Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 31

Lăng Tử Thần buông ra Đan Nhược Ly, bước từng bước đến gần hồ nước. Nàng không nhìn bạch cốt mà thông qua mặt nước nhìn xuống dưới đáy hồ.

"Phía dưới có yêu thú hay không?" Lăng Tử Thần quay sang hỏi Giang Tử.

Giang Tử cũng đã lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu. Lăng Tử Thần nghe thấy liền kéo lấy bạch cốt ném lên bờ, không có một chút do dự hay kiêng kỵ gì cả. Khi mặt hồ đã tương đối trống trải, nàng mới quay lại nói với hai người còn lại:

"Ta xuống phía dưới xem xét một lát, các ngươi đợi ở đây."

Nói rồi không đợi bất cứ ai phản đối mà vội vàng nhảy vào trong nước. Giang Tử không kịp cản lại thì bỉu môi, đây là không tin tưởng sự phán đoán của nàng hay sao?

"Ngươi cũng không phải trẻ con, làm động tác đó rất ghê tởm." Đan Nhược Ly nhíu mày nói.

"Ta còn không nói suốt 5 năm ngươi chỉ để mặt lạnh đâu, không, ngươi để mặt lạnh hẳn cũng hơn 20 năm, đáng sợ." Giang Tử giả vờ sợ hãi bước ra xa một bước, Đan Nhược Ly hừ một tiếng nhưng không phản bác.

Trong khi đó, Lăng Tử Thần lặn xuống đáy hồ thì mới phát hiện hồ này rất sâu. Nước ở đáy hồ khá trong và sáng, ở trong nước thấy được rất rõ ràng thế nhưng bên trên nhìn xuống lại không hề thấy được gì.

Đồng thời Lăng Tử Thần có chú ý đến một vách đá bên phải bị lõm ra khá lớn, một ít xương trắng còn cắm bên trong. Kia có thể là nguồn gốc của những bộ bạch cốt mà Giang Tử kéo lên.

"Thủy Khí." Lăng Tử Thần gian nan hộc ra hai chữ.

Ngay sau đó một pháp ấn xuất hiện trên cổ nàng, xung quanh cơ thể nàng cũng hiện ra một vòng sáng. Lăng Tử Thần hít sâu một hơi, cảm thấy may mắn khi thuật pháp giúp hít thở dưới nước này còn nằm trong cấp 4.

Lăng Tử Thần sử dụng xong thuật pháp thì hướng phía dưới đáy hồ lặn xuống. Càng xuống sâu, sức ép càng ngày càng lớn, Lăng Tử Thần không thể không sử dụng thêm thuật pháp Giảm Áp.

Sau một lúc lâu lặn xuống, Lăng Tử Thần cuối cùng cũng thấy đáy hồ. Nàng không thể không thở phào nhẹ nhõm, dự đoán là hồ này sâu ít nhất 20 trượng.

Lăng Tử Thần quan sát xung quanh, ngạc nhiên phát hiện mọi thứ cũng không có gì bất thường. Vậy thì bạch cốt làm sao mà có? Không cam lòng, nàng di chuyển xung quanh một vòng nhưng vẫn không có tìm được gì.

Lăng Tử Thần còn chưa thất vọng thì đột nhiên nhìn thấy ở giữa đáy lại có một cánh cửa. Ra là nàng di chuyển khiến dòng nước chuyển động làm cát đá trôi đi lộ ra cánh cửa.

Lăng Tử Thần tiến lại gần, cả người áp sát lên cánh cửa. Khi yên lặng tập trung, nàng nghe được tiếng nỉ non của nữ tử. Giọng nói khẩn thiết, thành kính cứ như... cứ như nữ tu đang cầu nguyện.

Quang linh lực trong cơ thể Lăng Tử Thần bỗng dưng xao động dữ dội. Nàng cũng phát giác không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, không cần, chờ một chút a.

Cảnh vật đột ngột thay đổi, Lăng Tử Thần té xuống đất phun ra một ngụm máu. Xung quanh cũng không còn là nước mà là một rừng trúc xanh tươi, Lăng Tử Thần lại không có thời gian quan tâm những thứ này.

"Uy, ngươi làm sao?" Giang Tử từ phía sau lo lắng tiến lên hỏi, ra là canh giờ đã đến nên cảnh quan mới thay đổi.

