Thẩm Gia sửng sốt: “Nhưng mà, là chị ấy nhờ cháu chăm sóc cho chú thật tốt, phải chăm sóc chú, để cho chú thấy thoải mái.”
“Vậy thì, nếu chú không thích hôn môi, cháu sẽ không hôn nữa, chú thích được va chạm có phải không? Nếu vậy thì cháu, cháu sẽ cho chú va chạm…”
Phó Minh Viễn cố định cái cằm của cô, ánh mắt đánh thẳng vào trái tim cô: “Thẩm Gia, cháu đang không hiểu hay là giả vờ không hiểu?”
Ở cái tuổi mười lăm, mười sáu này, làm sao có thể không biết hôn môi chứa đựng ý nghĩa gì chứ.
Thẩm Gia khụt khịt mũi: “Cháu không hiểu cái gì cả, cũng không biết gì hết, cháu chỉ biết là cháu muốn trao nụ hôn đầu tiên cho chú, nếu không, nếu không sau này cũng không biết sẽ cho ai nữa….”
Đôi mắt của cô gái ươn ướt nước, giống như bầu trời vừa được rửa sạch, quá sức trong veo, cũng chính là đôi mắt này, đã khiến cho Phó Minh Viễn bị mê hoặc hết lần này đến lần khác.
Nếu như không nghe thấy những lời tiếp theo mà cô nói, trong khoảnh khắc đó người đàn ông đã thật sự tin rằng cô là một người ngây thơ cùng vô tội.
“Cháu có thể làm lén lút mà, sẽ không cho chị Ninh Nhiên phát hiện, như vậy cũng không được sao?”
Đáy mắt của Phó Minh Viễn mang theo ý tứ khiến người ta rùng mình: “Muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi sao?”
Thẩm Gia sửng sốt một chút, biểu cảm trên mặt trở nên phức tạp, sau đó cúi đầu xuống, ấp a ấp úng phát ra một tiếng “Vâng.”.
Nếu như cô nói không, e rằng cô sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc thân thiết với anh nữa.
Nếu như anh đồng ý, cho dù chỉ là tình nhân của anh, ít nhất vẫn còn có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© với anh.
Phó Minh Viễn cong môi khinh thường: “Cháu không đủ tư cách.”
“Vậy, vậy phải làm sao mới có đủ tư cách?”
“Loại con gái như cháu, sẽ không bao giờ có đủ tư cách đâu.”
Thẩm Gia không kìm được nước mắt, vội vàng nói: “Cháu, cháu có thể cố gắng, nhưng trước hết, chú đừng vội vàng từ chối nhanh như vậy…”
Thẩm Gia vừa nói vừa khóc, rồi bò lên, sau đó ngồi xuống hai chân của anh, dùng hoa huyệt mềm mại của thiếu nữ trẻ trung va chạm vào đũng quần của người đàn ông.
“Chú thích va chạm, vậy em cũng sẽ học cách va chạm ….”
Trong cơ thể đang dần biến đổi, tìиɧ ɖu͙© là bản năng, cho dù còn chưa có làm qua, nhưng có lẽ cô cũng có thể tạo ra những tư thế khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Cũng chính vì điều này, Phó Minh Viễn càng lúc càng thấy mục đích của Thẩm Gia không hề đơn giản, tất cả các màn trình diễn trước đó đều là giả vờ, điều này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ đến khát khao muốn vạch trần bộ mặt thật của cô gái này ra.
“Thật sao? Cháu muốn học nó sao, hay là từ lâu cháu đã biết về nó rồi?”, vẻ mặt của Phó Minh Viễn thờ ơ lạnh nhạt, dường như cái nơi to lớn đang bị va chạm ở bên dưới không hề có liên quan gì đến anh.
Người đàn ông đang đắm chìm trong việc vạch trần bộ mặt thật của cô gái này, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, từ trước đến nay anh luôn không có hứng thú với tìиɧ ɖu͙©, nhưng ngay lúc này ham muốn về tìиɧ ɖu͙© lại mãnh liệt hiếm thấy, mới bị hoa huyệt của cô ma sát mấy cái, dươиɠ ѵậŧ của anh đã hoàn toàn cương cứng rồi.
“Đúng vậy, cháu muốn học được từ chú...”, Thẩm Gia có chút không tự nhiên khiến hai má ửng hồng, cho dù anh có như nào, một khi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ma sát va chạm vào nhau, nhất định sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ, Thẩm Gia bắt đầu nếm trải được mùi vị của tìиɧ ɖu͙©.
Thẩm Gia đang bị kɧoáı ©ảʍ thao túng, nên hoàn toàn không để ý rằng ánh mắt của Phó Minh Viễn khi nhìn vào cô đã thay đổi rồi.
