Thẩm Gia

Chương 4: Va chạm vào mông

Nhìn như đang trao đổi với anh, nhưng thật ra là đang lấy vυ' của mình từ trong miệng anh ra, đáng khen là cô gái còn rất thành thật, lấy ra một bên rồi lại bỏ bên kia vào miệng anh, cho anh ngậm mυ'ŧ, đợi đến khi bên này lại bị bú ʍúŧ đau nhức thì lại đổi sang bên kia, lặp đi lặp lại như thế vài lần, hai núʍ ѵú bị mυ'ŧ sưng đỏ lên.

Bởi vì cứ bị liếʍ mυ'ŧ đau đớn, hai chân phía dưới lộn xộn, thường xuyên cọ qua cọ lại đũng quần, lại thêm tác dụng của rượu, rất nhanh thứ trong đũng quần liền nổi lên phản ứng, nóng bỏng dán vào bên đùi của cô gái.

Thẩm Gia che lại đầṳ ѵú bị mυ'ŧ sưng tấy, cúi người xuống nghiên cứu xem rốt cuộc là thứ gì mà có thể phát ra nhiệt độ nóng bỏng như vậy.

Cách một lớp quần chỉ có thể nhìn thấy thứ đó đại khái có hình dáng giống như cây gậy, cụ thể là cái gì thì cô không biết, nhưng lại không có cách nào để giúp anh cởϊ qυầи, cô ngây thơ dùng tay chọc chọc một chút.

“A!” Thẩm Gia hoảng sợ thu tay lại.

Sao, sao lại có xúc cảm kỳ lạ như vậy?

Lại chọc chọc một chút, lần này vị trí lệch lên phía trên, vừa vặn chọc phải qυყ đầυ, Phó Minh Viễn rêи ɾỉ thành tiếng.

Thẩm Gia quan sát vẻ mặt của anh, cau mày, nhìn không ra là thích hay là ghét, đối với thứ không biết, cô sợ hãi lựa chọn thu tay lại, lại cẩn thận từng li từng tí nằm lại bên cạnh anh.

Dù sao vẫn còn phải ngụy trang thành dáng vẻ loạn tính sau khi say rượu.

Ai ngờ vừa mới nằm xuống, liền cảm nhận được người đàn ông nghiêng người sang, cánh tay vắt ngang trước ngực cô, mà bên ngoài đùi cô bị va chạm mãnh liệt.

Là cái thứ nóng bỏng cứng rắn dọa người kia đang va chạm vào cô.

Hành động của người đàn ông thật sự rất kỳ lạ, Thẩm Gia động cũng không dám động, mặc cho anh đυ.ng chạm như vậy, nhưng cô vẫn thu được một thông tin có ích —— người đàn ông không hề đau, thậm chí phải nói là anh thích làm việc này.

Nghĩ như thế, Thẩm Gia liền nghiêng người đưa lưng về phía anh, để cho anh va chạm vào mông mình.

Mông thịt dù sao cũng đàn hồi tốt hơn so với bên ngoài đùi chứ?

Không ngoài dự liệu, Phó Minh Viễn càng đâm dữ dội hơn, Thẩm Gia thậm chí còn cảm giác được cây gậy nóng bỏng kia sắp lao ra khỏi quần, đâm vào khe mông cô.

Thẩm Gia không hiểu được ý nghĩa của hành động này của người đàn ông, thật ra nếu cô đổi thành đối mặt với Phó Minh Viễn thì vị trí bị va chạm là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, vậy thì cô đã có thể hiểu được.

Thế nhưng chỗ bị va chạm lại là vùng mông không nhạy cảm, Thẩm Gia nhàm chán đến mức nằm đếm số lần anh va chạm, ước chừng đến khoảng lần thứ một trăm sáu mươi mấy, tiếng hít thở của Phó Minh Viễn càng lúc càng gấp gáp, rồi sau một tiếng rêи ɾỉ thì mông cô cảm thấy hơi ẩm ướt.

Đưa tay sờ ra sau thì thấy đũng quần ẩm ướt.

Thẩm Gia thử áp sát mấy ngón tay một chút, cây gậy kia vẫn còn độ cứng, nhưng cảm giác mềm đi rõ rệt hơn, giống như một quả bóng đầy khí bị thả ra một nửa.

