☆011☆ cố sự tiểu Diệp Gia
Ta là 303 Bảo Bảo, hệ thống nhiệm vụ. Ta được chủ nhân, đưa đến các tiểu thế giới để tìm một người.
Và người đó không ai khác là Phạm Thiên, nơi ta tìm ra hắn là Địa Cầu, chứ không phải là đại lục Vĩnh Lịch Thừa Thiên. Hắn có tu vi vượt qua Thiên Đạo, không bị thứ gì trói buộc cả.
Ở nơi đó hắn sống như một con người bình thường cũng không hề sử dụng bất cứ linh lực, hay pháp thuật gì. Đi khắp nơi nghe người ta kể cố sự, nghe kinh lịch giảng rải nhân sinh. Hắn theo chân một nhóm nhạc nổi tiếng, đi theo họ chữa lành những vết thương, hắn dùng âm nhạc để chữa trị tâm hồn, học hỏi những thứ hắn chưa biết. Ở đó hắn rất bận rộn, nay đây mai đó, chỗ ở thật sự là không thể cố định. Ta theo chân hắn, nhưng hắn không hề biết đến sự tồn tại của ta.
Nhiệm vụ của ta là theo dõi và truyền thông tin về cho chủ nhân. Ta là một chuỗi thông số, một cỗ máy trí tuệ không cảm xúc, đơn giản và ngây thơ, không tinh ranh như các hệ thống đại lão khác. Có lẽ vì thế nên ta được chọn, đi theo và có thể sẽ làm bạn với hắn. Dữ liệu ta truyền đi thường đều dựa theo phân tích tâm lí, và hoạt động thường ngày của Phạm Thiên.
(1912-1949)
Trung Hoa Dân Quốc, một thời kỳ hỗn loạn. Sự xung đột của các thế lực trong nước, nội chiến diễn ra liên tục. Quân phiệt chiếm đóng một số địa phương, chưa khi nào có được hòa bình và thống nhất thực sự. Nhân dân Trung Hoa trong thời kỳ này chịu thương vong lớn do chiến tranh, nạn đói và thiên tai, nạn lạm phát phi mã. Đồng thời, nhiều cường quốc kiểm soát các vùng lãnh thổ Trung, những chính sách, hiệp định, chế độ hà khắc được đưa ra.Cuộc sống của người dân trở nên khốn khổ, bần cùng.
Ngược lại với tình cảnh đó, hắn không quan tâm đến, cũng không quản sự sống còn của họ. Hắn rất nhàn nhã sống trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô , ngày thì trồng hoa, nuôi cá. Tối đến đọc sách, vẽ tranh. Thế giới bên ngoài không ảnh hưởng đến hắn.
Phạm Thiên kì lạ giống y như lời chủ nhân nói. Ta ở trong bóng tối nhìn cuộc sống của hắn. Cuộc sống đó chưa từng xuất hiện bóng hình của một người nào khác. Có lẽ hắn sợ cảm giác xuất hiện và biến mất. Không biết trong quá khứ dài đằng đẵng hắn đã gặp phải truyện gì nữa. Cô độc, trong lòng nặng trĩu nỗi đau. Hắn như một u linh, đang tiến về phía trước theo đuổi ánh sáng......
Ở bến Thượng Hải Có thể thỉnh thoảng ngươi sẽ bắt gặp một thiếu niên mặc trường bào thanh sam. Tay cầm một chiếc ô màu đỏ sẫm điểm nhẹ vài đóa hoa nhỏ màu trắng, hắn đứng trong màn mưa nhìn về phía hải cảng, phía những con thuyền nhấp nhô trên sóng. Đôi lúc lại thấy hắn đi qua dòng người đông đúc, lướt đi trong màn mưa bụi. Khi họ đang chen lấn xô đẩy nhau chạy loạn, tìm chỗ ẩn náu. Thì hắn vẫn ung dung đi tiếp, mặc kệ tiếng đạn pháo vang lên, văng vẳng bên tai.