Đáy mắt của Phó Minh Viễn xẹt qua một tia khinh thường, mười lăm, mười sáu tuổi mà đã có thể chảy nước, còn biết vặn vẹo mông cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ của anh, nhất định là đã trải qua tập luyện rồi, không thể nào chỉ mới đυ.ng chạm vào anh có một lần, mà cô đã học được.
Trong lòng của người đàn ông vốn đã cho rằng tất cả những chuyện mà cô gái này làm đều chỉ là giả vờ, bằng không thì làm sao ngày hôm đó anh chỉ vừa mới đem tay của cô để lên dươиɠ ѵậŧ của mình, cô đã biết di chuyển, thay anh thủ da^ʍ chứ?
Thẩm Gia không hề biết rằng hình tượng của cô trong tâm trí của người đàn ông đã thay đổi, vẫn còn đang giãy dụa vì kɧoáı ©ảʍ, cô cảm thấy cơ thể có cái gì đó không ổn, vùиɠ ҡíи đang dần trở nên nhớp nháp, liên tục có thứ gì đó cứ trào ra, nhưng cô lại không nỡ dừng lại, đánh mất đi nguồn cảm giác thoải mái này, cho đến khi góc nghiêng của đùi trong cảm nhận được sự ẩm ướt trên chiếc áo choàng tắm của người đàn ông, mới kinh ngạc bừng tỉnh, liệu nước của mình chảy ra có làm bẩn cơ thể của người đàn ông không?
Không có sự cho phép của người đàn ông, cô không dám vén mở áo choàng tắm của anh, vì vậy cô đành phải tủi thân tự vén của mình lên, cúi đầu xuống để kiểm tra tình hình trong đó.
Phó Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng cái nơi đó của cô gái nhỏ bé giống như của đứa trẻ, đang được che đậy trong vùng áp suất ánh sáng thấp, hơn nữa bị sợi tóc dài trên áo choàng tắm đã chắn mất một phần, từ góc độ này của anh, không thể nhìn thấy vẻ đẹp được che giấu bên dưới của âm môi.
Phó Minh Viễn di chuyển ngón tay, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh ra ý tưởng muốn chạm vào hoa huyệt của một người phụ nữ, nhưng Thẩm Gia không hề chớp mắt cắt đứt mất cơ hội này của anh.
Cô gái sợ sẽ làm anh bị ướt, sau khi xác định vết nước là do chính mình chảy ra, cô vội vàng từ trên người anh đi xuống, vạt áo choàng tắm rơi xuống, che khuất đi chỗ đó khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
Cô chạy đi lấy một chiếc áo choàng tắm mới, đưa cho người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Cháu xin lỗi, đã làm bẩn áo choàng tắm của chú rồi.”
Phó Minh Viễn không nhúc nhích, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô, sau khi nhìn thấy khuôn mặt vốn đỏ bừng của Thẩm Gia đang trở nên trắng bệch, mới mở miệng nói: “Cháu có biết làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi cần phải có những gì không?”
“Hửm?” Thẩm Gia sửng sốt một lúc mới từ từ phản ứng lại, như vậy là anh đã muốn chính mình làʍ t̠ìиɦ nhân của anh sao? ?
Còn chưa có đợi cô đang kinh ngạc vì vui mừng xong, Phó Minh Viễn đã đứng dậy, đưa tay ra, làm ra động tác muốn thay quần áo.
“Hầu hạ tôi.”
Thẩm Gia thấy không dễ dàng gì mới được thăng chức thành tình nhân của người đàn ông, sợ chính mình sẽ hiểu lầm ý của Phó Minh Viễn, sau khi suy nghĩ xong, liền hỏi lại một câu: “Ý là muốn giúp chú thay quần áo à?”
Sau khi vừa hỏi xong, cô liền cảm thấy buồn phiền cùng hối hận, vốn dĩ đây là một chuyện có tư tưởng tình cảm khá ái muội, tại sao mà sau khi cô vừa hỏi xong, dường như lại lộ ra tư tưởng chủ tớ thông thường như vậy chứ?
Thẩm Gia đặt chiếc áo choàng tắm mới sang một bên, đứng dậy, đi từ sau thắt lưng ra phía trước để cởi nút thắt, khi đến gần cơ thể của anh, bị hơi thở nam tính độc nhất vô nhị của người đàn ông hun đút khiến cho hai má cô nóng bừng, cũng không biết bị làm sao, sau khi áo choàng tắm rơi xuống, đặc biệt làm lộ ra vóc dáng cường tráng hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc của anh, khiến cô cảm thấy chính mình sắp chảy luôn máu mũi.
Thẩm Gia hơi hơi ngẩng đầu, cảm thấy quá mức thất vọng với cơ thể này của mình, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn loạn xạ nữa, vội vàng thay chiếc áo choàng tắm mới vào cho anh.
———-