“Ưm a…” Thiện Thiện thở hổn hển, giao phối với quái vật.
Khi Thiện Thiện há mồm để quái vật rút xúc tu cắm ở dạ dày cô ra, cô bỗng nhiên ý thức được bản thân mình đã rất lâu rồi không ăn đồ ăn bình thường, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này mình đều lấy chất lỏng này của quái vật làm thức ăn? Điều này tuyệt đối không được.
Ánh mắt cô di chuyển đến đồ ăn “tươi sống” ở trên, quái vật săn sóc mà dùng xúc tu đẩy chúng dồn đến đây.
Ăn đi ăn đi. Nó nói ngôn ngữ mà Thiện Thiện nghe không hiểu.
“A a…” Cơ thể Thiện Thiện run rẩy, bên trong tử ©υиɠ lại bị bắn vào chất lỏng, cô đắm chìm trong cao trào ngây ngất, cô cảm thấy hơi thẹn thùng, trong sự cường bạo của quái vật vậy mà cô cũng có thể đạt đến vui sướиɠ. Khi cao trào một lượng lớn chất lỏng phun ra khiến cô mất sức rất nhanh, xúc tu lại muốn cắm vào trong miệng cô, Thiện Thiện nghiêng đầu né.
Bàn tay mềm mại cầm lấy tôm hùm. Cô ghét hàu sống, luôn có cảm giác như đang ngậm bánh ở trong miệng…
Khi tay còn chưa sờ đến con tôm hùm, tôm hùm đã bật đuôi nhảy đi, lại dường như trong nháy mắt bị mấy cái xúc tu xé toạc tan tác… Thiện Thiện im lặng, chọn một miếng thịt tôm nhỏ trắng hoàn chỉnh, bỏ vào trong miệng, ừm… tươi ngon và sảng khoái, chỉ còn thiếu một chút nước đá.
Nhưng cô cũng không đói, vì thế ăn rất ít.
Quái vật lo âu. Sau khi đến đây, nó phát hiện giống cái nhỏ không hề muốn ăn những món ngon mà nó đút cho, chỉ ăn những vật liệu có nguồn gốc từ cacbon không có chất dinh dưỡng, nếu ép cô ăn, nếu mạnh bạo đút cô ăn thì giống cái nhỏ sẽ nôn hết ra…
Điều này quá là buồn luôn.
Chỉ có thể lén lút đút cho cô ăn vào buổi tối, đợi cô ngủ say lại cắm xúc tu vào dạ dày cô, bổ sung dinh dưỡng cho cô thật đầy đủ.
Ban ngày một ngày nọ, một con cá bạc trắng như tuyết nằm trên tảng đá trơn bóng, Thiện Thiện chậm rãi dùng vỏ sò cắt, chỉ ăn một miếng thịt trên phần da bụng, các bộ phận khác đều ném xuống biển. Gần đây cô cũng chẳng muốn ăn uống gì, quái vật nằm sấp bên cạnh, háo hức đem một đống hải sản tươi ngon nhảy nhót tung tăng bày ra trước mặt cô, trong đó thậm chí còn có một con cá mập trắng!
Thiện Thiện im lặng tránh né, đến bờ bên kia ngồi xuống, ngây ngốc.
Cô cuộn mình ôm gối, bởi vì không có quần áo, trong lòng cô vẫn còn xấu hổ. Hơn một tháng nay, cô đại khái biết rằng quái vật này sẽ không gϊếŧ cô, nhưng cô chỉ không hiểu tại sao lại là cô chứ? Nếu con quái vật muốn giao phối, tại sao không đi tìm thứ cùng chủng tộc với nó, điều này quá ghê tởm.
Hiểu rõ tính mạng cô tạm thời không có gì phải lo lắng, Thiện Thiện hơi cam chịu rồi. Hiện tại không cần lo lắng về miếng ăn, nhưng cái đáng lo là không thể suốt ngày tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được.
…
Đám người lênh đênh trong vùng biển quần áo vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mà đã ba ngày rồi bọn họ không tìm được đồ ăn, chẳng vớt được con cái nào. Nước ngọt vẫn còn một chút trên thuyền bởi vì trời mưa, nhưng chẳng còn gì để ăn nữa cả, một đám người đối mặt nhìn nhau, ánh mắt yếu ớt lại hung ác.
Nhưng sóng biển lại nổi lên, lại mất đi một người. Tiếng than khóc đầy trên thuyền nhỏ, ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai như thế này khi nào mới hết đây, có lẽ lúc trước chết trong vụ đắm tàu cũng là một điều hạnh phúc.
Mà Thiện Thiện đang ném xác tôm hùm xuống biển một cách chán nản, cô chỉ ăn hơn một nửa là không muốn ăn nữa. Gần đây tóc cô mọc rất nhanh, đã phủ hết mông, che đi những bộ phận quan trọng trên cơ thể cô. Nửa bộ tóc dài phía dưới vẫn là màu đỏ rượu uốn cong cong như cũ, mà phần trên thì màu đen và thẳng, bây giờ thần sắc của cô lại tốt, môi hồng răng trắng, chỉ thiếu một người đàn ông có thể thưởng thức vẻ đẹp này .
Ồ, vẫn có một con quái vật có thể thưởng thức.
Thiện Thiện nhìn nó từ từ bơi trở lại bãi biển từ những con sóng nhấp nhô, hai tay chắp phía sau, siết chặt lấy nhau có chút lo lắng, cô phát hiện ra, mỗi ngày con quái vật đi ra ngoài một lần, mà mỗi lần khi trở về cơ thể đều sẽ thu nhỏ lại một chút, mà hiện tại cơ thể anh ta khoảng chừng chỉ cao gấp đôi Thiện Thiện thôi.
