Vệ Lập Dương hối hận vì đã không nhìn vào mắt mèo trước khi mở cửa, ngoài cửa Phó Minh Viễn mặt lạnh như băng, toàn thân toát ra khí lạnh khiến anh ta rùng mình.
Vệ Lập Dương bình tĩnh trốn cửa sau, "Phó tổng sao lại đến đây? Có việc gì không?"
"Tránh ra."
" Tự ý vào phòng riêng của người khác không phải việc tốt đúng không Phó tổng?"
Phó Minh Viễn quét mắt qua, giơ chân đá vào cửa, mặc kệ Vệ Lập Dương đang đứng trước cửa.
Vệ Lập Dương cũng không tránh được, cùng với cửa bị đá văng xuống đất, Phó Minh Viễn nhìn thấy Thẩm Gia bị trói ở góc bàn, quần áo xộc xệch. Anh bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo váy che thân thể cô xuống, cởi cà vạt, Thẩm Gia nhào vào lòng anh mà khóc.
"Đều tại anh, tại anh không kịp nghe điện thoại ..." Phó Minh Viễn an ủi cô, nhưng không ai để ý, Vệ Lập Dương lúc nào đó đã đứng lên, khóa cửa lại rồi quay trở lại.
Anh ta đứng dựa vào tường không nói chuyện, yên lặng chờ Thẩm Gia khóc xong.
Không phải anh ta không thể rời đi, mà là anh ta mơ hồ cảm thấy chỉ cần đêm nay bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ bị Phó Minh Viễn phong sát, thà rằng ở lại lấy bằng chứng trong tay đổi lấy chút lợi ích.
Anh ta mơ hồ nói: "Tôi có thể đưa cho anh đoạn video."
Vẻ mặt của Phó Minh Viễn khẽ nhúc nhích, Vệ Lập Dương biết anh đã hiểu chuyện, nhưng anh ta không ngờ rằng Thẩm Gia còn nói với anh cả điều này.
Anh nhướng mày ra hiệu anh tiếp tục.
"Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì của anh ra bên ngoài. Sau khi xóa đoạn video anh cũng không được truy cứu chuyện của tôi nữa."
Phó Minh Viễn không thích cảm giác bị người khác nhìn từ trên xuống, đặt Thẩm Gia lên sô pha, đứng lên nhìn xuống anh ta, “Cưỡng ép phụ nữ quan hệ tìиɧ ɖu͙©, Vệ Lập Dương, anh đã phạm luật, lại còn yêu câu tôi không truy cứu anh?"
"Anh có bằng chứng nào không?”Hay là nói, anh ta nhìn Thẩm Gia, "Cô ta dám vạch trần bị tôi cưỡиɠ ɧϊếp sao? Thân phận của Thẩm Gia khác với anh. Anh nghĩ một khi sự việc bị phanh phui, cô ta vẫn có thể gia nhập làng giải trí. ? "
Phó Minh Viễn hơi nâng cằm lên, "Ai nói cô ấy nhất định phải ở trong ngành giải trí?"
"Còn anh thì sao? Video quay rõ mặt anh. Anh không sợ cổ phiếu sẽ rớt giá một khi bí mật bị phanh phui sao?"
Phó Minh Viễn cười khẽ, "Tôi không thiếu số tiền nhỏ này, và ngoài ra, tôi cũng không phải là người của công chúng."
Có nghĩa là anh ta không sợ video. Vệ Lập Dương có chút nóng nảy, chỉ vào Thẩm Gia lớn tiếng nói: "Ngươi không sợ nhưng cô ta lại không thể không sợ? Từ nay về sau cô ta sẽ bị người người mắng chửi là tiểu tam ,là hồ ly tinh quyến rũ chồng người khác ... "
Thẩm Gia siết chặt đệm sofa và nói cô không sợ chỉ là giả, cô ấy sợ, cô ấy thực sự sợ, đặc biệt là khi đối mặt với những lời đe dọa. Phó Minh Viễn nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của cô nhưng lại giả vờ bình tĩnh, tim anh như thắt lại, nhẹ nhàng bước đến an ủi. Thẩm Gia nhìn chằm chằm Vệ Lập Dương , Phó Minh Viễn vỗ vỗ lên tấm lưng nhỏ bé của cô, thay đổi quyết định ban đầu.
Nhếch mi lên, nhẹ nhìn anh ta, "Anh và Ninh Nhiên không sợ sao?"