Một tay chạm phải tϊиɧ ɖϊ©h͙, dinh dính nhớp nháp khó chịu, Thẩm Gia đứng dậy đi tắm, suy nghĩ một chút sau đó vẫn mặc quần áo xong rồi mới nằm xuống.

Nằm cũng rất có tâm tư, không thể để lãng phí tư thế ngủ nghiêng tuyệt đẹp của người đàn ông được, cố ý vắt tay anh ngang qua trước ngực mình, tạo ảo giác anh chủ động ôm mình, mình không thoát ra được.

Sự thật chứng minh sự cẩn thận của cô gái khá thành công, Phó Minh Viễn mở mắt ra, phát hiện có một người nằm bên cạnh mình, vả lại từ độ dài của mái tóc có thể thấy được, người đó không phải vợ mình.

Ninh Nhiên vì quay lại đóng một bộ phim nên để tóc dài đến thắt lưng, mà người bên cạnh, tóc dài chỉ dài quá vai.

Không còn cách nào, bởi vì buổi sáng không thể lãng phí nhiều thời gian như thế để chăm sóc tóc, tóc của Thẩm Gia chưa từng dài quá vai từ hồi sơ trung, lần này có lẽ bởi vì thời gian thi lên cao trung gấp gáp nên không có thời gian đi cắt tóc, cho nên mới hơi dài một chút.

Phó Minh Viễn di chuyển cánh tay, lúc này mới phát hiện ra tay mình đang phủ lên ngực cô gái, anh không thể không kéo dãn khoảng cách một chút, đúng lúc này Thẩm Gia nói mớ trở mình, đổi thành nằm ngửa, Phó Minh Viễn cau mày.

Sao lại là cô?

Phó Minh Viễn đang định xuống giường, chỗ chống tay phát ra tiếng kêu, Thẩm Gia yếu ớt mở mắt ra, quay sang hướng phát ra tiếng, sau đó im lặng một lúc.

“...Chú Phó, quần áo của chú chưa cài kìa.”

Phó Minh Viễn cúi đầu, lúc này mới phát hiện áo sơmi của mình đang mở rộng, mà quần tây màu đen còn gặp nạn hơn, chất lỏng màu trắng từ bên trong chảy ra để lại những vết chấm nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cứng trên quần.

Thẩm Gia xuống giường từ phía bên kia, đưa lưng về phía Phó Minh Viễn, tạm thời để lại cho anh không gian để cài lại áo quần.

Phó Minh Viễn theo bản năng nhìn sang mông của Thẩm Gia, mông của cô gái vẫn luôn kề sát hạ bộ của người đàn ông, trên quần dĩ nhiên cũng dính bẩn, Phó Minh Viễn đại khái đã đoán ra được chuyện xảy ra tối hôm qua.

Anh đâm vào mông con gái nhà người ta để tự an ủi.

Cho dù Phó Minh Viễn đã bình tĩnh trở lại thì lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Anh nhớ rằng Thẩm Gia mới thi xong trung khảo, xét về tuổi tác thì anh đã có thể làm bố người ta rồi.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này, Phó Minh Viễn trầm giọng nói: “Có mang theo quần áo khác tới đây không?”

“Có.”

“Đi thay quần đi.”

“Dạ?” Thẩm Gia khó hiểu, cô cũng không biết chất lỏng ẩm ướt mà cô chạm phải tối hôm qua sau khi khô lại sẽ biến thành màu trắng, cô nhìn chằm chằm những đốm trắng trên chiếc quần đã thay mà cảm thấy không hiểu nổi.

Nhưng lúc đi ra ngoài, vẫn nói tiếng cảm ơn với Phó Minh Viễn, dù sao lời nhắc nhở của anh cũng đã tránh cho cô bị xấu hổ.

Đương nhiên, Phó Minh Viễn vẫn không có biểu hiện gì.

Phó Minh Viễn đang đợi trợ lý đưa quần áo đến cho anh, Thẩm Gia đang đợi Tiểu Mộng, Thẩm Gia tự cho rằng không thể bỏ qua cơ hội ở một mình với anh quý giá như thế này, cô vắt hết đầu óc để tìm chủ đề nói chuyện với anh.

Nhưng có thể nói chuyện gì với đàn ông đây?

Ngay lúc Thẩm Gia đang vắt óc đau khổ suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy vệt trắng giữa đũng quần của anh, cô lập tức vui mừng không thôi, có thể coi như đã cho cô tìm được chủ đề rồi.