Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 22

Lăng Tử Thần thức dậy sớm vào hôm sau, tinh thần đặc biệt sảng khoái. Không cần thu dọn đồ vật, nàng có lệ thay đổi y phục tối màu sau đó ra cửa.

Đến nơi hẹn, mạo hiểm đoàn đã ở đấy rồi. Thấy nàng đến thì vui vẻ trò chuyện, thái độ hào sảng lạ thường, ít nhất Lăng Tử Thần chưa từng thấy ai nhiệt tình như họ.

Không vì thế mà hòa hoãn sắc mặt, nàng vẫn nghiêm nghị mà chào hỏi. Xác định mọi thứ đều mang theo, vị thương nhân kia cũng đã đến nên bọn họ lên đường.

Từ Kinh Đô đến Bắc Thành không xa, chỉ cần 3 ngày đường. Bọn họ hướng phía đông bắc đi, đường này phải xuyên qua Vĩnh Sinh Lâm, vượt qua địa bàn của Thiết Vĩ Khuyển.

Sau đó phải chống lại thổ phỉ, ra khỏi một di tích bị hoang, xong rồi mới an toàn đi đến Bắc Thành. Bắc Thành không phải nơi giao thương tốt, chỉ là nơi đó có trồng Thiên Hư Thảo – một loại dược thảo luyện đan phổ thông, nên thường có người đến đó.

Vĩnh Sinh Lâm không hổ thẹn cái tên, một đường đi thẳng chưa từng có nơi nào không có cây cối. Nghe bảo sự sống của nơi này là do Tinh Linh tộc duy trì, điều này chưa ai chứng thực được bởi Tinh Linh Tộc rất ít xuất hiện trước mặt con người.

"Sắp tới chúng ta sẽ chính thức xâm nhập địa bàn của Thiết Vĩ Khuyển. Tất cả cảnh giác, Pháp Sư ở giữa, Võ Sĩ bao quanh, Kiếm Sĩ và Chiến Binh ở ngoài." Nhật Vinh dừng lại hô to.

Đám người lập tức di chuyển hình thành đội hình, từng bước từng bước đi về phía trước. Giác quan nhạy bén khiến Lăng Tử Thần sớm nghe được tiếng xé gió, linh thừng kéo ra cắt đứt thứ gì đó.

"Ngao!!"

Tiếng kêu đau đớn của yêu thú vang lên. Lăng Tử Thần nhìn thứ bị cắt rơi xuống, là một phần thịt, máu từ vết cắt còn đang chảy đầm đìa.

Lăng Tử Thần biết loài yêu thú này, nhưng chỉ là sơ lược. Thiết Vĩ Khuyển, đuôi sắc bén và cứng như thép, da lông đen như đêm, tốc độ đặc biệt nhanh.

Con tấn công nàng có lẽ cảnh giới ở Binh Cấp bậc A tương đương Sơ Cấp bậc 8. Cắt được đuôi của nó còn phần nào nhờ giác quan vượt trội người thường.

Thiết Vĩ Khuyển vốn dựa vào tốc độ cùng sự sắc bén của đuôi để hạ sát đối thủ. Vì vậy dù cùng cấp bậc hoặc hơn nó đi nữa thì cũng sẽ bị gϊếŧ nếu lơ là cảnh giác.

Sau tiếng kêu của con Thiết Vĩ Khuyển kia, tất cả đều vào trạng thái chiến đấu. Mà ngay lúc này vô số con khác cũng từ bốn phương tám hướng tuôn ra.

Đa số cảnh giới đều là Binh Cấp bậc A hoặc S, con đầu đàn không hề xuất hiện. Đoàn người bọn họ cũng không phải riêng đến gϊếŧ yêu thú, vì thế vừa đánh vừa bảo vệ, lại tiếp tục di chuyển về trước.

Cấp bậc của Lăng Tử Thần hiện tại xem như yếu nhất trong đoàn, yêu thú cứ thích hướng nàng tấn công. Dù vậy nàng dùng linh thừng cắt bỏ đuôi của chúng thì việc phản kích cũng khá dễ dàng.

Cuối cùng khi rời khỏi địa bàn của Thiết Vĩ Khuyển, Lăng Tử Thần đã gϊếŧ và lấy được kha khá Yêu Đan. Thứ này dùng để dễ dàng tăng cảnh giới, nhất là tăng bậc.

Lăng Tử Thần chưa dùng lần nào, vả lại với yêu thú cấp 3, Yêu Đan không quý giá, lại còn là hệ Kim, không phù hợp với nàng. Nàng ít nhất cần một Yêu Đan cấp 4 hệ Mộc hoặc Quang, Ma Đan cùng cấp để tăng bậc hay chuyển cảnh giới.