Lăng Tử Thần lại không đáp lại, sững sờ nhìn mặt đất. Nàng không thể tin rằng linh lực trong cơ thể không phải vì tương phản nhau khiến nàng phản phệ, mà là bị năng lượng bên ngoài thúc dục phản phệ nàng.

"Tỉnh! Tỉnh!" Đan Nhược Ly không kiêng nể đá Lăng Tử Thần vài cái.

Lăng Tử Thần ho khan vài tiếng, may mắn Quang linh lực đã trở lại bình thường bắt đầu chữa trị cơ thể nếu không nàng bị thương nặng đâu. Đứng dậy, nàng lau máu trên môi rồi quan sát xung quanh.

"Xem ra cuối cùng cũng không chịu được mà xuất thủ rồi." Nàng nhìn các thuật pháp cố định trên đá cùng cây trúc mà nói.

"Còn tìm Lưu tiểu thư sao?" Giang Tử lại hỏi thêm một câu.

"E là không được rồi." Đan Nhược Ly vừa nói vừa bắn Quang Tiễn chặn vô số lá trúc bay lại.

Đồng thời Đan Nhược Ly cũng nhịn không được nhíu mày, linh lực của nàng vậy mà giảm đáng kể trong khi nàng không phát hiện. Ra đây chính là lí do bọn họ liên tục đưa các nàng đi khắp nơi.

"Có 3 cái Sơ Cấp Chiến Sĩ bậc 7 và 4 Trung Cấp Chiến Sĩ bậc 1, sau cùng là Trung Cấp Chiến Sĩ bậc 5." Giang Tử lập tức lên tiếng sau khi dò xét.

"Ta nhận 3 người Sơ Cấp, còn lại các ngươi tự phân chia đi." Nói rồi Lăng Tử Thần theo hướng Giang Tử chỉ mà xông ra.

"Vậy ta đấu với kẻ bậc 5 kia. Giang đoàn trưởng hẳn không ngại khi đối đầu 4 kẻ còn lại đi?" Đan Nhược Ly nhếch môi, ngoài cười trong không cười nói.

Giang Tử hừ một tiếng rồi cũng rời đi. Nàng mới không cần lo lắng cho Đan Nhược Ly, người kia đã Trung Cấp bậc 6 không lẻ có thể thua bậc 5 hay sao? Thật như vậy thì cũng quá mất mặt.

Mà Lăng Tử Thần thì càng không đáng ngại. Nàng có thể đánh ngang với bậc 10 thì chỉ ba người bậc 7 chắc chắn chỉ có thể làm cho nàng chật vật một chút nữa mà thôi.

Khi nàng tiếp cận ba người kia thì bọn họ cũng đã nhận ra, có vẻ thật sự là thú nhân nên giác quan đặc biệt nhạy bén. Ngay sau đó vô số lá trúc hướng nàng bay tới.

Lăng Tử Thần liếc mắt một chút, cũng không định trực diện đối đầu. Nàng niệm tên một thuật pháp, tức thì mọi thứ xung quanh nhanh chóng chìm vào sương mù.

Lăng Tử Thần kéo ra linh thằng của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn ba bóng đen có chút hoảng loạn ở cách đó không xa. Đây chính là lí do nàng lựa chọn Tử Quân trong Chiến Binh mà không phải Võ Sĩ, nàng có thuật pháp cùng vũ khí thật sự quá hợp để lặng yên gϊếŧ người hoặc có lẽ là bắt người.

"Phía trên." Một người trong số ba bóng đen lên tiếng, giọng nói rõ ràng là của một nữ tử.

Hai bóng đen kia vừa nghe lập tức không do dự, không nghi ngờ mà nhắm ngay phía trên – nơi Lăng Tử Thần đang ngồi, xông tới. Lăng Tử Thần dẫm một bước tránh ra hướng tấn công.

Nàng hiện tại có thể xác định nữ tử kia là thủ lĩnh nhóm người này, là thú nhân duy nhất trong nhóm. Thông qua việc phát hiện nàng cùng việc 2 kẻ kia hoàn toàn tuân lệnh mà đoán ra.

"Nên bắt các ngươi. Quỷ Ngục." Lăng Tử Thần vừa nói thì xung quanh ba người kia lập tức xuất hiện vô số song sắt tạo thành một ngục giam.

