Editor: Muối (Muoivantue)
Diệp Minh lật người Minh Sùng lại, mới phát hiện phần bụng và ngực hắn đều bị trúng đạn, chỉ là bởi quần áo sẫm màu, hơn nữa ban nãy quá hỗn loạn, cho nên mới không phát hiện ra ngay.
Khoảnh khắc ấy trong đầu anh không nghĩ được điều gì khác, chỉ cảm thấy nhất định không thể để Minh Sùng chết được! Anh không màng tới cơ thể mình vẫn còn suy yếu, kéo cánh tay Minh Sùng đỡ hắn dậy, lạnh lùng nói: “Minh Sùng bị thương, đừng để ý tới những người kia nữa, trước mắt đưa tới bệnh viện đi!”
Thuộc hạ của Minh Sùng lập tức tới gần, để lại hai người tiếp tục xử lý công việc, những người còn lại xúm lại giúp Diệp Minh đỡ lấy Minh Sùng, sau đó lái xe như bay về phía bệnh viện.
Cả người Diệp Minh nhếch nhác bẩn thỉu, ngay cả mặt cũng chưa lau, nghiêm mặt đứng đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật.
【Diệp Minh: Với hào quang nhân vật chính của Tiểu Minh, chắc ẻm không sao đâu nhỉ..?】
【888: Sao hả? Hối hận rồi à? Áy náy rồi à?】
【Diệp Minh: . . . 】Đại khái là cũng hơi hơi..
【Diệp Minh: Túm quần là có sao không?】
【888 mất kiên nhẫn nói: Không chết được đâu.】
Nhất thời Diệp Minh thấy an tâm, 888 còn đáng tin hơn mấy bác sĩ nhiều, hắn nói không chết thì chắc chắn không thể chết, mà ngộ nhỡ có vấn đề gì thật.. thì anh có trích máu cũng phải xin bằng được 888 ra tay cứu người…
Thuộc hạ của Minh Sùng cung kính đi tới nói với Diệp Minh: “Lâm tiên sinh, anh có muốn về nghỉ ngơi trước không, chúng tôi đã sắp xếp phòng cho anh rồi.”
Diệp Minh im lặng lắc đầu, “Tôi ở đây đợi.”
Cậu thuộc hạ kia thấy thái độ Diệp Minh kiên quyết như vậy, cũng không khuyên giải nữa, liền mang một cái chăn tới chỗ anh.
…
Minh Sùng thơ thơ thẩn thẩn, hắn vừa gặp một cơn ác mộng rất chân thực, trong cơn ác mộng.. Lúc hắn tới chỉ có thể nhìn thấy một vũng máu đỏ, Diệp Minh nằm ở đó, trợn trừng mắt nhìn hắn, giọng thảm thiết: Đều là tại cậu, tôi vô tội.
Hắn nhìn đôi mắt đỏ ngầu kia, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, vùng vằng muốn ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Hiên Văn đâu rồi? Anh ấy đâu?”
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang bao bọc tay mình, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: “Tôi ở đây.”
Minh Sùng dời đường nhìn, hắn quay đầu, ngạc nhiên nhìn gương mặt Diệp Minh.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra, hắn đã cứu được Diệp Minh ra ngoài, hắn không tới muộn.. Nhận ra điều này, sức lực bùng phát trong thoáng chốc liền tan biến, Minh Sùng vô lực ngã xuống, không để ý tới vết thương trên cơ thể mà ân cần hỏi: “Anh không sao chứ? Bọn họ không làm anh bị thương chứ?”
Vẻ mặt Diệp Minh phức tạp, từ lúc ca phẫu thuật kết thúc, anh vẫn luôn trông chừng ở đây.
Anh nhìn bộ dạng nhợt nhạt yếu đuối kia của Minh Sùng, nghĩ tới việc suýt chút nữa hắn mất mạng vì mình, lại nghĩ tới những câu nói mình đã nghe thấy kia.. Minh Sùng không do dự đáp ứng với điều kiện của Minh Cẩm vì anh, còn đặt mình vào nguy hiểm mà tự đến cứu anh.
