Gần đây Thiện Thiện phát hiện nó gần đây thật sự rất thích bỏ rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đồ ăn của mình.
Bên trong vỏ sò không chỉ có thịt cá mà cô đã vất vả cắt, còn có một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà con quái vật lặng lẽ phun vào, bên trong chất lỏng đặc sệt như cháo bột có rất nhiều trứng trong suốt, Thiện Thiện đã ăn, mùi vị lại có hơi giống hạt sạn——
Nhưng mà mùi vị quá tanh, lại có vị khét lẹt không tả được (giống mùi hoocmon nam). Hơn nữa sau khi ăn cơ thể sẽ có phản ứng kỳ lạ, sẽ trở nên mềm và nóng lên, phía dưới cũng sẽ có chất lỏng chảy ra…
Sắc mặt của Thiện Thiện đỏ ửng.
“Không ăn đâu, a a a a ——” cô giang tay ném vỏ sò đựng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống biển.
Thật là không hiểu được nó suy nghĩ gì, Thiện Thiện thật sự là gắt gỏng cả ngày.
Lại có đồ ăn bị đẩy lên, Thiện Thiện chọn chọn lựa lựa, chọn được một con cá trắng to bằng một bàn tay, xúc tu chu đáo chia con cá thành hai phần, nhưng nửa con cá cũng là rất lớn đối với Thiện Thiện mà nói, cô vươn tay cầm lấy một cái xúc tu, sờ vào miệng hút phía dưới xúc tu, bên trong miệng hút còn cất giấu những móc câu nhỏ.
Sau đó nhéo xúc tu, dùng cái móc nhỏ bên trong xẻ thịt cá.
Cái móc vô cùng sắc bén, hơn nữa khi suýt nữa cắt vào tay sẽ tự động di chuyển, vô cùng có trí tuệ và năng lượng. Thiện Thiện ăn rất chậm từng miếng, ngày nào cũng ăn cá ai mà chịu được, cô muốn ăn đồ chín, muốn ăn lẩu, muốn ăn điểm tâm sáng… Lại không có cách nào đốt lửa nướng ốc biển.
Nhai thử thịt cá, vốn dĩ thịt cá trơn mềm thơm ngon hôm nay ăn lại thấy tanh tanh, tất nhiên không phải kiểu mùi thối rữa, con cá này một phút trước vẫn sống nhảy nhót tung tăng mà, chắc chắn lại là nó lén lút nhét chất lỏng kỳ quái vào bên trong.
Quả nhiên nhai nhai nhiều hơn, liền xuất hiện vị hạt châu vỡ, sần sật sần sật, nói thật Thiện Thiện cũng sắp thành thói quen rồi.
“Ừm…”
Xúc tu quấn trên đùi cô, chậm rãi cắm vào trong cơ thể Thiện Thiện. Cô đang ăn cơm, vì thế động tác của xúc tu cũng không kịch liệt. Hiện tại đang là sáng sớm, một bên là bờ cát màu trắng bạc, một bên là đá ngầm lởm chởm, sóng cuộn vỗ nhẹ vào bờ biển, quái vật vây Thiện Thiện trong một góc, dịu dàng quấn chặt lấy cô.
“Ư… Ha…”
Đi vào quá sâu, lại cắm tới tận cùng bên trong, cơ thể Thiện Thiện cuộn lên, mảnh rừng rậm được cắm một cái xúc tu, cái thứ này cắm vào tử ©υиɠ, dùng đoạn đầu của xúc tu vỗ vỗ vào thành tử ©υиɠ, hỗn hợp bên trong phun ra dịch sinh sản, nghe giống như tiếng trút nước liên tục xuống đất, vừa nặng nề vừa lặp đi lặp lại.
“Ưm ưm… A… A…” Thiện Thiện rêи ɾỉ. Tử ©υиɠ giống như là một cái trống da nhỏ, bị xúc tu của quái vật gõ vào.
