Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 24

Lăng Tử Thần ngồi xuống bàn, gọi người lấy cơm thịt sau đó im lặng ngồi. Nàng chú ý tin tức xung quanh, không lơ là bỏ qua bất cứ tin nào có lợi cho mình.

"Ngươi có nghe chưa? Học viên của học viện Thiên Không, nữ Đan Sư nổi tiếng gần đây sắp thành thân, còn là với một nữ tử."

"Là Vũ gì đó đúng hay không, nghe bảo là học viên ưu tú nên được học viện chủ trì giúp. Chậc, năm vừa 22 tuổi đã là Đan Sư cấp 4, quả là ưu tú thật."

Là Vũ Ngọc, tên không hề khó nhớ có được hay không? Tin này Lăng Tử Thần biết từ lâu, tạm thời cho qua.

"Lại nghe nói ở Kinh Đô có kẻ nào đó to gan dám tranh giành đồ vật trong hội đấu giá với đại hoàng tử và tam hoàng tử."

"Có người nói kẻ đó là người mang Liên Linh Quả đi đấu giá. Nghe bảo còn rất trẻ, Liên Linh Quả của người đó giờ thuộc về đại hoàng tử đâu."

"Liên Linh Quả quý giá như thế người này dám mang ra đấu giá. Đại hoàng tử truy nã người ta không sợ đắc tội thế lực nào đó sao?"

Lăng Tử Thần, người đang bị nói đến, im lặng ăn cơm. Ai nói tin tức trong những nơi thế này đều là tin đồn thất thiệt? Ít nhất hai vấn đề nãy giờ đều là tin tức đúng.

Cơ mà truy nã nàng? Lăng Tử Thần cong môi cười lạnh, không biết mặt mũi cũng như giới tính, thật không hiểu vị đại hoàng tử này truy nã nàng ra sao.

Nghĩ như thế, Lăng Tử Thần quyết định một lát phải ra ngoài xem thế nào. Nhân tiện đến mạo hiểm hội tìm một vài nhiệm vụ làm, nàng không định rảnh rỗi ở một chỗ đâu.

"Các ngươi nói nãy giờ đều là tin ai cũng biết, tin của ta mới là tin hiếm đây."

"Tin gì? Huynh đệ, ngươi mau nói a."

"Suỵt, ta nghe nói người của Đoan Mộc Quốc đã vào lãnh thổ của Sở Quốc chúng ta. Thân phận còn không thấp, dường như có một nhóm đang ở Bắc Thành này thu gom Thiên Hư Thảo."

"Gì? Thật sự? Hai nước trước giờ hòa thuận, làm sao bọn họ lại lén lút xâm nhập nước ta? Chẳng lẽ..."

"Ngươi quả là ngu ngốc, hắn còn có thể biết thì không lẽ hoàng gia lại không? Ta có nghe là những người thân phận cao kia chỉ mới vượt qua biên giới.

Hiện tại bọn họ đang ở Thủy Thành cách nơi này hơn nửa tháng đi đường. Làm sao mà có thể đến Bắc Thành thu gom Thiên Hư Thảo được."

Lăng Tử Thần dừng đũa, đôi mắt nheo lại, sắc mặt hơi trầm trọng đặt chén đũa xuống bàn. Nàng để một kim tệ lên bàn sau đó nhấc chân ra khỏi quán trọ.

Vừa đi Lăng Tử Thần không khỏi suy tư về vấn đề lúc nãy. Từ trước đến nay Đoan Mộc Quốc cùng Sở Quốc hòa bình, chưa từng có mâu thuẫn nên việc xâm lăng là không có khả năng.

Vậy thì nhóm người có địa vị cao kia đến Sở Quốc làm gì? Lại thêm thú nhân xuất hiện tại Bắc Thành, liệu có liên quan gì với nhau hay không?

Muốn biết điều này thì hiển nhiên phải điều tra nhóm thú nhân ở Bắc Thành này. Lăng Tử Thần lần này không ngại phiền đâu, không mua được Thiên Hư Thảo đã khiến nàng có chút khó chịu rồi.

Nghĩ là làm, Lăng Tử Thần đi mua chút thức ăn rồi lên đường. Hướng đi là Lưu gia, nơi này là manh mối duy nhất mà nàng có, tất nhiên phải điều tra từ nơi này.

Khi một lần nữa được mời vào nhà, cái làm Lăng Tử Thần ngạc nhiên là sự hiện diện của Giang Tử. Người này thảnh thơi ngồi trên ghế uống trà, nhìn thấy nàng kinh ngạc mở to mắt, trà cũng không uống nữa.