Vệ Lập Dương sắc mặt đột nhiên thay đổi. Anh ta hoảng sợ, "Anh ,anh đang nói cái gì vậy?"
Thẩm Gia sửng sốt, há mồm không nói nên lời, chỉ có thể quay đầu nhìn Phó Minh Viễn .
“Anh và Ninh Nhiên, lại không sợ bị người người mắng chửi?” Phó Minh Viễn nhìn thẳng vào anh ta
"Tôi với cô ấy chỉ là đồng nghiệp, không có quan hệ gì tại sao phải sợ người khác chỉ trỏ?"
" Vậy sao?"
Giọng điệu bình tĩnh khiến Vệ Lập Dương sống lưng toát mồ hôi lạnh.
"Đương nhiên, anh có chứng cớ gì chứ?"
Vệ Lập Dương chăm chú nhìn anh, cố gắng tìm manh mối trên mặt anh.
Tâm lý của Phó Minh Viễn khác hẳn với người thường, làm sao có thể dễ dàng nhận ra được, Vệ Lập Dương quyết định đánh một canh bạc.
"Tôi biết anh không không có chứng cứ" anh ta mở điện thoại lên, "Tôi ở đây, có đầy đủ hình ảnh và video của anh."
Phó Minh Viễn không đáp lại những lời đe dọa của anh ta, nói: "Tôi nhớ mẹ anh vẫn đang ở trong bệnh viện, có phải vì chuyện này mà anh mới qua lại với Ninh Nhiên không?"
Vệ Lập Dương sắc mặt tái nhợt, Phó Minh Viễn nói tiếp, "Nếu tôi nhớ không lầm, trước đó không lâu đã tìm được một quả thận thích hợp với mẹ anh, không biết khi nào mới tiến hành phẫu thuật cho mẹ anh?"
Nắm đấm của Vệ Lập Dương siết chặt thả lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng yếu ớt nói "Từ đầu chuyện gì anh cũng biết vậy tại sao lại phóng túng đồng ý để cô ta gian díu với tôi ?"
Phó Minh Viễn không trả lời câu hỏi của anh, và nói, "Để lại điện thoại của anh, tự mình rời khỏi giới giải trí. Tôi có thể cho anh một con đường."
Vệ Lập Dương rõ ràng biết lúc này không có lựa chọn nào tốt hơn, anh ta có thể không đồng ý, nhưng hậu quả thì anh ta không gánh nổi, rời khỏi giới giải trí ít ra còn có thể giữ được ít danh tiếng.
Anh ta nhìn Thẩm Gia một cái thật sâu, đặt điện thoại lên bàn cà phê, bước ra khỏi phòng mà không quay đầu nhìn lại.
Cửa vừa đóng lại, Phó Minh Viễn đã ngồi xổm xuống ôm lấy cô gái đang sợ hãi, nhẹ nhàng nói với cô như một đứa trẻ, "Đừng sợ, đừng sợ, nhìn xem, điện thoại di động ở đây rồi, chuyện sẽ không thể lộ ra ngoài được, cũng không có ai có thể chỉ trỏ. "
Lúc đầu, Phó Minh Viễn thật sự không muốn buông tha cho anh ta, anh là đàn ông thì sợ gì chuyện này nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Gia, trong lòng không khỏi xúc động. Được, không chỉnh anh ta ở đây bị lộ, không có nghĩa là để anh ta yên ổn ở chỗ khác.
Ánh mắt Phó Minh Viễn càng lúc càng ngày càng lạnh.
Vẫn còn hai giờ ba mươi ba phút để ghi hình cho chương trình tạp kỹ, Vệ Lập Dương bất ngờ đăng một bài blog trên Weibo thông báo rút khỏi giói giải trí và rút khỏi tất cả các đoàn làm phim, ghi hình chương trình tạp kỹ và các hoạt động thương mại.
Khi đó đạo diễn còn đang trong mộng, bị nhân viên đánh thức liền ngơ ngác.
Gọi điện thoại di động trực tiếp tắt máy, trong phòng khách sạn không có người.
Khi người đại diện đang lo lắng thì nhận được tinh nhắn trên Weibo. thông báo này của Vệ Lập Dương đều là sự thật.
Lúc này anh ta nhớ tới điện thoại di động cá nhân của Vệ Lập Dương, nhanh chóng bấm gọi.