Thậm chí mới ban nãy.. Điều đầu tiên hắn nghĩ tới sau khi tỉnh lại vẫn là anh.
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ, bản thân mình sẽ mất đi những gì.. thậm chí là mất cả tính mạng hay sao?
Diệp Minh cụp mi mắt, anh nói: “Tôi không sao, bọn họ không làm gì tôi.”
Minh Sùng liền thở phào nhẹ nhõm, những nỗi sợ kéo dài vẫn còn bủa vây trong trái tim, hằn rõ lên đôi mắt hắn, hắn khàn giọng nói: “Thế thì tốt rồi..”
Không ai biết lúc đó hắn đã sợ tới nhường nào, hắn không ngờ Minh Cẩm có thể bắt cóc Diệp Minh.
Minh Cẩm không phải một người biết giữ chữ tín, hơn nữa ả căm hận hắn như vậy, rất có thể sẽ làm một số chuyện không thể cứu vãn hòng trả thù, cũng bởi vậy nên hắn mới vừa giao dịch cổ phần để giữ chân Minh Cẩm, vừa liều mạng đi tìm..
Diệp Minh khe khẽ thở dài, “Cậu nên lo cho bản thân nhiều một chút.”
Bác sĩ nói nếu viên đạn kia lệch đi một chút, thì không thể cứu được hắn.
Vừa nghĩ tới việc Minh Sùng có thể mất mạng vì cứu mình, trái tim Diệp Minh liền trĩu nặng. Rõ ràng tôi đã làm tổn thương cậu, từ chối cậu, sao cậu lại liều lĩnh như vậy.. Cậu có bị ngốc không hả.
Ánh mắt Minh Sùng dường như lóe lên, không kiềm chế được hỏi: “Anh đang quan tâm em, đúng không..”
Diệp Minh ngẩn ra, sau đó thản nhiên gật đầu, tuy rằng bọn họ đã chia tay, nhưng không đến nỗi một chút lo lắng sợ hãi cũng không có. Minh Sùng liều mạng cứu anh như vậy, anh lo cho hắn cũng là lẽ thường tình.
Trong đôi mắt Minh Sùng ánh lên những tia nhìn quyến luyến ấm áp, đột nhiên hắn bùi ngùi: “Em rất vui.”
Diệp Minh có chút do dự cất tiếng: “Minh Sùng..”
Minh Sùng nhìn anh, từ từ nói: “Anh yên tâm, em sẽ không đưa ra yêu cầu gì khiến anh phải khó xử đâu. Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, anh còn chịu lo cho em, em đã rất thỏa mãn rồi, hơn nữa anh cũng vì em nên mới gặp nguy hiểm, em cứu anh là lẽ đương nhiên, anh đừng coi đó như gánh nặng.”
Diệp Minh mím môi: “Suýt chút nữa cậu đã chết, không một ai nên chết vì người khác cả.”
Trong đôi mắt Minh Sùng dường như ánh lên những xúc cảm không thể nói thành lời, hắn nói: “Em biết trước đó Minh Cẩm đã đến gặp anh, chị ta đã biết anh là nhược điểm của em, nhất định sẽ đưa ra cho anh một điều kiện ưu đãi để anh giúp đỡ cùng chị ta đối phó với em. Nhưng chắc chắn anh đã từ chối, có đúng không? Cho nên chị ta mới lựa chọn ra tay với anh. Đáng lý anh không phải gặp nguy hiểm như vậy, ngược lại còn có thể thu được rất nhiều lợi lộc, nhưng anh lại không làm như vậy..”
Hắn vẫn còn suy yếu, giọng cũng không mấy lớn, nhưng có thể nghe rành rọt, hắn nói một câu, hơi dừng lại, nghỉ một lúc.
Diệp Minh lặng im trong thoáng chốc, anh nói: “Tuy rằng giữa chúng ta từng có một số chuyện không vui, nhưng tôi không có lý do gì để giúp cô ta đối phó với cậu.”
Đột nhiên Minh Sùng khẽ ho khan một tiếng, l*иg ngực bị động vào, đau đến mức mặt trắng bệch.