Ta nghĩ hắn là một người vô cảm không quan tâm đến kẻ khác, nhưng một ngày nọ hắn lại đưa một đứa trẻ về nhà. Một bé gái, xinh sắn tầm 9 tuổi có bím tóc nhỏ hai bên, mặt mũi nhem nhuốc, như một con mèo bị bỏ rơi. Con bé luôn miệng gọi Phạm Thiên là ca ca. Uyển Uyển là tên của nó, bị lạc mất gia đình khi đi di tản, sau đó gặp được Phạm Thiên. Ta thấy ánh mắt của hắn rất trìu mến khi nhìn cô bé hệt như nhìn thấy cố nhân. Phạm Thiên nói sẽ tìm lại cha mẹ cho cô. Nên Uyển Uyển sống tại căn nhà nhỏ cùng hắn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, năm ngoái hắn đã tìm ra tung tích của cha mẹ tiểu Uyển nhưng thật tiếc là họ đã mất, họ bị Quân phiệt gϊếŧ trong lần di tản đó.
Chuyện này Phạm Thiên không nói cho cô biết. Hắn đã coi Uyển Uyển như em gái của mình, chăm sóc rất cẩn thận kỹ lưỡng.
.
.
.
Trường Trung học phổ thông Thanh Hoa
Cao Trung năm thứ nhất, khoá Khoa học thông tin ban A1.
Trong một lớp học khoảng 50 bạn, không khí có chút ồn ào, náo nhiệt. Tuy nhiên từ khi cô giáo bộ môn bước vào cả lớp im bạch. Ta có thể thấy rõ ràng cô toát ra khí chất, phong phạm bà la sát, một cô giáo nghiêm khắc.
Cô dùng ánh mắt sắc lạnh đánh giá cả lớp, sau khi điểm danh xong, cô khẽ nói:
- Trương Uyển Uyển, thầy mời bạn lên lớp phòng chủ nhiệm.
Sau khi Uyển Uyển đi, cả phòng xì xào, ồn ào lên hẳn.
Một đồng học ngồi bàn thứ ba, dãy bên phải phía trong, đẩy gọng kính lầm bằm nói:
- Lạy trời.... Bà cô này lại bày trò quái gì nữa thế này !
Một góc khác của lớp.
Đồng học A: Một tuần học có 5 ngày, cô ta lên phòng chủ nhiệm cả 5. Đây là không cần học nữa à.
Đồng học B: cậu không biết rồi, đồng học Trương học giỏi lắm, là trọng điểm bồi dưỡng của trường đó.
Đồng học C: Có khi cậu ta đã làm xong giáo trình của kì này lại chuẩn bị nhảy lớp rồi ấy.
Đồng học A hạ giọng thấp hơn thì thầm nói: Ê nghe nói cậu ta là cô nhi có thật không vậy.
Đồng học D: Cái này ta biết, nghe học muội khoá dưới nói đồng học Trương mới chuyển đến, vẫn còn học ở ban B2 Sơ Trung.
- sau khi nộp lên một bản dự thảo, không cần phải thi mà nhảy lên lớp A1 cao trung của chúng ta luôn đó.
Đồng học A: này ngươi lạc đề rồi...
Đồng học D: từ từ phải có đầu, có đuôi chứ.
- Ba mẹ cô ta chưa từng tới trường, nhưng có vấn đề liên quan đến cô thì sẽ có một thư kí họ Kim đến.
- chắc chắn tiểu Trương là một đại tiểu thư con nhà giàu.
Đồng học C: Ta đã nhìn thấy ca ca của Đồng học Trương rồi...
Đồng học B: đẹp....có đẹp trai không, tiểu Uyển xinh đẹp như vậy, ca ca của nàng chắc cũng phải cực phẩm.
Đồng học C: không những đẹp trai mà còn phải nói là trên cả cực phẩm.
Cạch ....cạch....tiếng gõ thước vang lên cô giáo hắng giọng:
- Đã lên Cao Trung rồi mà vẫn không có tiến bộ gì cả....
- Tập trung vào việc học cho ta, các cô các cậu có còn nhỏ gì đâu..
- Phải lo nghĩ đến chuyện tương đi chứ
- Mái mốt đừng có than với cô, sao em ngủ gầm cầu mà nó nằm trong biệt thự !
.
.
.
Trong phòng chủ nhiệm, một sấp tài liệu dày cộp đặt trên bàn. Thầy chủ nhiệm nhìn cô bé mặc đồng phục rộng, trước mặt. Ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó nói một lèo không nghỉ:
- Em đã suy nghĩ kĩ chưa em mới lên cao Nhất có vài tháng, giờ còn 6 tháng nữa mới kết thúc khoá học.
