Từ sau khi Thiện Thiện biết gọi tên của nó, con quái vật này có vẻ vô cùng vô cùng phấn khích, hằng ngày đều quấn lấy Thiện Thiện, để cô gọi tên nó, cho dù là khi đang ăn cơm hay là đang làm những việc không thể tả được. Vấn! Đề! Là! sau khi gọi tên của nó thì nó dường như càng kích động hơn, quấn lấy không ngừng phạch phạch Thiện Thiện.
Vậy còn chưa đủ!
Với tình huống này Thiện Thiện thảnh thơi đánh nó một cái, cộng thêm sau khi quăng thể diện đi mấy ngày mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Hiện tại Thiện Thiện đang nghiên cứu làm thế nào mới có thể ăn thức ăn chín. Cô không thể chịu nổi việc hằng ngày đều ăn thịt cá, tôm và nhím biển! Ăn chút gì đó nóng hổi mới được, canh rong biển cô cũng ăn.
Đánh lửa? Đã thử qua rồi, tay cũng tê đau hết cả rồi kết quả một tia lửa cũng không có, bên cạnh còn có một cái xúc tu đang không ngừng bám riết quấy rối, khiến cho ngòi lấy lửa của cô hất lên lung tung rối loạn. Kết cục là xúc tu lấy được một số thanh gỗ, một số viên đá nhỏ.
Lại bị Thiện Thiện đánh cho một cái, trong lòng nó còn rất vui vẻ, Thiện Thiện thật sự là càng ngày càng yêu nó rồi.
Đúng vậy, bây giờ nó đã gọi được tên của Thiện Thiện, mặc dù hiện tại Thiện Thiện cũng không biết nó phát ra thanh quản phát ra âm thanh của nó ở đâu, cấu tạo của cái tên này rõ ràng chính là một cục thịt to lớn trơn bóng thêm rất nhiều những cái xúc tu mà.
Tiếp tục nhóm lửa. Không đánh được lửa, vậy thì tận dụng ánh mặt trời thì sao, phương pháp này trước tiên cần phải có thấu kính hoặc là đáy bình thủy tinh … Ánh mắt của Thiện Thiện di chuyển xuống viên kim cương thô mà con quái vật mang về.
Một thứ thường được gọi là kim cương.
Đầu tiên phải làm cho nó nhỏ lại một chút, dùng gậy gỗ gõ, dùng cục đá đập, chẳng rơi ra một mảnh vụn nào luôn, Thiện Thiện bận rộn cả một buổi chiều, tâm trạng suy sụp, tức giận đến mức đá một cái, ngược lại bị té ngã xuống đất, ôm chân, thở hắt ra mấy cái.
Vốn dĩ quái vật đang ngồi một bên ăn không ngồi rồi thì lập tức cảnh giác, tinh thần quét qua không gian, xác định không có nguy hiểm từ bên ngoài, sau đó lại vươn một cái xúc tu tới, “Bốp” một cái đánh nát nhừ viên kim cương thô đó.
Cục đá này không tốt, lần sau không cho Thiện Thiện mang theo nữa, nó còn muốn vứt hết những cục đá còn lại xuống biển nhưng bị Thiện Thiện ngăn lại.
“Cái đồ chó nhà người, lúc trước thấy ta bận rộn vui lắm hay sao?!” Thiện Thiện tức muốn chết, dùng nắm tay đánh nó, để bà đây bận rộn cả một ngày, cái tên này chỉ mất một giây để thu phục, có phải đang cười cô không? Cô vô cùng nghi ngờ.
Trên hoang đảo nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô nảy sinh sở thích đánh quái vật lúc nào mà không hề hay biết.
“Đi đi đi… Đừng ở đây làm vướng tay chân…” Cuối cùng Thiện Thiện đuổi nó đi, đẩy cái tên này xuống biển.
Từ sau khi nhóm người sống sót kia lên được đảo, quái vật đã rất lo lắng cho cô, đi đâu cũng đều mang theo Thiện Thiện, cho dù là vào biển sâu để tiến (thoái) hóa cũng vậy. Sau khi bị Thiện Thiện đẩy xuống biển, nó liền ẩn nấp dưới những cơn sóng sau rặng san hô, nổi lơ lửng lênh đênh theo sóng, chờ đợi Thiện Thiện gọi nó lên một lần nữa trong sự nhàm chán.