"Sao ngươi lại ở đây?!" Cả hai đồng thanh hô lên.

"Hai vị nhận biết nhau à? Cô nương này, mời ngồi. Ngồi xuống rồi chúng ta nói sau."

Lăng Tử Thần nhìn người ngồi ở chủ tọa, người này hiển nhiên không phải là Lưu đại tiểu thư – Lưu Đình. Nữ tử này có dáng vẻ khá giống Lưu Đình, khác biệt là người này trông có sinh khí hơn.

Môi tuy ôn nhu cười nhưng ánh mắt lại không ngừng hiển lộ sự giảo hoạt, Lăng Tử Thần cảm thấy có chút không thích ứng. Loại người này là kiểu bề ngoài thân thiện đối đãi, sau lưng lại tính kế đưa người vào chỗ chết.

"Ta hôm trước có đến mua Thiên Hư Thảo nhưng bị từ chối, hiện tại có chút vấn đề cần tìm Lưu đại tiểu thư." Dù có bao nhiêu không thích, Lăng Tử Thần vẫn có lễ mà giải thích ý định.

"Ra là tìm tỷ tỷ. Ta là Lưu Linh, nhị nữ nhi của Lưu gia, hiện tại tỷ tỷ đang có bệnh, sợ là không tiện tiếp đón." Lưu nhị tiểu thư mỉm cười, khách khí đáp lại.

Lăng Tử Thần xác định chính mình không hề bị ảo giác. Vừa nãy, trong ánh mắt của Lưu Linh tiểu thư này, nàng thấy được địch ý lẫn sát ý rõ ràng.

"Có phải Tử Thần ngươi đến cũng là vì nhóm người mua Thiên Hư Thảo kia đi?" Giang Tử lúc này mới lên tiếng.

Tuy Lăng Tử Thần không để ý cách người khác gọi mình nhưng nàng cũng không thích Giang Tử tỏ vẻ cả hai rất thân thiết. Dù vậy nàng vẫn gật đầu, xem như đồng ý với điều mà Giang Tử vừa nêu ra.

"Chuyện này sợ là cần đến gặp tận mặt Lưu đại tiểu thư, mong nhị tiểu thư cảm thông cho." Giang Tử quay sang phía Lưu Linh, ngoài cười trong không cười nói.

Nhìn tình cảnh này Lăng Tử Thần cũng đã có chút đoán được. Giang Tử đây là cũng bị từ chối gặp mặt, hiện giờ có nàng tham gia nên muốn ép Lưu Linh cho gặp người.

Lưu Linh mỉm cười nhìn hai người, trong mắt lại lóe qua hàn ý. Nàng gọi một hạ nhân lại dặn dò gì đó rồi mới quay nhìn hai người lần nữa, nói:

"Ta đã phái người đi thông báo tỷ tỷ, nhưng sợ là tỷ tỷ thân mình vẫn chưa khỏe. Chúng ta không nên ở đây đợi người, đến phòng của tỷ tỷ rồi nói đi."

Lăng Tử Thần và Giang Tử nhìn nhau, ai cũng không hiểu suy nghĩ của vị tiểu thư này. Tuy thế hai người vẫn gật đầu, chân nối gót Lưu Linh hướng phòng của Lưu Đình mà đi.

Đường đi không quá dài, khoảng một khắc bọn họ mới đến. Hạ nhân lúc nãy được phái đi đứng đó đợi, thấy Lưu Linh đến thì khom người lui ra ngoài.

Lưu Linh vẫn mỉm cười, đến trước cửa phòng Lưu Đình, nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi gõ ba lần, bên trong không hề có người lên tiếng, lúc này Lưu Linh mới lên tiếng:

"Tỷ tỷ, ta mang khách đến tìm ngươi đây. Nếu tỷ tỷ thấy không khỏe thì ta sẽ bảo bọn họ đến vào khi khác."

"Khụ... Khụ... Các ngươi vào đi."

Lưu Linh nói xong không lâu thì trong phòng vang lên tiếng trả lời. Giọng khá nhỏ, nghe có vẻ rất yếu ớt, Lăng Tử Thần theo Lưu Linh vào phòng có thể xác nhận.

Lưu Đình vận một bộ bạch y cùng với thân hình mỏng manh khiến người trông càng như bệnh nặng. Sắc mặt của nàng cũng trắng bệch, ánh mắt nhìn Lưu Linh lại tràn đầy giận dữ cùng lạnh lùng.

"Quan khách, mời ngồi." Lưu Đình quay sang Lăng Tử Thần và Giang Tử thì thái độ nhu hòa lại.