- Dù em có hoàn thành hết giáo trình, thì liệu có quá nhanh không.
- Em đã thông hiểu hết kiến thức của năm nhất chưa. Em còn nhỏ mà sao lại nóng vội tốt nghiệp như thế chứ.
Uyển Uyển vuốt mái tóc uốn xoăn lọn của mình cắt ngang lời của thầy, bình thản trả lời:
- Ta 17 tuổi rồi. Không còn nhỏ nữa.
- với lại đó là do ta đi học muộn thôi, chứ bằng tuổi ta họ cũng có bằng tốt nghiệp hết rồi đó.
Thầy chủ nhiệm: ......
- Khụ khụ.
hắn ho vài tiếng rồi lại nói:
- Vậy kế hoạch lần trước, em đã tiến hành thử nghiệm xong chưa.
- Giáo sự La và hiệu trưởng rất quan tâm đến vấn đề này.
Trương Uyển Uyển:
- vấn đề này ngài không cần phải lo lắng, kết quả đã có.
- Chỉ là ta muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đưa hết một lần.
Thầy chủ nhiệm vui vẻ hẳn, tỏ ra ân cần đẩy xấp tài liệu về phía trước:
- Nếu em đã quyết, sáng thứ 5 sẽ thi lên cao tam, còn đây là tư liêu em hãy tham khảo.
Cô đứng dậy cười nhạt một tiếng, đẩy tập tài liệu về chỗ cũ và nói:
- vậy thì cảm ơn thầy rồi....
Cô ra ngoài, thầy chủ nhiệm liền lấy điện thoại ấn một dòng số 09427*****
"ALo"
( một giọng nói trung niên phát ra từ đầu dây.)
- Giáo sư La, đồng học Trương đã hoàn thành xong dự án đó.
" Vậy quá tốt còn gì, nhanh như vậy đã hoàn thành đúng là thiên tài mà."
- Nhưng cô bé muốn tốt nghiệp xong, mới kết toán, đưa hết tài liệu cho chúng ta
- vì đẩy nhanh tiến độ ta đã, cho con bé nhảy lớp thi lên Cao Tam.
" Được rồi vấn đề này không cần nóng vội "
"Có chuyện gì xảy ra hãy báo ngay cho ta."
- vâng thưa giáo sư .
Mùa hạ năm 1957, ngày tổng kết năm học khoá Cao tam khoa học công nghệ. Cũng như buổi lễ của mọi năm nhưng, năm nay đặc biệt hơn. Khi có sự xuất hiện của Trương Uyển Uyển nữ sinh cuồng nhảy lớp. Và còn đặc biệt hơn cả là nam thần Cao Thái Vũ cao tam khoá y học, đã đầu tư cho buổi lễ này để chuẩn bị tỏ tình.
8:00 một dàn học sinh mặc đồng phục rộng của lễ tốt nghiệp, đứng ngay ngắn trên khán đài. Nét mặt họ rất vui vẻ và tự hào. Tuy nhiên trừ tiểu Uyển, cô có vẻ hơi buồn rầu. Thi thoảng lại nhìn xuống khán đài như đang tìm kiếm ai đó.
Sau bài diễn thuyết dài ba trang của hiệu trưởng. Một bạn học sinh cao ráo, ôm một bó hoa hồng lớn tiến lên nhận mích. Hắn nhìn về phía Uyển Uyển ánh mắt thâm tình, tuy nhiên cô ấy không để ý.
Hắn không buồn mà cười tươi hơn, nói bằng giọng ngọt ngào:
- Ba năm cao trung đối với tôi là khoảng thời gian vui vẻ nhất. Tôi đã theo đuổi và tìm được thứ mình muốn.
- Và Các bạn biết không tôi đã tìm ra một chân lí :" nếu bạn thích một ai đó, thì hãy nói cho họ biết. Dù được chấp nhận hay từ chối thì sau này bạn sẽ không hối tiếc. "
- Hôm này, tôi đang đứng ở đây là nói cho cô ấy biết
- Trương Uyển Uyển em có đồng ý làm bạn gái anh không.
Hắn nói xong rồi tiến gần về phía cô. Không biết là ai đã bắt đầu, họ đồng thanh hô " chấp nhận đi". . ." Chấp nhận đi". Cùng với âm thanh đó, Không khí trở nên nóng lên.
