002 ☆ Cố sự tiểu Diệp Gia
Ta là Đông Nam, thái tử ở Hạ quốc. Năm ta 19 tuổi, đến thành Vĩnh Dương chữa bệnh. Ta cũng không phải thật sự bị bệnh mà đến đó...do ta rảnh rỗi và Chỉ là có chút tò mò và hiếu kì với đứa trẻ nhà họ Diệp kia thôi.
Ta đến đó được hai hôm thì thật sự gặp được hắn... Tiểu tử đó rất đặc biệt cả người đều là màu trắng: tóc và lông mày đều trắng như tuyết, hắn còn khoác áo lông chồn trắng muốt. Đứng bên đầm Thủy Ly nhìn như là khối tượng được điêu tuyệt mỹ. Nhưng mà hắn cứ đứng thất thần, ngắm chiếc thuyền độc mộc đó làm gì không biết?
Hắn kì lạ lắm. Lúc gặp ta thì câu đầu tiên hắn hỏi là " tiểu ca ngươi có biết câu cá không ". Chứ không hỏi ta từ đâu tới, tên gì. Chả ai vừa gặp mà đã hỏi người ta có biết câu cá, rồi bắt nướng cho hắn cả. Nhưng tiểu tử này khiến cho người ta không tài nào, từ chối được. Ta ở đó 3 năm, hầu như vào ngày trời trở lạnh, gặp phải tên này đều phải nướng cá cho hắn ăn.
Hắn nói hắn sợ lạnh, hầu như mùa nào hắn cũng mặc áo lông chồn. Thích nhất ăn cá nướng, nóng hổi vào những ngày rét. Nhưng không có ai chịu làm cho hắn. Hắn nhìn vậy nhưng nói rất nhiều. Tiểu Uyển nói hắn chưa từng có bạn thì phải. Đứa trẻ đáng thương ấy không có ai muốn chơi cùng.
Ta là người bạn đầu tiên của hắn.
Hắn tên Phạm Thiên, " Thiên trong Thiên Hà nghĩa là "dòng sông Hoàng Hà trên trời" những hắn lại nói tên hắn nghĩa là " Một Dòng Sông Chết ". Nghĩa của cái tên đó thật bi thương. Ta thì nói với hắn nó đáng nhẽ phải là " Sinh Tử Không tại Thiên, người không Phạm ta, ta không đánh chứ" . Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười, đó là lần đầu ta thấy hắn cười, lần đầu tiên .
Chỉ nhếch môi cười nhẹ thôi nhưng hắn đã cười .
Ta về Hạ Quốc cũng được một thời gian rồi, cũng muốn viết một lá thư gửi cho hắn nhưng lại sợ hắn buồn.
Dạo này ta thường mơ về hắn, mơ hắn đứng bên cạnh hồ Thủy Ly chờ ta.
.......
..
Thật sự là rất lâu rồi chưa về lại Vĩnh Dương thành thăm hắn, cũng được ba bốn năm rồi nhỉ. Có khi hắn cũng quên ta mất rồi. Mà ta giờ cũng không còn là thái tử Hạ quốc nữa. Ta không hứng thú với vương vị đó, nên đã nhường lại cho tiểu đệ rồi. Ta chỉ thích hợp với việc chu du tứ hải thôi. Lần này đến Vĩnh Dương ta muốn ở lâu một chút, ta muốn ngồi nướng cá cho tiểu tử kia ăn.
Nhưng mà đến đó thì ta mới biết hắn lại đi rồi. Y Bị bệnh nặng rồi. Nghe tiểu Uyển nói có lần bị té hồ, giờ để lại di chứng. Y lại lên Hồi Phong Lãng nữa chứ, chuồn còn nhanh hơn lươn. Muốn được gặp mặt cũng khó quá mà.
Đầu tháng 10 trời se lạnh, hạt tuyết li ty đã bắt đầu rơi lớt phớt. Những cánh rừng trong sương, vùng núi đồi hùng vĩ, cheo leo và hiểm trở phía bắc của tỉnh Lĩnh Nam, với Tuyết Lĩnh Vực thì có những đỉnh cao chót vót của dãy Hồi Phong Lãng .....xung quanh giữa cả một vùng đất bao la màu xanh tươi tốt của những cánh rừng già. Những cây cổ thụ, dây leo chằng chịt như một ốc đảo bình yên...