Thiện Thiện chọn ra một viên kim cương trong suốt có kích thước phù hợp, đặt đám cỏ dại lên trên bãi cát khô ráo, để mặt trời chiếu vào, cho đến khi cả tay đều tê, cuối cùng cũng thấy khói bốc lên, Thiện Thiện mừng rỡ giống như đứa trẻ một trăm cân, cầm lấy cái lá cây nhẹ nhàng đặt lên trên, thổi lửa lớn lên.
Sau đó lại đặt rất nhiều thanh gỗ ở trên, ngọn lửa bốc lên, cô vui vẻ đặt một con ốc biển lên trên, trong lòng vẫn còn hơi tiếc nuối, đáng tiếc là không có tỏi băm phi thơm… Nhưng đợi lát nữa đun cái gì đây, canh cá? Haizzz, thật sự rất muốn ăn một ít thịt có xương lớn…
Thiện Thiện vừa vui, lại vừa hơi ghét. Nhưng cuối cùng vẫn là vui vẻ.
Trong lúc nhất thời không để ý, lửa cháy quá lớn, Thiện Thiện luống cuống tay chân di chuyển vị trí đồ ăn, lại nghe thấy có giọng nữ khàn khàn ở phía sau chần chờ gọi cô:
“Thiện Thiện?”
Tiếng này nghe giống như bị bệnh, hoặc là giống như rất lâu không uống nước. Đồ trong tay Thiện Thiện suýt chút nữa bị rớt, cầm lấy vũ khí đề phòng quay đầu lại xem, lại nhìn thấy một người quen.
Cũng coi như là người trong giới. Nhưng cô ta thuộc giới quý tộc, được coi như là phú nhị đại trẻ tuổi đầy triển vọng, thường ngày khinh thường lẫn nhau, nhưng chung quy lại vẫn là cùng giai cấp. Thiện Thiện nhớ tên của cô ta, hóa ra cô ta vẫn còn sống sót sao, cô cũng chẳng để ý đến.
Nhưng trước đây đều là một dáng vẻ duyên dáng và sang trọng, khác một trời một vực với dáng vẻ thảm hại hiện tại. Nhưng bản thân mình cũng chẳng sống tốt hơn là bao, Thiện Thiện sửa sửa quần áo xộc xệch lung tung trên người một chút, cảm ơn trời đất hôm nay quái vật và cô không làm chuyện xấu hổ, vì vậy vải trên người mới có thể miễn cưỡng giữ được hoàn chỉnh.
Người gặp nạn đã từng là phu nhân này đang nhìn chằm chằm vào vào đồ ăn trên tay cô, Thiện Thiện nói: “Mời ngồi.”
Cũng đưa một con tôm hùm đã nướng chín bọc bằng lá cho cô ta, còn đẩy nhím biển ở bên cạnh sang cho cô ta. Đôi mắt của người phụ nữ nhận đồ ăn đỏ ửng lên, cô cũng là chim hoàng yến mặc áo gấm ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể nghĩ đến một ngày nào đó có tai họa từ trên trời rơi xuống đâu chứ.
Thiện Thiện thở dài, ngồi gần vào cô ta hơn một chút, vỗ vỗ vai cô ta, cùng là những người lưu lạc nơi xa lạ mà thôi.
“Tử Nghiên, đừng nóng vội.” Cô an ủi cô ta, thấy tay cô ta cũng đang run rẩy, liền cầm lấy nửa con tôm, chậm rãi giúp cô lột vỏ. Thiện Thiện còn muốn hỏi han cô vài câu, còn người nào khác sống sót không, nếu như…
Không đợi cô hỏi, cơ thể của Tử Nghiên đã mềm ra, chất lỏng quen thuộc bắn đầy lên người cô.
Thiện Thiện ngây người trong chốc lát, biết đã xảy ra chuyện gì mới hét lên, tại sao?! Quái vật từ dưới biển nổi lên, bò lên người cô, Thiện Thiện vừa thét chói tai, vừa dùng đồ ở trong tay đánh về phía nó, còn nhặt gỗ đang cháy trong đống lửa lên, đập tất cả về phía nó.