Hắn tiến đến quỳ xuống trước mặt cô, đưa mở ra hộp nhẫn :
- Em sẽ đồng ý chứ !
Cô lúc này rất không vui, cô trả lời một cách khó hiểu:
- khi anh chuẩn bị như thế này chắc không nghĩ đường lui sau này nhỉ.
- anh....
- không cần nói cho tôi biết,
- Anh chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện này mà hối tiếc đâu.
Cao Thái Vũ cười tươi hơn bao giờ hết, hắn như mộng tưởng rằng cô đã đồng ý. Cô tiến lên đỡ hắn dậy nhưng trong mắt cô không chứa đựng sự vui vẻ hay hạnh phúc gì. Khi hắn nhận ra có điều gì đó sai sai ở đây, thì cô nở một nụ cười hợp tiêu chuẩn nói:
- Đầu gối nam nhi rát vàng đó, học trưởng Cao không nên tùy tiện như vậy.
- Còn bây giờ câu trả lời của ta là " xin lỗi không thể ".
Cô nói xong bước đi xuống khán đài lướt qua biển người rồi biến mất, để lại chàng trai ngơ ngác tại chỗ.
.
.
.
.
.
Ngoài cổng trường có một thiếu niên mặc quần tây, áo thun tay đang ôm bó hoa Lưu Ly xanh biếc. Hắn đứng đó rất lâu rồi. Vì vẻ ngoài quá mức xinh đẹp của mình, mà ai đi ngang qua cũng xì xào bàn tán.
Một Cô bé mặt mày ủ rũ, xách ba lô đang đi lang thang ra cổng trường, khi nhìn thấy khung cảnh này thì đột nhiên cười rộ lên :
- ca ca.
Cô lao nhanh về phía hắn, khoác tay nũng nịu nói:
- ca sao không đi vào xem ta nhận bằng tốt nghiệp.
Thiếu niên: không phải là do hoa muội thích quá khó mua sao.
- ta phải đến xếp hàng từ sớm, việc đó quá sức với một người già cả như ta ....
Uyển Uyển cười tủm tỉm: trời ơi thật tội cho ngài ..... Về nhanh thôi ta sẽ đến bằng một bữa ngon, thịnh soạn.
- Này sao ngươi lại từ chối người ta vậy...
- Ta thấy hắn cũng được mà.
- Ca sao lại nói đến hắn rồi, chả vui tẹo nào
- sau này ta sẽ không yêu ai cả.
- Sao vậy. Ngươi biết không tuổi trẻ là để trải nghiệm mà, yêu đương ca không cấm nên ngươi cứ thoải mái.
- Con bé cứng đầu này .....
- hazz không có ai tốt hơn huynh cả .
Cô bé chạy chân sáo, vui vẻ về nhà khác hẳn với lúc còn ở trường.
Khi tiểu Uyển ngày một lớn, cô nhận ra ca ca của mình vẫn xinh đẹp, trẻ trung như lúc vừa gặp, khi cô bước vào trung niên tứ tuần hắn vẫn vậy. Nhưng giữa họ dường như đã lập ra một định ước nào đó, họ không can dự tò mò về quá khứ của nhau.
.
.
.
Trong bệnh viện Hồng Chư Liễn. Trên giường bệnh 187B một bà cụ già tầm 65-66 tuổi, có khuôn mặt phúc hậu, mái tóc màu hoa tiêu, bà mặc trang phục bệnh nhân nằm tiều tụy. Bà bị ung thư máu giai đoạn cuối, đang nằm hấp hối. Bà nắm chặt tay của một thiếu niên trẻ tuổi.
Bác sĩ nói đó là cháu trai tốt của bà. kể từ khi bà nhập viện 2 năm, cậu luôn chăm sóc, túc trực bên cạnh. Họ rất thương bà cụ, nếu có tủy thích hợp để ghép thì tình hình đã không xấu như vậy. Và đứa cháu tốt, hiếu thảo này cũng sẽ không suốt ngày rầu rĩ.
Bà cụ nằm trên giường tay run run, khoát nhẹ như muốn nói rằng:"mọi người làm ơn hãy ra khỏi phòng". Khi bác sĩ đã đi hết, bà níu tay Phạm Thiên , mong hắn đến gần hơn.Giọng khàn đặc bà thì thào cố gắng nói :
- Ca ca như bây giờ thật tốt....