Diệp Minh lộ vẻ mặt lo lắng, “Cậu không cần nói đâu.”
Tuy rằng cơ thể rất khó chịu, nhưng trong mắt Minh Sùng vẫn mang theo ý cười, “Không sao đâu.”
Thực ra em rất rất vui.
Với sự thông minh của anh, sao có thể không biết mình từ chối rồi sẽ gặp chuyện gì cơ chứ? Sao có thể không biết mình sẽ đối mặt với những nguy hiểm gì cơ chứ? Nhưng anh vẫn không chút do dự chọn em.
Dù cho chúng ta không còn là người yêu, thì anh vẫn dịu dàng như vậy.
Em biết… Thật ra anh vẫn quan tâm tới em.
【Bíp, giá trị hắc hóa của Minh Sùng -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 5.】
Minh Sùng nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Minh, hắn cười nói: “Thật ngại quá, anh phải ở bên cạnh em một thời gian rồi, em đã đắc tội với Minh Cẩm, giờ anh mà ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”
Diệp Minh nhìn ánh mắt Minh Sùng, trong đôi mắt không còn bất cứ vẻ điên cuồng cố chấp nào nữa, chỉ có sự thâm tình bịn rịn.
Hắn đang thật lòng đề nghị, chứ không có bất cứ tâm tư nào khác.
Hắn sẽ không ép buộc anh nữa.
Diệp Minh gật đầu, cười: “Được.”
Nếu cậu đã muốn move on, dẫu tôi không thể giúp được gì cho cậu, thì ít nhất sẽ không để cậu phải giậm chân tại chỗ.
.
Sau khi Minh Sùng thoát khỏi cơn nguy kịch hắn liền xuất viện, đưa Diệp Minh tới nhà họ Minh ở thành phố W, vào biệt thự của hắn, an ninh trong biệt thự hắn rất nghiêm ngặt, nên vô cùng an toàn.
Bởi vì vết thương chưa lành, cho nên Minh Sùng cũng không ra ngoài, nhưng hắn có thể ở nhà điều khiển mọi công chuyện.
Minh Cẩm bắt cóc Diệp Minh để uy hϊếp hắn, ngược lại bị hắn tóm được nhược điểm, ả bị Minh lão gia chỉ trích vô cùng nghiêm khắc, cùng lúc này Minh Sùng cũng đưa hết những chứng cứ phạm tội trước đó của Minh Cẩm ra pháp luật, cảnh sát điều tra vào cuộc hành cô ả sứt đầu mẻ trán, lần này chỉ e ngay cả nhà họ Minh cũng không thể bảo vệ được ả.
Nhưng dù Minh Sùng có hại Minh Cẩm liên tục lụi bại, thì hắn cũng không hoàn toàn chiếm được lợi thế, bởi vì hắn có một nhược điểm trí mạng, hơn nữa đã bị Minh Cẩm lợi dụng trắng trợn, đó chính là Diệp Minh.
Minh lão gia và tất cả mọi người nhà họ Minh sẽ không cho phép người thừa kế nhà mình mê muội vì một thằng đàn ông, nếu chỉ vui đùa một chút thì thôi đi, nhưng rõ ràng Minh Sùng lại thật lòng, hơn nữa với những chuyện liên quan tới Diệp Minh hắn đều mất hết lý trí, địa vị của hắn cũng bởi vậy mà lung lay nguy hiểm, có thể nói lần này cả hai đều thua thiệt.
Tất cả những điều này Diệp Minh đều thấy rõ.
Hôm ấy Minh Sùng tiếp mấy vị khách tới thăm, đợi họ đi rồi, mới để lộ ra dáng vẻ yếu ớt.
Lúc có mặt người ngoài, hắn đều kiên cường bất khuất chẳng thể chê trách, đấy cũng là lý do hắn có thể đứng vững ở nhà họ Minh, bởi mọi người đều nguyện ý đi theo kẻ mạnh, nhưng nếu hắn trở nên yếu thế, sẽ có vô số người thừa cơ hãm hại.
Nhưng dù chỉ là giả bộ kiên cường thôi, cũng rất mệt mỏi.
