Người Chồng Bị Chơi Hư

Chương 1: Xoa lưng cho con rể

Sáng sớm, Tưởng Toa vội vàng ăn sáng, sau đó kéo vali chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, cô xin lỗi bố: "Lần này con được công ty cử đi công tác ở thành phố S, ba ơi, ba đến thăm con một lần cũng không dễ dàng gì, con cũng không có nhiều thời gian ở cùng ba, ba ở lại thành phố H thêm vài ngày đi, lần này con đi công tác khoảng hai tuần là về rồi."

"Không sao, công việc quan trọng hơn, ở cùng với ba để làm gì. Ba ở đây hai ngày rồi về." Tưởng Trị Quốc xua tay liên tục tỏ vẻ ông không quan tâm.

Tưởng Toa lại không yên tâm, nói với người chồng vẫn đang ăn sáng, "Chồng à, mấy ngày nay ba em phải phiền anh chăm sóc rồi, anh có ngày nghỉ thì dẫn ba đi dạo quanh thành phố nha."

"Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc ba tụi mình thật tốt, em đi nhanh đi, còn dong dài nữa thì sẽ không đuổi kịp chuyến bay đâu." Triệu Văn Trạch an ủi vợ.

"Em đi đây."

"Bái bai. Đi đường cẩn thận."

"Văn Trạch à, Tiểu Bảo vẫn còn ngủ hả?" Lúc này thấy cháu trai mình vẫn chưa chịu ra ăn sáng, Tưởng Trị Quốc liền thuận miệng hỏi con rể.

"Ừm, khó có được cuối tuần, để cho nó ngủ lâu hơn một chút." Triệu Văn Trạch cười đáp, sau đó đặt đũa xuống, nhớ lại lời dặn dò của vợ, "Ba, con ăn xong rồi, ba cứ từ từ mà ăn, con đi tắm, xong rồi con đưa ba đi dạo."

"Ai! Đi dạo cái gì nha!" Tưởng Trị Quốc có chút xấu hổ, khách khí nói.

Người đàn ông sống ở nông thôn luôn có khát khao với thành phố lớn, tuy không thân thiết với con rể nhưng ông vô cùng hài lòng Triệu Văn Trạch, chưa kể con rể đẹp trai nho nhã, cả một nhà đều là người dạy học, là người có văn hóa. Nhớ năm đó hàng xóm nghe tin con gái quý giá của Tưởng Trị Quốc lấy chồng ở thành phố lớn, có xe hơi, nhà cửa, cơm ăn áo mặc không phải lo, không biết có bao nhiêu người hâm mộ con gái ông có tiền đồ.

"Sáng sớm tắm kiểu gì! Có muốn ba chà lưng cho con không?" Người thành phố thích sạch sẽ, mỗi ngày phải tắm hai ba lần. Ở quê ông cũng không nhất thiết mỗi ngày phải tắm một lần.

"Không cần, con tự tắm, ba ăn đi." Triệu Văn Trạch cười, nói lời từ chối.

Thật ra anh chỉ là một giáo viên tiểu học, thu nhập không cao bằng vợ nhưng hai vợ chồng không phải là người quá quan tâm đến tiền bạc nên chưa bao giờ tranh chấp về thu nhập.

Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, tắm được nửa chừng anh mới nhớ ra mình quên mang theo quần áo để thay, anh không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ ba vợ mang đồ vào giúp mình.

Tưởng Trị Quốc vừa ăn sáng xong liền đi đến phòng ngủ chính lấy quần áo giùm con rể, đang định đứng cách cánh cửa đưa đồ vào cho anh, đột nhiên ông đổi ý nói: "Văn Trạch, ba ăn xong rồi, ba chà lưng cho con, một người sao có thể tắm sạch."

Nhìn thấy ba vợ muốn đẩy cửa đi vào, Triệu Văn Trạch nhanh chóng từ chối: "Đừng, ba, con tự mình tắm sạch được, không cần phiền ba."

"Phiền gì đâu, không phiền, đều là người lớn cả rồi còn xấu hổ cái gì. Ở dưới quê mấy người đàn ông đều cùng nhau tắm ở cái sông nhỏ." Tưởng Trị Quốc chỉ nghĩ con rể ở thành phố da mặt mỏng nên ông không thể không nói vài lời rồi mới mở cửa đi vào phòng tắm.

