Thẩm Gia vốn dĩ muốn nắm bắt cơ hội này, nhưng lại bị vây chặt trong đám người, trong lòng cô không khỏi mệt mỏi.
Xem ra kế hoạch lại lần nữa thất bại, cô thất vọng suy nghĩ.
Cũng may mọi người không ai có ý định tới ngồi gần ghế chính, Ninh Nhiên lại cố ý an bài, Thẩm Gia được như ý nguyện mà ngồi bên cạnh Phó Minh Viễn.
Thẩm Gia không biểu hiện thái độ quá nhiệt với anh, chỉ có điều Phó Minh Viễn luôn cảm thấy, ánh mắt của cô luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía anh.
Trên bàn cơm không tránh khỏi phải uống rượu, ngoài trừ trẻ vị thành niên Thẩm Gia có đặc quyền, trong ly là nước trái cây.
Hai ba ly rượu xuống bụng, bầu không khí ngột ngạt xấu hổ ban đầu bắt đầu sôi nổi, Phó Minh Viễn vẻ mặt lạnh nhạt, không có mấy người dám bắt chuyện với anh, chủ đề câu chuyện chủ yếu là xoay quanh vấn đề Ninh Nhiên đang nói, Ninh Nhiên hơi lâng lâng, cô ta cũng uống không ít, ở đó tán gẫu với một đám thanh niên.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên bàn, mà chiếc khăn trải bàn đã tạo cơ hội tốt cho Thẩm Gia “Gây án”.
Vẻ mặt Thẩm Gia vô cùng bình tĩnh, thậm chí một bàn tay còn cầm đũa ăn cơm, một bàn tay dưới gầm bàn, lại lặng lẽ thăm dò trên bờ vực nguy hiểm.
Ngay từ đầu đã khẳng định không dám chạm trực tiếp vào đũng quần anh, mà là nhìn trộm vẻ mặt của anh, cẩn thận đặt tay lên đùi anh.
Lòng bàn tay cô rõ ràng cảm nhận được cơ bắp phía dưới hơi có rút lại, bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trên đùi anh, chờ bị đẩy ra.
Chờ đợi, tay vẫn vững vàng đặt trên đùi anh.
Ủa? Không từ chối?
Thẩm Gia hơi nghiêng đầu nhìn trộm anh, ừm, rất tốt, vẫn là vẻ mặt đó, dù sao vẻ mặt kia cũng không nhìn ra là anh đang đang tức giận hay không, nói không chừng anh không tức giận?
Nghĩ như vậy, Thẩm Gia lập tức yên tâm thoải mái thăm dò vào bên trong.
Con ngươi màu nâu nhạt của Phó Minh Viễn bình tĩnh nhìn về phía cô, lông mày hơi nhíu lại.
Được một tấc tiến một thước?
Anh không muốn đẩy cô ra, bởi vì anh biết bản thân là đối tượng mà mọi người chú ý đến, anh lo lắng một khi làm động tác đẩy cô ra, mọi người sẽ nhìn xuống dưới xem đã xảy ra chuyện gì.
Không ngờ anh chỉ không ngăn cản, cô đã đá tới tấp vào mặt mũi anh.
Càng làm cho Phó MInh viễn tức giận hơn là, Thẩm Gia vẫn có thể duy trì bộ dạng “Tôi thật sự chỉ là đang ăn cơm”, hơn nữa còn thật sự từng ngụm từng ngụm ăn hết miếng này đến miếng khác, hoàn toàn không thể nhìn ra, tay của cô đang đặt lên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.
Nhiều người, cho nên động tác di chuyển cũng không dám quá lớn, chỉ có cổ tay di chuyển, cánh tay không hề có động tĩnh gì.
Ngón tay của cô chậm rãi đốt lửa trên dươиɠ ѵậŧ đang ngủ say còn chưa cương cứng của anh, chỉ là một tác đơn giản không thể nào mà đơn giản hơn, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác làm, Phó Minh Viễn sợ rằng ngay cả mí mắt anh cũng lười nhấc lên, nhưng không biết vì cái gì, rõ ràng tính tình của anh vô cùng lạnh nhạt, thế mà ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng có thể trêu chọc khiến anh phát hỏa, cổ họng mơ hồ khát khô.