Đột nhiên Diệp Minh thấy hơi đau lòng, anh không biết những năm qua Minh Sùng đã sống thế nào, năm năm chia xa ấy, cả hai đều không rõ về đối phương.
Diệp Minh không kiềm chế được mà đi tới nói: “Khó chịu thì đừng miễn cưỡng nữa, thương thế vẫn chưa lành.”
Gương mặt Minh Sùng tái nhợt, trên trán còn rịn mồ hôi, có lẽ hắn đang đau, nhưng lại vẫn ung dung cười với Diệp Minh, “Hay là anh hôn em một cái đi, em sẽ không mệt gì nữa.”
Một chàng trai đẹp như vậy lại dùng ánh mắt trong veo kia nhìn anh, dù có đang nói đùa, nhưng ánh mắt chăm chú như vậy, ánh mắt ấy đâm thẳng vào trái tim Diệp Minh, khiến trái tim anh không khỏi gia tốc.
Vì sao năm đó anh lại phải lòng chàng trai này? Có lẽ cũng vì dáng vẻ lơ đãng kia…
Nào có nhiều lý do gì.
Diệp Minh nghiêng đầu qua chỗ khác: “Tôi đi nghỉ trước.”
Anh sợ nếu mình nhìn tiếp, sẽ không kiềm chế được mà muốn hôn, lấy sắc ra dụ dỗ là phạm quy.
Trong mắt Minh Sùng hiện lên sự thất vọng não nề, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn Diệp Minh rời đi, sau đó mới chật vật đứng dậy, cũng định quay về phòng mình, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã không cẩn thận ngã khuỵu xuống đất!
Mặc dù Diệp Minh đã chuẩn bị đi, nhưng anh vẫn luôn dõi theo từng động tác của Minh Sùng, nghe thấy tiếng động, đại não phản ứng nhanh hơn cả, anh vội lao tới đỡ Minh Sùng dậy, trách hắn: “Sao cậu không gọi người giúp đỡ–” Hả?
Thế nhưng câu kế còn chưa nói xong, đã bị bờ môi nóng rực chặn lại.
Minh Sùng ôm cổ Diệp Minh, hôn lên đôi môi anh, đôi mắt đen bình tĩnh thu hình ảnh anh vào tầm mắt, trong đó chan chứa tình ý đậm sâu, khiến con người ta nhìn vào mà muốn trầm luân trong đó.
Vốn là Diệp Minh muốn giãy ra, nhưng anh lại không thể xuống tay.
Hơn nữa… Minh Sùng đang bị thương, lỡ vết thương toét miệng thì biết làm sao bây giờ?
Nụ hôn dịu dàng triền miên, không hề có ý cưỡng ép, thực tế, Diệp Minh chỉ cần khẽ ngẩng đầu lên là có thể tránh đi được. Nhưng anh lại chần chừ.. Lúc anh vô tình ra quyết định chia tay, trong lòng không hề đau đớn do dự sao?
Có chứ.. chỉ là lý trí đã chiến thắng tình cảm, anh biết rõ đoạn tình này đầy rẫy thương đau, không thể nào kết thúc suôn sẻ, cho nên mới bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ. Anh chỉ lựa chọn một cách làm mà theo anh là có thể dừng lại mọi tổn thương kịp thời.
Mấy giây sau, Diệp Minh từ từ đẩy Minh Sùng ra, trên gương mặt anh thoáng đỏ lên một cách bất thường, lạnh lùng nói: “Mánh lới của cậu rất vụng về.”
Minh Sùng tủi thân nói: “Em không cố ý, em không đứng vững thật mà.”
Diệp Minh cạn lời: “Cậu–”
Anh cũng biết Minh Sùng không nói dối, khoảng thời gian qua Minh Sùng chưa bao giờ cố ý ra vẻ đáng thương trước mặt anh, hắn vẫn luôn cố kiềm chế.. Lần này có lẽ cũng chỉ là bất ngờ, nhưng anh vẫn hơi ngượng ngùng, bởi anh từng nói những lời đạo mạo kia hòng chia tay, nhưng hành động của anh lại chẳng thể quả quyết như lời nói, còn như “dục cự hoàn nghênh”.
