Vừa vào miệng là vị mặn của mồ hôi, rồi sau đó nhanh chóng bị nước miếng mang vị ngọt bao vây.
Nguyên nhân anh không thích hôn môi trừ sạch sẽ, còn là bởi vì Ninh Nhiên ăn kiêng trong thời gian dài để giữ vóc dáng, thân thể không đủ yếu tố cần thiết, trong miệng có mùi thối, anh đã ngửi rồi, nên làm cho anh vốn không thích hôn môi càng vô cảm khi hôn.
Nhưng anh không ghét mùi của Thẩm Gia.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau vài lần, Phó Minh Viễn không quá quen với cảm giác đầu lưỡi tiếp xúc nhau, nhíu mày, buông lưỡi cô gái ra.
Thẩm Gia không chịu, tay đặt ở trên cổ anh mà ra sức kéo xuống, cậy mạnh cắn môi dưới của anh, tham lam ngậm cánh môi mỏng, mυ'ŧ môi dưới đến sưng đau, Phó Minh Viễn mới cau mày rút ra.
"Đừng đi, đừng đi, chú..." Cô vươn tay giữ lại, Phó Minh Viễn tàn nhẫn rút gậy thịt ra, xuống đất, đi tới sau tay vịn ở đầu kia của ghế sa lon.
Dươиɠ ѵậŧ nhô ra khỏi quần ngủ, dựng đứng thẳng chín mươi độ mà hướng về phía cô gái.
Thẩm Gia dùng cả tay chân, leo đến tay vịn ở đầu kia của ghế sa lon, ngẩng đầu lên, thè đầu lưỡi về phía dươиɠ ѵậŧ như chó.
Ngay khi đầu lưỡi sắp chạm đến, Phó Minh Viễn lui về phía sau một bước, đầu lưỡi của Thẩm Gia nhào phải khoảng không. Cô oan ức đi về trước, chống hai tay lên tay vịn, vươn cổ về phía trước lần nữa và hướng đầu lưỡi về phía dươиɠ ѵậŧ.
Phó Minh Viễn lui về sau nữa, Thẩm Gia oan ức chu cái miệng nhỏ nhắn.
Anh đứng cách xa hơn, khi Thẩm Gia lắc mông bò trên mặt đất, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, nếu có sợi dây dắt cô đi, hình ảnh chắc chắn càng đẹp hơn.
Da cô trắng, dây đỏ phù hợp với cô hơn...
Hai chân Thẩm Gia quỳ trên tay vịn, tay chống trên đất, bò về trước hai bước, bò đến dưới chân Phó Minh Viễn.
Cô ngẩng đầu lên, cạ lỗ mũi vào tinh hoàn rũ xuống, mùi tanh nồng của phái nam làm cho cô choáng váng.
Cô rướn cổ lên, môi chỉ có thể chạm đến tinh hoàn, đầu lưỡi oan ức mà liếʍ tinh hoàn đen nhăn.
Liên tục nhìn cô đầu hàng, tâm trạng Phó Minh Viễn rất tốt, anh thích cảm giác mình làm chủ, "Muốn ăn?"
Thẩm Gia khao khát mà nuốt nước miếng.
Phó Minh Viễn ung dung thong thả cất gậy thịt, "Hôm nay không được."
Thẩm Gia ngây người, "Tại sao?"
"Thời gian không còn sớm, anh cần phải trở về, nếu muốn ăn thì ngày mai về từ bãi đậu xe rồi cho em ăn."
***
Rất không may, các cảnh quay ngày hôm sau của Thẩm Gia đều là là cảnh đêm, lúc công việc kết thúc đã là bốn giờ sáng. Cũng may cô nói với Phó Minh Viễn chào, cho nên vừa gửi tin nhắn, thì nhanh chóng có trả lời.
Thẩm Gia vội vã chạy về, lúc ấn nút thang máy chợt nhớ ra lời tối hôm qua của anh, cô ấn nút B1.
"Em đến bãi đậu xe, sau đó thì sao? Anh ở đâu?"
Tin nhắn vừa được gửi đi, ở vị trí mười mét phía trước, đèn chiếc xe màu đen lóe lên, Thẩm Gia đi thẳng qua đó.
