Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 28

Bị người xung quanh chú ý, 8 người kia cũng không để tâm. Bọn họ đưa tiền đặt phòng sau đó vội vàng lên lầu trên. Dáng vẻ không có vẻ gì giống kẻ bị truy bắt, hoặc là do bọn họ vốn không phải nhóm Thú Nhân kia.

Mọi người chỉ quan sát một lát rồi lại trở về làm việc của mình. Nhóm người Lăng Tử Thần tuy có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ thì cũng chẳng có ích lợi gì. Huống hồ dù bọn họ là nhóm người kia thì Lăng Tử Thần cũng chẳng thể lỗ mãng xông ra bắt người.

Đan Nhược Ly cùng Lăng Tử Thần và Giang Tử ngồi xuống bàn. Lăng Tử Thần ngồi rất gần Cổ Nguyệt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút lạnh lẽo. Ánh mắt cười như không cười của nữ tử này làm nàng rất khó chịu.

"Ngươi hiện tại đã biết được ta ở nơi nào, có việc thì mau nói, không việc thì thỉnh rời đi." Đan Nhược Ly lên tiếng, tay thong dong nhận cốc trà Lăng Tử Thần đưa sang.

"Đan tỷ tỷ, đừng xa lạ như thế! Ít nhiều chúng ta cũng quen biết được vài năm rồi." Cổ Nguyệt ủy khuất đáp lại.

"Ha? Tuy là có biết, nhưng chúng ta rất thân thiết sao? Chúng ta chỉ cùng nhau ra làm nhiệm vụ của học viện, không hơn không kém.

Không nói đến thái độ của Lân Vĩnh khiến người không thích. Chỉ riêng việc người không rõ lai lịch như ngươi ở trong đội đã khiến ta lo lắng." Đan Nhược Ly không khách khí chỉ ra điều mình không thích.

Từ 3 năm trước gặp người này Đan Nhược Ly đã không thích rồi. Có lẽ là khí tràng không hợp đi, chỉ cần lại gần Cổ Nguyệt nàng sẽ có xúc động muốn xông lên chiến đấu.

Còn đối phương, không những không khó chịu còn cố ý đến gần tỏ ra thân thiết với nàng, lo lắng hỏi han nàng. Đan Nhược Ly được gọi là Quang Thánh Nữ cũng không thể thánh mẫu như vậy, Cổ Nguyệt này quả thật là kì ba.

"Ra Đan tỷ tỷ nghĩ như vậy! Vậy muội muội tạm thời trở về trước, khi tỷ tỷ không còn giận Nguyệt nhi thì muội muội sẽ trở lại." Cổ Nguyệt yếu ớt đứng dậy rời khỏi quán trọ, để lại nhóm người Lăng Tử Thần đen mặt ngồi đấy.

Ngươi không có việc thì đừng đến! Đến để tổn hao thời gian của chúng ta sao?!!

"Gọi đồ ăn đi! Đừng lo chuyện của nàng ta." Giang Tử thở dài nói, tiện thể kéo tiểu nhị lại để gọi thức ăn.

Ăn uống xong rồi thì từng người trở về phòng của mình. Lăng Tử Thần cũng không cố ý đến phòng của Đan Nhược Ly nữa, dù sao cũng đã đến thời gian tập luyện của nàng rồi.

Dù có khả năng hấp thu Ám linh khí tăng cảnh giới nhưng Lăng Tử Thần không dám làm ngay lúc này. Phải biết Quang linh khí rất mẫn cảm với Ám linh khí, nàng nếu không cẩn thận có thể dễ dàng bị Đan Nhược Ly phát hiện.

Vì vậy Lăng Tử Thần đành "điệu thấp" hấp thu Quang linh khí để tu luyện. Kinh Đô là nơi tổng giáo Thánh Giáo cư ngụ nên nơi này tập trung nhiều Quang linh khí, nàng có thể thỏa thích hấp thu.

Mà sở dĩ nơi này tập trung rất nhiều Quang linh khí là vì tín ngưỡng. Chạy theo Thánh Giáo, người dân lẫn chiến sĩ đều tôn sùng một vị thần gọi Bê Tư. Tín ngưỡng lực của họ trở thành lực lượng thu hút Quang linh khí.