Minh Sùng để ý thấy Diệp Minh có vẻ khó xử, cũng nhạy bén không xoắn xuýt vấn đề này nữa để anh khỏi lúng túng, bình tĩnh nói: “Anh có thể đưa em về phòng không?”
Diệp Minh không nói gì đưa Minh Sùng về phòng.
Lần này Minh Sùng không cố gắng giữ Diệp Minh lại nữa, mà lặng lẽ dõi theo anh, nhưng ánh mắt không nỡ kia khiến Diệp Minh thấy khó chịu trong lòng, giống như anh bỏ lại hắn là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Diệp Minh khựng lại một chút, nhưng vẫn kiên định xoay người đi, anh quay về phòng mình, sờ lên đôi môi, cảm giác mềm mại kia dường như chưa từng tan biến.
【888: Ban nãy cậu cố ý.】
【Diệp Minh: Em cố ý cái gì cơ~】
【888: Cậu cố ý tỏ vẻ do dự cho hắn ta xem. Đừng tưởng tôi không biết. Tôi đã kiểm tra nhịp tim cùng lượng phân bổ hormone, đều vô cùng bình thường, tuyệt đối không thể rung động thất thần được.】
【Diệp Minh: ……….】Anh không thể nói chuyện tử tế với một hệ thống như vậy, hừ!
【888: Vì sao cậu phải làm như vậy?】
【Diệp Minh: Anh không hiểu đàn ông loài người rồi, dù đàn ông là cái giống sinh vật càng không chiếm được lại càng muốn có, thì cũng không thể để hắn tuyệt vọng hoàn toàn được, phải cho hắn một chút tia hy vọng ấm áp, hắn mới liều mạng theo đuổi anh. Em không cần làm gì cả, chỉ cần ám chỉ một chút, Tiểu Minh sẽ không thật sự từ bỏ, dù sao thì em cũng không thể để ẻm từ bỏ thật luôn được~】
【888: Lạnh-lùng.jpg】
【Diệp Minh: Hơn nữa dáng vẻ ẻm khi đấy ngon ăn thế cơ mà, anh nói em không hề rung động là oan cho em rồi -】
【888: ……….】
Diệp Minh nhớ lại dáng vẻ kia của Minh Sùng, không khỏi chẹp miệng, gen của nhà họ Minh tốt thật đấy, nói gì thì nói, nhìn gương mặt đẹp trai kia là có thể ăn nhiều hơn hai bát rồi, cũng bởi vậy mà anh thật sự rất thích hắn.
..
Kể từ khi hôn trộm Diệp Minh thành công, mà Diệp Minh cũng không tỏ vẻ kháng cự quá mãnh liệt, Minh Sùng liền thích chơi trò len lén tới gần gũi với Diệp Minh trong khi anh chưa sẵn sàng.
Hơn nữa Minh Sùng phát hiện ra, tỏ vẻ thảm thương rất hiệu quả, mỗi lúc Diệp Minh sắp tức giận, bản thân mình chỉ việc ra vẻ yếu đuối một tí, Diệp Minh sẽ lo cho vết thương của hắn mà không đành lòng trách móc nặng nề.. Cho nên người này vẫn dịu dàng như trước, thích mềm chứ không thích cứng.
Sau khi tìm được phương hướng rồi Minh Sùng lại sục sôi tinh thần chiến đấu, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội được gần gũi với Diệp Minh nào, chỉ cần có thể níu kéo vợ yêu, mấy thứ như thể diện không tồn tại, cái gọi là ‘giới hạn cuối’ của đàn ông cứ liên tục nảy sinh thôi.
Ngày hôm đó Minh Sùng đang bận bịu công việc, Diệp Minh đi ngang qua phòng khách tiện tay rót cho hắn một cốc nước, Minh Sùng nắm lấy tay Diệp Minh kéo anh vào lòng mình, Diệp Minh sợ sẽ đυ.ng vào vết thương của Minh Sùng, vội đỡ sofa đứng dậy, nhìn hắn đầy trách cứ: “Đủ rồi đấy.”