Triệu Văn Trạch vốn là một đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, nào có từng thấy qua ông già thô bạo, trong nháy mắt ông đã mở cửa xông vào.

Để tránh cho ba vợ phát hiện ra sự khác lạ giữa hai chân mình nên anh cố gắng khép chặt hai chân lại. May mắn là không có bị nghi ngờ, nhưng...

"Ồ, con đang tắm vòi sen à. Bốn năm ngày rồi ba không tắm, ba tắm cùng con." Nói xong liền cởi đồ sạch sẽ.

Triệu Văn Trạch càng khép chân chặt hơn khi nhìn thấy ba vợ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, làn da ngăm đen và thân thể cường tráng, cùng với vật dưới háng của ông có thể đem đi so sánh với người da đen.

Tưởng Trị Quốc không nhận thấy sự bất thường của anh vì vậy ông nhiệt tình chà lưng cho con rể, có thể gia tăng tình cảm giữa ba vợ và con rể.

Tưởng Trị Quốc đột ngột dừng lại, đôi bàn tay to lớn thô ráp do làm việc ngoài đồng ruộng đặt trên tấm lưng trắng trẻo, thanh tú tuyệt đẹp của con rể ông.

Ông nhịn không được nghĩ thầm: Da của dân thành phố đúng là trơn mềm giống như lòng trắng trứng gà luộc ở nhà. Ai ui tay ta cũng chưa dùng sức đã đỏ. Chẳng trách nó không cho ta chà lưng, làn da trắng nõn mềm mại này nào có cần người chà giúp.

Nghĩ như vậy ông cũng không dám dùng sức vì ông sợ những vết chai sần trên tay sẽ làm xước lưng con rể.

Nhưng ông lại không biết rằng lực đạo của ông là một sự tra tấn không nói nên lời đối với Triệu Văn Trạch.

Không biết có phải do mẹ anh ốm nặng khi mang thai và uống một số loại thuốc nên dẫn đến việc Triệu Văn Trạch sinh ra chính là người song tính hay không. Ba mẹ anh cũng rối rắm vì chuyện này, may mà sau này bác sĩ nói bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ trên người anh không phát dục hoàn chỉnh nên ba mẹ nuôi anh như một người con trai bình thường.

Trong thời kỳ dậy thì, ngực của anh cũng không có phát triển gì, chưa từng có kinh nguyệt, thậm chí có thể lấy vợ, sinh con. Bộ phận bị dư ra chưa từng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh.

Thậm chí ba mẹ đều quên mất cơ thể bị dị dạng của anh. Tính cách của vợ bảo thủ và có phần lạnh lùng, trong lúc quan hệ đều phải tắt đèn và mỗi lần làm chỉ dùng một tư thế, dường như đời sống tìиɧ ɖu͙© của họ chỉ là một hình thức. Sau khi sinh con trai, cả hai gần như không quan hệ tìиɧ ɖu͙©, vậy nên vợ anh chưa bao giờ biết anh có một cơ thể như thế.

Thậm chí vợ anh còn cảm thấy may mắn vì anh không quan tâm đến tìиɧ ɖu͙©. Cô nghĩ rằng chồng cô cũng lạnh lùng như cô và đây chính là nguyên nhân bọn họ kết hôn với nhau. Không có gì phải nghi ngờ, bọn họ vẫn đang yêu nhau, hai người họ đều luôn cho rằng đối phương chính là người bạn đồng hành với mình cả đời.

Tuy nhiên, cô làm sao biết được rằng những năm tháng này người chồng có thêm bộ phận mà chỉ có phụ nữ mới có luôn thèm thuồng. Đàn bà 30 tuổi giống như sói như hổ, anh 30 tuổi cũng vậy, thậm chí còn muốn nhiều hơn.

Anh đã chịu đựng ngần ấy năm, với tư cách là một người thầy giáo và nhân phẩm của một người chồng đã ngăn cản không cho anh phản bội lại người vợ và đạo đức của mình.