Thấy người đàn ông ở ghế lái, cô mừng rỡ bước nhanh hơn, vừa định mở cửa xe phía ghế phụ ra, Phó Minh Viễn nói, "Qua bên anh."
Thẩm Gia không hiểu, nhưng ngoan ngoãn qua đó, mở cửa ra.
Phó Minh Viễn đập khung cửa xe, "Quỳ xuống."
Rồi sau đó anh lấy ra một cái vòng cổ màu đỏ từ trong túi giấy của phi công, trên vòng cổ có đinh tán màu bạc, Thẩm Gia thấy mà lòng run lên.
"Ngẩng đầu." Phó Minh Viễn nói.
Đeo vòng cổ màu đỏ ở trên cổ làm nổi bật làn da trắng nõn, Phó Minh Viễn yêu thích không buông tay mà sờ cổ mảnh khảnh của cô gái.
Lúc Thẩm Gia đang không hiểu ngụ ý đeo cái này, người đàn ông lại lấy ra một dây đỏ to bị xích sắt màu bạc bọc lấy, ụp lên vòng cổ.
Phó Minh Viễn quấn sợi dây kéo quanh tay phải của mình vài vòng, rồi sau đó kéo thẳng, vòng giữ va vào đinh tán phát ra âm thanh giòn giã. Phó Minh Viễn sờ vòng giữ, lẩm bẩm, "Lần sau lắp một cái chuông mới được..."
Thẩm Gia khó chịu mà kéo vòng cổ, nói, "Nhất định phải đeo cái này sao? Cảm giác là lạ, như chó ấy."
Phó Minh Viễn giễu cợt, "Không phải em là chó mẹ sao?"
Từng chữ từng chữ vỗ cô mặt nói, "Ta nhỏ chó mẹ."
Giọng người đàn ông trầm thấp có từ tính, lòng Thẩm Gia mềm đi, ngây ngẩn gật đầu.
Phó Minh Viễn buộc chặt sợi dây, kéo đầu Thẩm Gia đến trước hông, cất giọng khàn khàn, "Ăn nó."
***
Nguyễn Tinh hơi xa lạ với nơi này, thật vất vả đậu được xe bạn, đột nhiên đập đầu mình, "Lại quên là tầng mấy, trí nhớ đáng chết của mình."
Nguyễn Tinh vừa lầm bầm lầu bầu, vừa gọi điện thoại cho bạn, đáng tiếc một phút trôi qua, vẫn không có ai bắt máy. Nguyễn Tinh không thể làm gì khác hơn là xuống xe, định lên tầng mười ba bằng trí nhớ.
Vừa đi được mấy bước, tầm mắt bị đã bị thu hút bởi chiếc Maserati màu đỏ ở bên phải.
Trước đây Nguyễn Tinh muốn mua chiếc xe kia.
Nguyễn Tinh đi tới, vòng quanh thân xe, tỉ mỉ xem xét, khi đi đến sau xe thì bị bị một chiếc Bentley màu đen thu hút.
Bạn trai cô ấy thích chiếc xe kia.
Lúc cô ấy đang định đi qua đó xem, thì thấy một bóng người con gái quỳ xuống trên khung cửa xe ở vị trí mười mét phía sau đuôi xe.
Trong xe còn có người ngồi, bởi vì góc độ nên cô ấy chỉ có thể nhìn thấy quần màu đen của người kia, không nhìn thấy mặt.
Cô gái nằm ở trên đùi người đó, đầu lên xuống, không khó nhìn ra chuyện cô đang làm.
Nguyễn Tinh vô tình quấy rầy chuyện tốt của người khác, cô ấy thấy may mà mình đi giầy đế bằng, rồi lặng lẽ lui về phía sau.
Ngay lúc cô ấy sắp lui đến cột đá phía sau bọn họ, người ở bên trong để lộ chân, Nguyễn Tinh lập tức trốn ra sau cột đá.
Cảnh Nhàn: Trong khoảng thời gian này do mình quá bận rộn nên chưa thể beta thống nhất xưng hô cho truyện được, mọi người cho mình chút thời gian nha, mình sẽ quay trở lại sớm nhất có thể.