Mặc dù như vậy, vẻ mặt anh vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, tự mở cho mình một chai bia đá.
Rượu lạnh lẽo lướt qua trong cơ thể từ trên xuống dưới, làm giảm bớt sự khô nóng, nhưng mát mẻ chưa đến vài giây, Thẩm Gia đã tăng thêm cường độ, năm ngón tay khép lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn kia vào trong lòng bàn tay.
Phó Minh Viễn liếc nhìn cô và cảnh cáo cô.
Thầm Gia cúi đầu, không nhìn thấy được ánh mắt của anh, cô vẫn tiếp tục theo ý mình mà nhào nắn dươиɠ ѵậŧ của anh như nhào nắn cao su đồ chơi vậy, cho đến khi dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn kia có dấu hiệu sung huyết.
Lúc này, cho dù Phó Minh Viễn hất tay cô ra cũng vô ích, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn làm anh chỉ có thể ngồi ở đây, còn có khăn trải bàn che chắn.
Thẩm Gia giống như nắm chắc bộ dạng này của anh, từng chút một kéo khóa quần của anh xuống, từ trong qυầи ɭóŧ kéo dươиɠ ѵậŧ ra, lòng bàn tay mềm mại bao lấy dươиɠ ѵậŧ của anh mà di chuyển lên xuống.
Thẩm Gia siết chặt tay, thở dài nói dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông to lớn, ngay cả một tay cũng không nắm trọn được, cô cũng không biết thứ này to lớn như vậy để làm gì, để cho cô ăn và cầm nắm đều mệt mỏi hơn?
Cô gái ngây thơ chưa từng bị thao tạm thời không cảm nhận được lợi ích của việc dươиɠ ѵậŧ to lớn.
Cô gái bên cạnh nghe thấy tiếng cô gái nhỏ thở dài, thấy cơm trong chén của cô cũng gần như thấy đáy, cười nói: “Gia Gia tập trung ăn uống, ngay cả một câu cũng không nói, tôi thấy đúng là chỉ có đồ ăn mới khiến em ấy tập trung như vậy.”
Trong nháy khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, Thẩm Gia sợ tới mức thu tay lại, hơn nữa vì để che giấu động tác vừa rồi, bàn tay kia lập tức cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm.
Phó Minh Viễn, người nãy giờ không hề nói một lời nào đột nhiên mở miệng nói ra một câu: “Tôm hôm nay không tệ.”
Một câu nói không thể giải thích được khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, Trình Lặc cố ý gắp một con tôm , nịnh nọt nói: “Đúng, đúng, tôm hôm nay không tệ.”
Mọi người đều nhao nhao ăn tôm, Thẩm Gia không thể không ăn.
Ăn tôm nhất định phải lột vỏ, mà lột vỏ thì phải dùng cả hai tay, nhưng tay kia…
Thẩm Gia cảm thấy người đàn ông này nhất định là cố ý!
Sau khi ăn xong một cách buồn bực, Thẩm Gia nắm lấy cơ hội tiếp tục mò tay xuống dưới trêu chọc anh, lúc nãy bị gián đoạn nhưng dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn không mềm xuống được, vẫn cứng rắn như một cây gậy sắt, còn chảy nhiều nước, khiến cho lòng bàn tay của Thẩm Gia ướt nhẹp.
Bữa ăn chậm rãi kết thúc, cũng đã đến tản ra, Phó Minh Viễn rơi vào tình trạng xấu hổ dứt khoát giả vờ say, xua tay ý bảo Ninh Nhiên bản thân anh muốn ở lại đây trong chốc lát.
Ninh Nhiên bất đắc dĩ, muốn đi ra ngoài mua canh giải rượu cho anh, nên dứt khoát đi ra ngoài cùng với mọi người.
Thẩm Gia đương nhiên lén lút quay lại khách sạn, may mắn là động tác của cô nhanh nhẹn, lúc cô đẩy cửa ra đúng lúc Phó Minh Viễn chuẩn bị kéo dây khóa quần lên.
Thẩm Gia nhào tới, đè chặt đôi chân đang muốn đứng lên của anh.
“Đừng, chú đừng, cháu còn chưa làm cho dươиɠ ѵậŧ của chú chảy nước.”