Bộ phận khác trên cơ thể của quái vật lạnh lạnh, xúc tu khi mới cắm vào cũng như vậy. Nhưng mà không được bao lâu nhiệt độ tăng lên, trở nên nóng rực, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra cũng vậy, ấm áp tụ lại ở trong bụng.
Xúc tu vuốt ve cơ thể Thiện Thiện lành lạnh, nhưng bộ phận cắm vào cơ thể cô lại nóng bỏng như vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, Thiện Thiện run rẩy đạt cao trào, âʍ ɦộ bên trong phun ra dịch lỏng trong suốt, bị xúc tu liếʍ sạch sẽ một cách trân trọng.
Thiện Thiện không còn chút sức lực nằm liệt trên mặt đất, thở hổn hển, có xúc tu ướŧ áŧ trơn trượt cọ xát đôi môi cô, Thiện Thiện hôn nó một cái, nói:
“Không được cắm vào quá sâu…”
Nói ra cũng mặc kệ xúc tu nghe có hiểu hay không. Tay Thiện Thiện cầm nửa sau của cái xúc tu này, kéo ra phía sau, không cho nó tiến vào quá sâu, để lại trong miệng chính là kích thước vừa vặn phù hợp, giống như chứa một cái núʍ ѵú giả quá khổ, Thiện Thiện ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ, xúc tu không thể chờ đợi liền chảy ra rất nhiều chất lỏng, đặc sệt tanh đυ.c, còn có nhiều hạt châu.
Con quái vật quái ác thực sự đã nhét xúc giác sinh sản vào miệng cô, lén lút bắn ra rất nhiều chất lỏng lừa cô ăn hết.
Nhưng đã không kịp trả hàng nữa rồi, Thiện Thiện chỉ có thể nuốt chửng từng ngụm từng ngụm một, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, mỗi lần ăn loại chất lỏng kỳ quái này, cơ thể lập tức nhũn ra nóng lên, còn lợi hại hơn cả Four Loko*.
*Tên một loại rượu.
Xúc tu lại quấn lấy cô muốn một lần nữa, bắn cho bụng cô to lên mới bỏ qua.
Sự ham muốn vào buổi sáng thông thường không quá mãnh liệt, sau ba lần bắn, nó ngừng vận động mạnh, chỉ để lại một bộ phận trong cơ thể Thiện Thiện hoạt động không nhanh không chậm, kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho cô.
“Ưm ha…” Thiện Thiện ngâm nga rêи ɾỉ một tiếng, chất lỏng màu trắng chưa kịp nuốt vào còn dính ở khóe miệng và cằm.
Thật ra cảm giác phạch phạch với một con quái vật cũng không đến nỗi nào nhỉ? Thậm chí còn vui sướиɠ hơn so với loài người bình thường… Nhưng mà hơi quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô chân yếu tay mềm như vậy chẳng thể chịu nổi.
Cô nằm im, tùy ý để cho xúc tu của quái vật sờ tới sờ lui trên người, đợi lát nữa làm chút gì đó… Thiện Thiện nghĩ có thể tìm một miếng da hay không, không nói đến làm một bộ quần áo, làm thành váy suông cũng được rồi, quần áo lúc trước nhặt lên lại bị quái vật xé toang, cảm thấy thật biếи ŧɦái khi phải khỏa thân đi qua đi lại mỗi ngày…
Thiện Thiện sắp quên rồi, những chuyện xảy ra với cô vốn dĩ rất biếи ŧɦái.
“Ưm ưm…” Xúc tu bóp bộ ngực của cô trở nên hơi căng, phồng lên.
“Nhẹ một chút!”
Thiện Thiện hơi tức giận quát nó. Cô vốn là thiên kim đại tiểu thư dễ phát cáu, lại rất mạnh mẽ, mỗi lần họp với hội đồng quản trị đều là mang theo cả thùng thuốc nổ. Bây giờ sau khi “thân” với quái vật, không có việc gì liền gào lên với nó, trút cảm xúc lên nó, dù sao nó nghe cũng không hiểu, đúng không?