Minh Sùng ôm lấy Diệp Minh mà hôn lên cổ anh, bàn tay kia nhẹ nhàng lần vào trong lớp áo, giọng nói trầm khàn, lại mang theo vẻ quyến rũ: “Không đủ mà.”
Diệp Minh bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ có chút động tình, anh chỉ là một người đàn ông tâm sinh lý bình thường, cũng không phải không có chút cảm giác nào với Minh Sùng, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ đánh mất bản thân, cuối cùng anh cũng quyết tâm dùng sức đẩy Minh Sùng ra, mím môi nói: “Cậu quên chúng ta đã chia tay rồi sao?”
Minh Sùng cụp mi mắt, lộ ra dáng vẻ khổ sở.
Diệp Minh nhìn dáng vẻ hắn như vậy cũng không nỡ, nhưng anh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, ở bên nhau một cách mơ mơ hồ hồ như vậy, với họ mà nói không có gì là tốt cả.
Anh từ từ nói: “Chúng ta không thể quay lại.”
Sắc mặt Minh Sùng tái nhợt.
Hắn cứ tưởng khoảng thời gian này bên nhau, có thể khiến Diệp Minh hồi tâm chuyển ý, nhưng hóa ra.. không lay động được một chút nào sao?
Rõ ràng bọn họ ở bên nhau rất vui, giống hệt như ngày trước… Tại sao không thể quay lại?
Dường như Diệp Minh cũng biết những lời này của mình cũng hơi tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Anh nói: “Tôi nên đi rồi, Minh Cẩm đã không làm được gì nữa, giờ nhà họ Minh không có ai là đối thủ của cậu, tôi đi rồi sẽ không có ai ra tay với tôi nữa.”
Bờ môi Minh Sùng run lên, hắn vẫn hy vọng ngày này tới chậm một chút, nhưng cuối cùng nó vẫn tới, chẳng thể nào tránh được. Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia của Diệp Minh, trong lòng đau như bị rút hết máu thịt, giọng trầm trầm, “Anh có thể đi bất cứ lúc nào.”
Diệp Minh thở dài, nhìn hắn thật sâu: “Tôi biết rồi.”
Minh Sùng nở nụ cười gượng gạo, vẻ mặt rầu rĩ.
Diệp Minh thấy dáng vẻ hắn như vậy, cũng có chút đau lòng, anh dịu giọng xuống, “Tôi biết giờ cậu còn cảm thấy tôi rất quan trọng, không muốn tôi đi, nhưng thời gian sẽ hong khô tất cả, bây giờ cậu đã có trong tay rất nhiều thứ mà trước đây không có, dần dà cậu sẽ thấy, thực ra tình cảm không quan trọng tới vậy.
Ít nhất là nó không quan trọng bằng những thứ cậu đang có trong tay lúc này.
Tôi không muốn thấy cậu phải vì tôi mà từ bỏ những thứ này, không muốn nhìn thấy cậu yêu đến sâu nặng như vậy, như vậy chỉ càng khiến tôi thấy khó chịu mà thôi.
Minh Sùng nhếch môi tự giễu, nói: “Anh vẫn lý trí như vậy.”
Diệp Minh do dự trong thoáng chốc, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ bảo: “Tôi đi đây.”
Vốn là anh không mang thứ gì tới, lúc đi cũng thật dễ dàng.
Nhưng đáng lý anh phải cảm thấy được giải thoát, nhưng trong lòng lại như có giọng nói nói cho anh hay: Đừng đi, ở lại đi, thực ra mi vẫn còn để tâm tới người này.
Lại có một giọng nói khác vang lên: Buông tay đi, đừng chần chừ, chẳng lẽ mi còn có thể chịu đựng những khúc mắc hiểu lầm thêm một lần nữa hay sao? Sao cứ nhất định phải để hiện thực tàn nhẫn làm hao mòn những tình cảm tốt đẹp chứ, chẳng bằng đừng nán lại mà hãy đi đi.
Bước chân của Diệp Minh có chút nặng nề, lúc anh đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy Minh Sùng gọi mình lại, không khỏi quay đầu nhìn.