Thiện Thiện vừa thét chói tai, vừa khóc, vừa tấn công nó, rơi vào trạng thái cuồng loạn. Cho đến khi xúc tu dịu dàng ôm bao quanh cô không cho từ chối, Thiện Thiện nước mắt lưng tròng, nghe quái vật nói:
“Nguy, nguy hiểm…”
“Nguy hiểm…”
Nó lặp đi lặp lại, dùng xúc tu cọ cọ chất lỏng chảy xuống từ đôi mắt của Thiện Thiện.
“Tôi biết cô ấy! Mặc dù cô ấy hay nóng giận, nhưng mà cô ấy… không phải người xấu…” Thiện Thiện khóc nức nở, vừa mới gặp được một người quen, nháy mắt đầu đã nổ tung, điều này ai mà có thể chịu đựng nổi.
“Nguy, hiểm…”
“Nguy hiểm…”
Nó vẫn lặp đi lặp lại.
Không biết qua mấy tiếng đồng hồ, cảm xúc của Thiện Thiện rốt cuộc cũng dần dần ổn định lại. Tử Nghiên cô ấy tới đây… Thật sự là không có ý tốt sao, hoặc là bị người ép tới đây tìm hiểu tình hình? Hoặc là con quái vật này muốn gϊếŧ người…
Đầu óc Thiện Thiện hỗn loạn, nhưng quái vật này vẫn kiên trì bền bỉ nói với cô rằng có “nguy hiểm” thật sự là như vậy sao?
Đương nhiên.
Đối với nó - một chủng tộc vừa to lớn hùng mạnh đáng sợ lại không có lòng thương hại đối với các sinh vật khác, ở trong mắt nó, ngoại trừ Thiện Thiện ra những con người còn lại không khác gì một con kiến. Nhưng nó hiện giờ không còn là kẻ lang thang cô đơn vất vả tìm kiếm trong vô vọng trong vũ trụ bao la, thế giới của nó đã mở ra với “Thiện Thiện” là trung tâm.
Thiện Thiện thích ăn. Thì mang tới.
Thiện Thiện không thích ăn. Vứt đi.
Thiện Thiện sợ hãi. Không được xuất hiện nữa.
Làm tổn thương Thiện Thiện. Gϊếŧ chết.
Thiện Thiện thích…
Nhưng nó phát hiện, khi ánh mắt của Thiện Thiện chú ý đến người khác, nhìn vào đồng loại của cô, nó lập tức không thể tự khống chế được và bắt đầu sợ hãi, sau đó là tức giận!
Ký ức của tổ tiên được thừa hưởng trong máu thịt nói cho nó, không được gϊếŧ đồng loại của giống cái mà mình yêu trước mặt cô, đây chính là bài học xương máu, vì thế nó đã ngụy trang thành công trước mặt Thiện Thiện.
Thiện Thiện bị nó ôm trong lòng, ngửa đầu nhìn sinh vật khổng lồ này. Tính cách nó tương đối tốt, cho dù mình giày vò sai khiến như thế nào, tay đấm chân đá, thì cũng giống như một cái kẹo mềm siêu to khổng lồ… Trừ một số thời điểm nào đó.
Nó quấn Thiện Thiện càng chặt hơn, dùng âm tiết kỳ quái gọi cô:
“Thiện ——”
“Thiện ——”
Nghe dường như hơi kỳ dị. Phòng bị trong lòng Thiện Thiện dần dần buông xuống, xúc tu cũng dịu dàng chuyển động trên người cô, Thiện Thiện mềm nhũn ở trên người nó, cơ thể nó mát lạnh.
“Ca Ô…” Thiện Thiện gọi tên của nó, sinh vật khổng lồ này dịu dàng đáp lại cô, dùng xúc tu quấn lấy cô. Thiện Thiện ngửa đầu nhìn nó, ít nhất nó sẽ không làm tổn thương cô, không phải sao?
Sinh vật to lớn này phát ra tiếng kêu thấp kéo dài hơn sâu thẳm hơn, lại mềm mại, như là lấy lòng lại như là đòi hỏi ân ái.