Lăng Tử Thần lại không tin có Thần, dù xuyên qua một thế giới huyền ảo nàng vẫn không tin Thần. Nàng cũng không tin số phận, dù cho việc nàng xuyên không đến nơi đây sẽ bị người khác gọi là mệnh định.

Mọi thứ đều có nguyên nhân, những thứ không có nguyên nhân không phải không có mà là chúng ta chưa tìm ra. Lăng Tử Thần đang đi tìm, tìm thân phận của mình dẫn đến việc bản thân bị đưa đến thế giới này.

Muốn như thế nàng phải chuyên tâm tu luyện, phải càng mạnh mới có thể tiếp xúc nhiều thứ quan trọng. Vì vậy cứ mỗi ngày nàng đều luyện tập cực khổ, không ngừng hấp thu linh khí tập thi triển các loại thuật pháp đa dạng.

Đêm tối đến với cuộc sống rất nhanh theo thời gian của cuộc luyện tập. Khi Lăng Tử Thần mệt lả, mồ hôi đổ như mưa, cơ thể chịu áp lực từ việc liên tục thi triển thuật pháp khiến nàng không thể động đậy.

Mấy ngày hôm trước phải đi đêm, nàng không dám luyện tập quá lâu. Hôm nay luyện tập lại thì cơ thể có chút chịu không nổi, xem ra cần phải tìm thứ gì đó tăng lên thể trạng hoặc trực tiếp đi chiến đấu tăng lên thể lực.

Nhưng thật sự thì Lăng Tử Thần đã rất khỏe mạnh. Phải biết dù Pháp Sư cảnh giới Trung Cấp thì cũng chỉ thi triển liên tục thuật pháp được nửa canh giờ.

Mà Lăng Tử Thần thì sao? Liên tục thi triển gần 2 canh giờ. Kiếm Sĩ, Võ Sĩ hay Chiến Binh cảnh giới Trung Cấp cũng chỉ có thể thi triển 1 canh giờ đối với người giỏi về thuật pháp.

Nếu để ai biết suy nghĩ của Lăng Tử Thần thì nàng chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh chết. Nàng hiện tại còn chưa bước vào cảnh giới Trung Cấp mà đã được như thế thì cũng khiến người ganh tỵ lắm rồi.

Lăng Tử Thần không biết điều này, cũng không cần bận tâm vì nàng lại sắp dấn thân vào việc chiến đấu để tăng thực lực. Một cuộc chiến bị sắp đặt, bị bắt buộc phải tham gia.

Mà Đan Nhược Ly thì như Lăng Tử Thần đã đoán, đặc biệt nhạy bén. Ở cách vách có Quang linh khí chuyển động đã khiến nàng chú ý ngay tức khắc.

Nàng chắc chắn phòng bên cạnh là của Lăng Tử Thần, nhưng người kia không phải là Mộc hệ hay sao? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian biến mất kia nàng ta thức tỉnh Quang hệ hay sao?

Nếu là như vậy thì việc Lăng Tử Thần không chết sẽ được giải thích. Phải biết Quang linh khí nổi danh nhất là khả năng trị thương cùng thanh tẩy. Té xuống khe vực mà không bị gì thì chỉ có thể là nhờ Quang hệ chữa trị thôi.

Đan Nhược Ly nghĩ như thế cũng thở phào một hơi, vấn đề này khiến nàng rất lo lắng, giờ thì mới thoải mái một chút. Hiện tại chỉ còn thái độ của Lăng Tử Thần khiến nàng khó hiểu.

Dù cho ai cũng không thể hòa khí lại dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn kẻ hại mình đi. Nhưng Lăng Tử Thần hiện tại hẳn là đã vượt khỏi phạm vi kia, nàng đặc biệt yêu thích Đan Nhược Ly.