Lăng Tử Thần không thể không suy đoán, quan hệ của hai tỷ muội này cũng quá không tốt. So tỷ tỷ yếu ớt khách khí với muội muội sinh động chuyên quyền thì quá khác biệt.

"Muội muội, ta có chuyện cần cùng quan khách nói, ngươi tránh một chút cho thỏa đáng." Lưu Đình quay sang nói với Lưu Linh, thái độ không nóng không lạnh lại xa cách.

"Hửm? Có chuyện gì mà không thể ở trước mặt ta nói chứ? Là muội muội, ta phải giúp tỷ tỷ chia sẻ công việc đúng hay không?" Lưu Linh lại xem như không thấy, rất nhiệt tình ngồi yên trên ghế uống trà.

"Lưu đại tiểu thư, chúng ta cũng không nói chuyện gì cần bảo mật, cứ để nhị tiểu thư nghe cũng được. Bởi vì chúng ta chỉ muốn hỏi ngươi vài điều, không cần lo lắng." Giang Tử ra mặt hòa hoãn.

Lưu Đình bất đắc dĩ nhìn sang, không biết là vì thứ gì mà nàng có vẻ mặt đó. Giang Tử cũng không thể quan tâm, đành mở miệng hỏi vấn đề để tránh tỷ muội bọn họ lại tranh đấu.

"Đại tiểu thư, liệu rằng ngươi có biết thú nhân mua Thiên Hư Thảo đến từ đâu hay không?"

"Không phải là thương nhân từ Đoan Mộc Quốc hay sao?" Lưu Đình ngẩn ra, có chút không hiểu nhìn Giang Tử.

"Theo ta biết thì có người quyền cao ở Đoan Mộc Quốc sang tận Sở Quốc chỉ để bắt nhóm người này. Ngươi thật sự không biết rõ lai lịch của bọn họ? Như thế tại sao lại đồng ý bán dược thảo cho họ?"

Lăng Tử Thần cũng có chút giật mình, không ngờ sự tình là như thế này. Lại nhìn Lưu Đình kinh ngạc và Lưu Linh nhàm chán ngồi ở cạnh, nghĩ cũng hiểu ở Lưu gia là người nào thật sự chiếm thượng phong.

"Ta không hề biết. Người dẫn đầu bọn họ là một thú nhân, lại đưa ra hồ sơ thương nhân làm bằng chứng nên ta cũng không nghĩ rằng bọn họ giả mạo." Lưu Đình vội vàng giải thích, dáng vẻ lạnh lùng không còn giữ vững được nữa.

"Vậy ngươi có biết chỗ ở của bọn họ hay không?" Giang Tử tiếp tục hỏi.

"Hôm qua bọn họ vừa mua Thiên Hư Thảo, trả tiền xong liền hướng phía Kinh Đô đi rồi."

Giang Tử nhíu mày, sắc mặt khó coi. Lăng Tử Thần lại đang tự hỏi, bọn họ bị người đuổi bắt còn hướng Kinh Đô đi, không sợ Đoan Mộc Quốc liên kết hoàng gia Sở Quốc bắt bọn họ? Hay là bọn họ có chỗ dựa mạnh mẽ nào đó?

"Không Xong Rồi!!!! Tiểu Thư, Không Ổn!!!"

Từ ngoài cửa, một hạ nhân chạy ào vào trong. Mặt hắn xám tro, nhìn như muốn khóc ra đến nơi, hai tay cầm một tấm khăn, bên trên đặt vài miếng đồng cũ nát.

"Chuyện gì mà ồn ào náo loạn? Không biết tỷ tỷ của ta còn đang bệnh chưa khỏe hay sao?!" Lưu Linh nhíu mày, sắc mặt chán ghét nhìn hạ nhân, lại nhớ đến có khách ở đây thì vội vàng sửa lại sắc mặt.

Lăng Tử Thần không nói gì thu hết biểu tình của nàng vào trong mắt. Nữ tử này tính tình không tốt là thật, quan tâm tỷ tỷ cũng hoàn toàn là thật, cớ sao quan hệ cả hai lại không tốt a?

Trong khi đó Giang Tử lại không rảnh chú tâm chuyện này. Nàng nhìn hạ nhân kia, trực giác mách bảo rằng có chuyện càng đáng lo ngại hơn. Như chứng thực điều này, hạ nhân hô lên một câu khiến mặt bọn họ biến sắc:

"Tiểu thư, 1 vạn bạch kim bỗng dưng biến thành đồng nát hết rồi!!!!"