Lăng Tử Thần cười cười thu lấy thành phẩm. May mắn thuật pháp này chỉ là cấp 5 loại thấp nên dễ dàng sử dụng, nhưng trừ khi người bị nhốt là Trung Cấp nếu không sẽ chẳng thể phá hủy nó.

Đây là kết quả của việc làm chủ nhân của Tử Thư, vô số pháp thuật với công dụng khác nhau có thể sử dụng a. Lăng Tử Thần cảm thấy lúc trước bản thân thật quá đúng đắn khi đấu giá nó, ít nhất hiện tại nhờ thế mà trở nên dễ dàng hơn.

Khi Lăng Tử Thần trở về, hai người kia còn chưa trở lại, thế nên nàng đành lặng im chờ đợi. Tuy thế, nàng quá nhàn rỗi nên đột nhiên muốn dò xét tin tức từ ba kẻ này.

"Các ngươi hiện tại cứ như thỏ bị ta bắt vậy, ta lại đang rất đói, nướng các ngươi ăn cũng chẳng sao đâu nhỉ." Nàng nói, sau đó lập tức thấy vị nữ thú nhân kia liên tục lui ra sau.

"Nàng lùi ra sau rồi, thật giống thỏ a, vậy ăn nàng trước vậy." Lăng Tử Thần mặt không đổi sắc tiếp tục nói.

"Không được!! Không cho phép ngươi làm hại chỉ huy." Một trong hai kẻ kia lập tức khẩn trương hô lên, Lăng Tử Thần trong lòng liền để ý điều hắn nói.

"Vậy nói, tại sao các ngươi lại đến Sở Quốc?"

"A Thất, không được nói!!" Nữ tử kia ngay tức khắc hô to.

"Nhưng... Chỉ huy, tuy ta không phải thú nhân nhưng có nhiệm vụ bảo vệ ngươi, ta sao có thể để ngươi bị ăn được."

Lăng Tử Thần hứng thú nhìn bọn họ trò chuyện, thật lòng cảm thấy tên thuộc hạ kia có chút thiếu thông minh. Hắn hiện tại đang bảo vệ hay đang "vô ý" để lộ thân phận của nàng kia vậy chứ?

"Tên kia, ta không rõ ngươi là bị vị nào sai khiến, nhưng nghe cho rõ, bọn ta đến đây là do Thánh—" Vị thuộc hạ có vẻ trung tâm này nói chưa hết câu thì đã ói máu chết.

Lăng Tử Thần... nàng không thể bình tĩnh hơn được. Tự hỏi dị giới cũng có kiểu này hay sao? Chính là cái tình tiết nhân vật nào đó sắp tiết lộ bí mật thì bị gϊếŧ chết hay độc phát thân vong ấy. Chỉ là ở đây còn quá hơn, vị thuộc hạ còn lại không hiểu sau cũng chết y như thế rồi.

"Xem ra ngươi hợp tác với kẻ không đáng tin rồi." Lăng Tử Thần phủi bụi trên người, cười như không cười nói.

"Tử Thần!!!"

Lúc này Giang Tử đột ngột từ đâu xuất hiện, thần sắc không quá tốt đẹp. Lăng Tử Thần còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì thấy Giang Tử nhìn chằm chằm hai xác chết, thốt lên:

"Cả ngươi cũng như thế à?"

"Ý ngươi là các ngươi cũng vậy?" Lăng Tử Thần nhíu mày hỏi lại.

"Đúng vậy." Đan Nhược Ly cũng đúng lúc trở về.

"Ân. Không còn một người sống sót." Giang Tử cũng gật đầu đáp, chứng thực điều mà mọi người nghĩ.

"Vậy tức là... Tin tức chỉ có thể từ nữ tử này mà khai thác rồi." Cả ba người đồng loạt quay sang nhìn nữ thú nhân kia – người còn đang giữ vẻ mặt trắng bệch, thần sắc không thể tin hiện rõ trên khuôn mặt của nàng.

Lăng Tử Thần đột nhiên cảm thấy, mọi việc đang dần quay cuồng với nhau. Sợ rằng câu trả lời cho vấn đề này có thể là câu mở đầu cho vấn đề khác to lớn hơn rất nhiều.