Điều này làm Đan Nhược Ly thật sự bối rối, một bên lo sợ Lăng Tử Thần có mưu đồ, một bên lại lung lay tâm thần. Càng lo lắng hơn là Thánh Giáo khi biết nàng ta chưa chết sẽ làm ra việc gì đó.

Đan Nhược Ly không nghĩ mình có thể hại Lăng Tử Thần một lần nữa. Nàng lần trước có thể tâm bình khí hòa nhưng hiện tại đối mặt sự yêu thích của Lăng Tử Thần khiến nàng do dự.

Sợ là trên thế gian này không ai có thể dùng ánh mắt trong suốt, tràn đầy yêu thích kia nhìn nàng như Lăng Tử Thần a!

Tối hôm nay, Đan Nhược Ly trằn trọc đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng nàng đã trực tiếp đυ.ng phải Lăng Tử Thần.

Lăng Tử Thần rạng rỡ cười, nàng mới không nói mình chờ đợi ở đây đã lâu đâu. Sau đó nàng giữ nụ cười có vẻ ngốc nghếch theo sau Đan Nhược Ly, nhìn thấy bóng dáng Giang Tử lập tức thu liễm tươi cười.

Giang Tử không thấy hành động của nàng, nếu không đã phải đen mặt rủa Lăng Tử Thần. Cái vẻ mặt ngu ngốc của ngươi đã sớm bị người phát hiện có được không?

"Sớm. Ăn sáng đi." Giang Tử lên tiếng trước tiên.

"Ăn xong lại tìm kiếm manh mối sao?" Lăng Tử Thần ngồi xuống ghế, hỏi.

"Không cần! Chẳng phải manh mối đã đưa tới trước mặt sao?" Lưu Đình đáp thay, ánh mắt lia về phía đám người mặc áo choàng đen ở góc.

"Ngươi nói bọn họ? Không phải trùng hợp như vậy đi?" Giang Tử có phần không tin tưởng.

"Chính là trùng hợp như vậy. Ta có thể nhận ra khí vị rất nhạt của Hàm Hải Thảo, loại dược thảo này chuyên được trồng ở Kinh Đô của Đoan Mộc Quốc." Lưu Đình đáp, mọi người nhìn nhau, không khí lâm vào tĩnh lặng.

"Mà ta còn chưa hỏi vị Đan tiểu thư đây đến Kinh Đô làm gì đâu?" Giang Tử không để yên lặng duy trì lâu, lập tức chuyển đề tài.

"Đây là nhiệm vụ của học viện, đáng tiếc rằng không thể cho Giang đoàn trưởng biết được." Đan Nhược Ly lại lãnh đạm trả lời, không cho Giang Tử một tí thân thiện nào.

"Chậc. Còn giả cao lãnh thiện lương đâu, ở bàn ăn này cũng chỉ có mỗi Lưu tiểu thư không biết 5 năm trước ai là người đẩy Tử Thần xuống vực thôi." Giang Tử hừ lạnh một tiếng, lời châm chọc bay ra.

Đan Nhược Ly lập tức nhíu mày, thái độ càng trở nên không thân thiện. Nàng không hề có ý chối bỏ, thế nhưng ở trước mặt Lăng Tử Thần bị nói ra việc đó khiến nàng không quá thích.

"Giang đoàn trưởng thay người bên vực như vậy, ngươi quen biết nàng bao lâu rồi, các ngươi rất thân sao? Sao?!" Đan Nhược Ly giận quá bật cười, mỉa mai trở lại.

Cả hai trừng mắt nhìn nhau, không khí xung quanh bỗng chốc căng thẳng lên. Nhìn bọn họ như thế muốn xông vào đánh nhau ngay lập tức, thế nhưng hiển nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra.

*****

Đôi lời: Vài vị bằng hữu dạo này mai danh ẩn tích rồi, chỉ còn ta có chút thời gian. Hay mình biến mất vài tháng nhỉ??

Ha ha, dĩ nhiên là không thể rồi, tuy thời gian ít ỏi cũng phải viết chương mới. Một tuần một chương, mọi người hẳn không trách đi?

P/s: Thấy chương này mình câu chương + dài dòng thật, không biết đang viết thứ gì nữa.