Anh thấy Minh Sùng ngồi ở đó, đôi mắt chăm chú trước nay chưa từng thấy, hắn nói từng chữ rành rọt: “Anh nói chúng ta không thể quay lại.. Nhưng em thấy, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả.”
Những lời anh nói đều đúng cả, chỉ có điều này là em không thể thừa nhận.
Rõ ràng anh còn chưa hoàn toàn buông được em.
Diệp Minh không trả lời, xoay người bỏ đi.
…
Cùng ngày hôm ấy Diệp Minh lên xe về thành phố G.
【888: Cậu làm cái gì thế? Rõ ràng có thể làm lành, thời cơ không thành vấn đề nữa】
【Diệp Minh: Tuy nói là không có vấn đề gì, cơ mà chắc chắn Tiểu Minh vẫn cảm thấy chưa tới thời cơ chưa chín muồi, ẻm vẫn luôn mưu tính phía sau, ra tay để nghĩ cách khiến em không thể từ chối ẻm.】
【888: ……….】
【Diệp Minh: Đợi lần này Tiểu Minh về em sẽ tha thứ cho ẻm, dù sao thì em vẫn còn rất thích ẻm mà -】
【888: Haha】
Để cái tên dở này tự túc hạnh phúc đi, ai yêu tên này người đó xui.
Khoảng thời gian này Diệp Minh ở nhà, không có việc gì làm lại xem tin tức.
Dạo gần đây chuyện nhà họ Minh không chỉ lên báo tài chính, kinh tế, giải trí, mà thậm chí còn lên cả báo pháp luật. Minh Cẩm bị tố cáo nhiều hành vi phạm tội, đường đường là một đại tiểu thư nhà họ Minh cuối cùng lại vướng vào vòng lao lý, rất có thể phải thi hành án trong thời gian không ngắn.
Đáng lý mà nói con đường của Minh Sùng phải rộng mở mới đúng, nhưng lại không có nhiều tin tức liên quan tới hắn, dường như vẫn luôn cố gắng tránh xuất hiện trước mặt công chúng.
Một tháng trôi qua, mọi chuyện đều lắng lại, đúng lúc này Diệp Minh đọc được một tin tức bất ngờ nằm ngoài mọi dự liệu: Đứa con riêng Minh Sùng, bởi vì một vài nguyên nhân cá nhân nên đã rời khỏi nhà họ Minh.
Mấy năm qua hắn ở nhà họ Minh tựa như một khúc nhạc đệm kỳ lạ, náo loạn mọi chuyện đến mức long trời lở đất, nhưng cuối cùng lại cô độc rời đi.
Hắn tới trong đột ngột, lại đi trong lặng yên.
Tuy rằng trong lòng Diệp Minh rất lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén không đi dò hỏi, có một số việc cần phải hạ quyết tâm, mới có thể dứt lòng, không nên do dự thiếu quyết đoán.
Ngày ấy sang thu, trời mưa lâm râm, Diệp Minh từ bên ngoài trở về.
Anh thấy Minh Sùng đứng trước cửa nhà mình, hắn mặc một chiếc áo khoác, cổ quấn khăn quàng, bên chân là một chiếc vali màu đen. Gió mang theo mưa lạnh hắt lên người hắn, dáng vẻ hắn chán chường, giống như một lữ khách đi xa đã lâu không về, trông thấy Diệp Minh, đôi mắt hắn bỗng sáng lên, khóe môi cong lên vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Diệp Minh cầm ô, đứng lặng người không nhúc nhích, trong mắt không giấu nổi sự bất ngờ, nhưng lại đan xen cùng chuỗi tâm tình phức tạp.
Minh Sùng thấy Diệp Minh không nói lời nào, vẻ mặt có chút tội nghiệp, hắn cứ như vậy nhìn Diệp Minh từ đằng xa xa, vẻ mặt thần thái đều giống hệt nhiều năm trước, cất giọng dịu dàng quyến luyến: “Giờ em không còn nơi nào để đi nữa, anh nhận em đi được không?”