Thiện Thiện bí mật mài một cây giáo bằng gỗ, giấu bên trong cát, cô nghĩ, nếu chọc thủng đầu của con quái vật này, chắc là nó không thể sống được nữa?
Nó vui sướиɠ đẩy một đống đồ lớn từ biển lên, ngoại trừ những sinh vật biển có hình thù kỳ dị, trong đó thậm chí còn có một khối san hô đỏ cao hai mét, nó kéo chúng đến trước mặt Thiện Thiện, vui sướиɠ dùng xúc tu vỗ vào chân cô.
Chờ Thiện Thiện ăn xong cơm tối, sau đó chính là hoan ái như thường lệ, xúc tu tiến sâu vào âʍ ɦộ ấm áp non mềm của Thiện Thiện, xâm nhập vào sâu từng chút từng chút một, ép từng vòng từng vòng bên trong tử ©υиɠ, mở rộng tử ©υиɠ nhỏ hẹp ra to bằng quả dưa gang, hậu huyệt cũng bị nhét vào một cái, hai cái xúc tu thăm dò cọ sát trong cơ thể cô.
“Ưm… ha…” Thiện Thiện thở dốc, có mấy cái xúc tu khá đang vuốt ve bầu ngực cô, một cái miệng hút tò mò che phủ đầu ngực của cô, dùng sức co lại ——
“Ư a ——” giống như đang muốn hút thứ gì từ trong cơ thể ra.
Tay Thiện Thiện sờ soạng tìm kiếm trong cát, sờ thấy cây giáo gỗ cô giấu bên trong, cuộc ân ái này còn chưa bắt đầu bao lâu, tay cô đã bắt đầu nhũn ra, không thể lại kéo dài được nữa, cô cầm lấy cây giáo gỗ đã mài nhọn, đâm vào đầu con quái vật một cách hung hãn ——
Thế mà lại thành công chọc thủng một phát! Gậy gỗ cắm nghiêng trên đầu con quái vật, Thiện Thiện vừa vui mừng kinh ngạc lại vừa sợ hãi, nó sẽ chết sao, trước khi chết sẽ tức giận mà gϊếŧ chết cô sao…
Kết quả con quái vật dùng mấy cái xúc tu khác rút cây gậy gỗ ở trong cơ thể nó ra giống như không có việc gì xảy ra, nó mới vừa lột “xác” một lần cho nên cơ thể tương đối mềm mại, nhưng giống cái nhỏ lấy vật thể hình trụ dài làm từ cacbon này chọc nó làm gì? Trong lòng nó tràn ngập nghi hoặc, sau đó chợt bừng tỉnh, có thể là thúc giục nó nhanh lên một chút.
Nó biết có một vài giống cái của chủng tộc yêu cầu đối với giống đực rất nghiêm khắc trong giao phối, không chỉ muốn sức mạnh lớn, kỹ năng cũng phải tốt, thời gian liên tục và kéo dài, hơn nữa cũng vô cùng kén chọn đối với dịch sinh sản bắn ra, dịch hoàn đực hoạt tính cao và dinh dưỡng cao kết hợp với tϊиɧ ɖϊ©h͙ là tốt nhất.
Những thứ này đều có thể đáp ứng!
Giống cái nhỏ thật đáng yêu mà, dáng vẻ dùng gậy gỗ đâm nó cũng rất có sức sống!
Xúc tu mọc lan ra nhiều hơn nữa quấn quanh Thiện Thiện, còn chu đáo nhét gậy gỗ vào tay cô, nhưng trong lúc giao hợp kịch liệt Thiện Thiện không thể cầm nổi, bầu ngực cô bị xúc tu quấn vòng chặt, kéo lên trên, một cái miệng hút của xúc tu dán trên đầu ngực, bên trong miệng hút còn cất giấu móc câu, lạnh lẽo cọ xát đầu ngực đang nóng bỏng.
Xúc tu bên trong tử ©υиɠ cũng không biết mệt mỏi rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, đường ruột phía sau cũng vậy, một lượng lớn chất lỏng và dịch hoàn bắn ra, mỗi một khoang trong cơ thể Thiện Thiện đều được lấp đầy, Thiện Thiện nằm sấp trên người nó, đầu cúi xuống, phần thân dưới hướng lên trên, xúc tu trong tử ©υиɠ cô phun ra chất lỏng, Thiện Thiện trong lúc choáng váng có thể cảm nhận được chất lỏng này chảy sâu hơn vào trong cơ thể cô ——
Kéo dài hai bên hông cơ thể cô, hai ống dẫn trứng cực kỳ mỏng manh, chảy chậm rãi tới bụng nhỏ của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của quái vật này chồng chất bức bách đến gần buồng trứng, hy vọng có thể chiếm được cái trứng thơm ngọt của giống cái nhỏ
“Ưm ư…” Thiện Thiện lại một lần nữa đạt cao trào, nướ© ŧıểυ phun ra không khống chế được, nhưng lỗ nướ© ŧıểυ cũng bị lấp kín, bị hút hết không dư ra một giọt. Lại có hai cái xúc tu nhào nặn hai bầu ngực thành hai quả bóng sữa khổng lồ, miệng hút gắn vào trên đầu bầu sữa, phối hợp cùng với xúc tu co rút lại, hai bầu sữa của Thiện Thiện một bên to một bên nhỏ, sau đó lại luân phiên bóp ép lẫn nhau, giống như đang vắt sữa của bò sữa, đáng tiếc bây giờ không có sữa chảy ra.
Ở trên hoang đảo xinh đẹp này, người đẹp và quái vật của cô trải qua mấy ngày đêm vui sướиɠ.