Phạm Thiên nắm lấy tay bà cụ chặt hơn, mắt hắn đỏ dần, rồi khẽ nói:
- không như vậy không tốt một chút nào.......ngươi như vậy sao ta tốt được.
- Lúc đó ta nói rồi, bây giờ vẫn vậy. Ngươi suy nghĩ đi chỉ cần đồng ý ...ta sẽ cứu ngươi.
Bà cụ:
- Mỗi người đều có lựa chọn ngươi như vậy, ta cũng thế, chúng ta đều đã lựa chọn như vậy rồi.
- Ta biết ca không.... Không giống người thường, khoảng thời gian khi có cả bên cạnh ta rất vui.
- Ta ....ta cũng rất luyến tiếc sinh mệnh này
- Muốn thử tham lam một lần nữa..... nhưng ta biết điều đó là không thể.
- Ở bên người lâu như vậy ta đã quá tham lam rồi, không thể tiếp tục như thế này nữa.....
Giọng yếu đi, gắng gượng dùng hết sức lực của mình bà nói thều thào :
" sống tốt ... Ca phải sống tốt "
Cũng với âm thanh ấy tiếng " phíp......... phíp.... phíp " từ máy điện tim vang lên ính ỏi.
-Cạch !
Cửa phòng mở toang ra bác sĩ từ bên ngoài lao vào, họ lắp ống ô-xi bắt đầu ép tim ngoài l*иg ngực cho bệnh nhân, khung cảnh có chút hỗn loạn. Hắn thì đứng cô độc, im lặng trong góc phòng. Bác sĩ lấy máy kích điện ma xát hai mặt rồi hô:
- Kích điện 200J lần 1( không kết quả)
- Kích điện 250J lần 1 (không kết quả)
- Kích điện 250J lần 2 (không kết quả)
- Tiêm Adrenalin 1 mg tiêm tĩnh mạch cách nhau 3-5 phút một lần kết hợp với ép tim.
- Tiêm lidocain 1mg/kg sau khi đã cho adrenalin và chống rung thất bại.
.........
....( Không kết quả)
giọng y tá đứng bên cạnh buồn bã hẳn:
- Bệnh nhân Trương Uyển Uyển
- nguyên nhân tử vong : ung thư máu giai đoạn cuối.
Triệu chứng phổi sưng phù, thiếu máu trầm trọng.
- Đã tiến hành phẫu thuật: loại bỏ lá lách và các cơ quan bị tổn thương.
- Từ trần lúc 21h09, ngày 09 tháng 09 năm 2005
- Hưởng thọ 65 tuổi.
Đám tang diễn ra trong yên bình, tĩnh lặng.
Ngôi mộ nhỏ được đặt trong rừng thông đỏ, bên cạnh là một bó hoa Lưu Ly.
Đến bây giờ hắn mới biết nghĩa của loài hoa này là "Xin Đừng Quên Tôi "
Bến hạ tầm dương,đứng đợi người
Mưa rơi lất phất lòng đau nhói.
Độ kiếp ba ngàn, vẫn tương tư
Dương gian bốn bề, thật gian khổ.
Vướng phải hồng trần, lệ vô ưu
Nhân tình thế thái, tâm không có.
Trước mồ xanh cỏ, lòng nhớ ai.
Dù có ai đó đã đến hay lướt qua, đã dừng lại trong cuộc sống của hắn thì Phạm Thiên cũng chỉ có một mình.
Khoảng thời gian sau đó hắn lại tiếp tục hành trình tham quan thế giới, không còn ưu phiền vì cái chết của tiểu Uyển nữa.
Ngày 31 tháng 12 năm 2027 ta nhận được lệnh đưa Phạm Thiên đến Thừa Thiên Đại Lục. Ta rất lo lắng, vấn đề này quá khó đối với ta. Sống bên cạnh hắn lâu như vậy ta biết được ở thế giới này hắn thấy bình yên. Nhưng nhiệm vụ này bắt buộc phải làm.
Ngày 01 tháng 01 năm 2028, năm cũ vừa qua đi. Thiên Cẩu Thực Nguyệt lại đến.
Thế giới Địa Cầu nhỏ bé tạm biệt.
🍀 Diệp Tiểu Thất 🍀