ba vợ nhìn con rể lúc này không còn sức phản kháng, vẫn không có dũng khí xông vào, ông ta đã phạm sai lầm một lần rồi, ông ta không thể phạm sai lầm thêm lần thứ hai, đó là chồng của đứa con gái duy nhất của ông!

Vợ chồng ông đã rất cực khổ để nuôi lớn đứa con gái duy nhất, cưới được một người chồng hứa hẹn, đó là hạnh phúc cả đời của con gái ông, với tư cách là một người cha thì ông không thể nào để mọi việc tệ hơn được.

Triệu Văn Trạch nằm nghiêng trên mặt đất, cặp mông to trắng nõn mềm mại như đậu hủ hướng về phía ông, rãnh mông thật sâu nhìn không thấy c̠úc̠ Ꮒσα, l*и da^ʍ bị hai bên đùi kẹp chặt đến sưng thành một khối, mép l*и nhỏ đỏ tươi sưng tấy do bị nước đùa giỡn, gục xuống ở bên ngoài môi âʍ ɦộ lớn.

Nhìn thấy bóng đen ở cửa biến mất, Triệu Văn Trạch thất vọng không nói nên lời, không thể ra ngoài kêu ba vợ ȶᏂασ mình, chỉ có thể lau khô người rồi trở về phòng ngủ.

Anh trở lại phòng ngủ nằm một lát, chợt nhớ ra quần áo của mình vẫn còn trong nhà tắm chưa kịp giặt nên anh lại xỏ giày đi vào nhà tắm.

Vừa mở cửa phòng tắm ra, anh đã thấy ba vợ đứng bên cạnh quần áo anh đã thay, say mê với chiếc qυầи ɭóŧ anh vừa thay ra, thậm chí còn thè lưỡi ra liếʍ lên chỗ ướt nước. Không ngờ anh lại đi vào bất ngờ, ông bị tóm ngay tại chỗ, trông ông rất xấu hổ.2

Mặt con rể đỏ bừng, vặn vẹo eo thon đi về phía ba vợ, ngượng ngùng hỏi: "Mùi thơm không?"

Không ngờ con rể sẽ trở lại, gương mặt ngăm đen của ba vợ cũng đỏ bừng, "Thơm... Thơm lắm."

"Ba... Ba thật là hư... Hôm nay con chảy rất nhiều nước, ướt hết rồi." Triệu Văn Trạch xấu hổ lấy lại qυầи ɭóŧ từ trong tay ba vợ, tò mò đưa xuống mũi ngửi, sắc mặt của anh đều là vẻ ghét bỏ, "Thơm chỗ nào, toàn mùi tanh."

"Ba chỉ thích mùi tanh của con." Người nông dân chất phác cho dù nói những lời dâʍ đãиɠ nhưng trên mặt vẫn là vẻ hiền lành.

"Ba... Lại không phải không cho ba liếʍ l*и..."

"Con đang nói cái gì vậy?" Ba vợ không thể tin vào tai mình.

"Con nói, l*и của con cho ba liếʍ... Nước da^ʍ của con rể còn thiếu cho ba uống sao?" Càng nói giọng càng nhỏ: "Nếu ba muốn thì tìm con... Cần gì đi ngửi qυầи ɭóŧ..."

Đã nói đến như vậy rồi, ông ba vợ già làm sao có khả năng chịu đựng được.