Nằm ở độ cao trên 1000.000m so với mực nước biển, dãy núi Hồi Phong Lãng cao vυ't, giữa khung cảnh bao la, khoáng đạt, mênh mang của đất trời, gần như quanh năm mây mù, sương tuyết bao phủ, rất hiếm khi ánh nắng mặt trời soi đủ cả ngày, bởi thế nhiều người gọi Tuyết Lĩnh Vực bằng cái tên vùng đất mù sương tuyết,... Và giữa mảnh đất ngút ngàn sương gió ấy, nơi có những nguồn nước trong lành đang bình yên chảy suốt ngày đêm, xung quanh có dải rác những ngôi làng nhỏ..tạo nên một khung cảnh vừa nên thơ, vừa hoang dã của miền sơn cước.
"Ngồi trên xe ngựa ngắm cảnh như này thật thích, cây cối cứ từ từ lướt qua. Tuyết Lĩnh Vực ta đang đến tìm Phạm Thiên. Càng lên cao không khí càng lạnh, không biết Phạm Thiên sống thế nào nhỉ ? Hắn sợ lạnh như vậy mà còn lên núi tuyết này ở làm gì cơ chứ ! "
Qua hết tỉnh Lĩnh Nam, chỉ cần đi thêm 13 dặm nữa là có thể tới nơi. Đến một trấn nhỏ dưới núi ta để phu xe lại, mua ít đồ ăn vặt rồi đi bộ lên núi. Ở đây tuy lạnh giá nhưng phong cảnh cũng rất hợp lòng người, những đoá hoa Xuyên Tuyến thì nở kín rừng tô điểm cho nền trời trắng xoá.
Lên đến đỉnh Hồi Phong Lãng, ta gặp được nhị sư huynh của Phạm Thiên. Có lẽ nhân duyên của ta với hắn không đủ, lần này hắn lại bế quan rồi. Ta cứ nghĩ hắn bị bệnh nhưng không ngờ cái phong ấn kia bị phá rồi. Nhị sư huynh nói ta không cần lên đây tìm hắn nữa. Hắn bế tử quan, tu không thành sẽ không ra đâu. Còn dặn ta dạo nào kết giới ma tộc không ổn, khuyên ta không nên đi lung tung. Rồi đích thân đưa ta xuống núi. Nhị sư huynh của hắn đưa cho ta một phong thư và chiếc hộp đựng một xuyên vòng cẩm thạch.
Nghe sự huynh hắn nói hắn nhờ gửi cho tiểu ca Hạ quốc nào đó, mà ghi không rõ địa điểm nên họ giữ lại. May mà ta lên đây chứ không, bức thư này chắc mốc xanh trong hộp mất. Xuyên vòng cẩm thạch này rất đẹp, đeo vào tay thì mát lạnh, nghe nói tự tay hắn cho ta. Ta rất thích. Bức thư của hắn thì ta cũng không biết nói thế nào nữa. Y vẽ nguyên một con cá to bự rồi đề một dòng " Đông Nam con cá này là ngươi nợ ta ". Cái tên thù dai đó, chắc còn giận vụ ta về Hạ quốc mà không nói cho hắn biết. Ta chỉ muốn đi trong im lặng để hắn không buồn thôi mà ......
Nhưng mà lần này không gặp, biết đến bao giờ mới gặp được hắn đây .......
Ban đầu ta không nên tìm hắn mới phải, dù gì ta và hắn cũng chỉ là một vị khách qua đường thôi, không có một xu quan hệ nào, chờ hắn đến bao giờ đây ..... một trăm hay hai trăm năm .......nên quên hắn đi mới phải ......
Nơi ta hẹn, Hàm Châu cố quốc
Đến khi nào, hắn mới tới đây.
Hoạ vài nét phong cảnh và người
Tây Uyển, Vọng Xuyên, Tuyết Phong Lãnh...
Nam nhân ngắm cảnh tựa như tranh.
Tuyệt cảnh thế gian Hồi Phong Lãng
Tuyệt cảnh nơi này, giờ tàn phai.
Sau này ta cũng không còn liên hệ gì với hắn nữa. Quả thật thế giới này quá rộng lớn. Nói không gặp thì sẽ chẳng bao giờ gặp nữa. Nhưng mà ta mong hắn biết trên thế gian này, luôn có một người nhớ về hắn .
-------------------------------------------------------------------------------------
...🍀 Diệp Tiểu Thất 🍀 các nàng vô ủng hộ ta nhé