Quái vật phát ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, dùng xúc tu trơn trượt sờ tới sờ lui vào cô để lấy lòng.
“Ngươi có tên không?” Thiện Thiện sờ xúc tu của nó hỏi, hỏi xong liền nở nụ cười, nó không phải là người, sao có thể có tên chứ. Cô chỉ là… Chỉ là…
Quá cô đơn rồi.
“Ô —— ô ——” quái vật phát ra âm thanh rất thấp trầm đáp lại cô. Nó ăn thịt rất nhiều người, thật ra có lẽ có thể nghe hiểu được giống cái nhỏ đang nói cái gì, đáng tiếc là không có cách nào nói ra một cách chính xác.
Nó tiết ra rất nhiều rất nhiều chất nhầy trong suốt vây quanh đem Thiện Thiện, Thiện Thiện bừng tỉnh nhìn chính mình đã bị một cái kén trong suốt bao bọc lại, cũng không sợ hãi, dù sao nếu như nó muốn gϊếŧ mình, không cần cái việc thừa thãi như vậy.
Quái vật mang cái kén này xuống biển, lặn sâu vào một nơi rất rất sâu, lúc đầu Thiện Thiện còn có thể nhìn thấy những rặng san hô tuyệt đẹp nhờ vào ánh sáng xuyên xuống, xung quanh có những đàn cá kết bè kết đội đủ màu sắc sặc sỡ bơi lội qua lại, rừng rong biển lâm đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất…
Nhưng mà càng xuống đến phía dưới, càng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ có ánh sáng nhạt u ám trên người quái vật, có thể nhìn thấy những sinh vật biển sâu hình dáng kì lạ thi thoảng bơi qua bơi lại nhờ vào thứ ánh sáng này.
Bơi đã rất lâu, lại quá yên tĩnh, Thiện Thiện nằm bên trong kén đã bắt đầu buồn ngủ, cô ngáp một cái, cuộn tròn ở bên trong ngủ thϊếp đi. Khi cô tỉnh lại, cô nằm ở bờ biển, dưới thân vẫn là cái nang trong suốt giống như vỏ trứng trong suốt siêu dày, co giãn rất tốt. Quái vật đang nằm yên tĩnh bên cạnh.
Thấy cô tỉnh lại, quái vật phát ra một tiếng trầm thấp, giọng nói cơ thể rõ ràng hơn, âm vực cũng càng phức tạp hơn.
Xúc tu của nó nhẹ nhàng vỗ vỗ chân của Thiện Thiện, liên tục phát ra tiếng Thiện Thiện nghiêm túc nghe, nhưng mà quá phức tạp… Nó không ngừng lặp lại, Thiện Thiện rốt cuộc cũng nghe hiểu được mấy âm tiết phía trước.
“Ca Ô?” Thiện Thiện thử đọc lên, thật ra phía sau còn có rất nhiều âm tiết, nhưng cô suýt chút nghe không rõ, nhớ không rõ.
Nó hưng phấn dùng xúc tu lớn vỗ xuống mặt biển, trong chớp mắt sóng to gió lớn, bắn ướt cả người Thiện Thiện, Thiện Thiện trợn mắt há hốc mồm nhìn con quái vật phấn khích đến mức giống như đứa trẻ mấy chục tấn, sau đó giơ tay đấm nó ——
“Ngươi làm gì vậy?” Làm cô ướt sũng cả người.
Sau đó xúc tu lại quấn lấy cô đòi hỏi ân ái, bên trong không ngừng lặp lại âm tiết này, hy vọng Thiện Thiện có thể lại lặp lại mấy lần nữa.
“Ưm Ưm… Ha…” Thiện Thiện run run, nhắm mắt lại trì hoãn cơn sóng tình này.
“Ca Ô Ca Ô Ca Ô… Ngươi đã làm đủ chưa!”
Sau đó nó dường như càng hưng phấn hơn.