Cái phương pháp phân loại này dường như chỉ được phát hiện trong vài năm gần đây. Cả yêu thú lẫn thuật pháp đều được phân loại lại.

Thông qua ký ức kì lạ kia, Lăng Tử Thần biết đây là cách phân loại rất phổ thông nơi lục địa kia. Kha La lục địa dường như bị cô lập, lúc này mới có thể biết đến cách phân loại này.

Yêu thú sẽ phân đơn lẻ cùng bầy đàn, so với bầy đàn thì yêu thú đơn lẻ sẽ có cấp cao hơn. Còn trong bầy đàn, yêu thú đầu đàn càng mạnh thì cấp bậc của loài đó sẽ càng cao.

Bởi yêu thú phân 10 cấp, cấp càng cao mới có thể tu đến cảnh giới cao. Trong khi đó thuật pháp phân loại rắc rối hơn, dựa vào tác dụng, sức mạnh, độ khó khi thi pháp, điều kiện để thi pháp,...

Mà Lăng Tử Thần trong 5 năm nay gϊếŧ được yêu thú có phẩm cấp cao nhất là Kim Giác Thạch Bì, nó là Yêu Thú cấp 3. Còn Không Vương lúc trước tấn công nàng là yêu thú cấp 4, nàng lúc đó chỉ có thể đả thương nó một tí.

Đánh xong với Thiết Vĩ Khuyển, bọn họ đi không bao xa thì trời dần tối. Đoàn người bất đắc dĩ dừng lại đốt lửa, tối nay bọn họ nghỉ chân ở nơi này.

Đoàn người rất cẩn thận trong việc trông coi, ai biết có yêu thú đơn lẻ cấp cao đến nơi đây vào lúc này hay không. Vì vậy tối hôm đó ánh lửa chưa từng tắt dù là một lần.

Sáng đến bọn họ lại nhanh chóng lên đường khi đã ăn uống đầy đủ. Hôm nay bọn họ sẽ vào chỗ có thổ phỉ, thật sự mong rằng đoàn người nhận nhiệm vụ kia đã hoàn thành công việc để bớt rắc rối.

"Đến rồi, mọi người đừng quên cảnh giác." Nhật Vinh tiếp tục nhắc nhở bọn họ như thường.

Lăng Tử Thần vẫn chưa bao giờ ngưng cảnh giác, ít nhất nàng luôn có thể chiến đấu khi bị tấn công. Mà bọn họ thật sự nên cần cảnh giác, bởi con đường họ đi tràn đầy dấu vết chiến đấu.

Có một dấu vết xuất hiện rất nhiều, Lăng Tử Thần nghĩ mình đã thấy nó ở đâu đó rồi. Nàng cũng không kịp nghĩ thêm, tiếng đánh nhau truyền vào tai đã khá rõ ràng.

Nhật Vinh phái một nhóm người ở lại trông chừng, hắn dẫn một nhóm khác tiến lên phía trước xem sao. Lăng Tử Thần đồng thời đi theo hắn, bị động chờ đợi không phải phong cách của nàng.

"Xú kỹ nữ, còn ở đó làm khó! Ngươi đã rơi xuống hạ phong, còn không mau chịu thua cho lão tử!!"

Tiếng mắng chửi của nam nhân vang lên, người xung quanh dường như đã quen thuộc nên chẳng ai có phản ứng gì. Lăng Tử Thần cũng bất động thanh sắc, khẩu phong ở nơi này so với hiện đại còn có chút thua kém đâu.

Nhất là khi nàng từng có khoảng thời gian bị mắng chửi lâu dài, vì vậy cũng đã miễn nhiễm. Ngược lại vị bị mắng kia có vẻ rất bực bội, không chịu thua kém mà mắng trở lại.

"Mẹ nó! Ngươi về đánh lại răng đen, súc miệng trăm lần cho hết hôi thối rồi lại đây nói chuyện với lão nương. Trên người thối như vậy là từ bãi rác ra hay sao, lão nương đứng đối mặt với ngươi đã coi như tôn trọng rồi."

Nói chuyện cũng không quá thô tục lại khiến người nhục nhã không chịu được. Lăng Tử Thần có thể tưởng tượng khuôn mặt đen của kẻ bị chửi, mà quan trọng là giọng nói này nàng dường như cũng đã nghe qua.

Leng keng vài tiếng, tiếng hô đau và cầu xin lần lượt vang lên. Nhật Vinh dẫn đầu bước ra ngoài, ánh vào mắt là một chiến trường, người người nằm úp sấp trên đất.

Những người này dáng vẻ hung ác bị trói lại, có vẻ là còn sống. Nhìn quanh một lượt, tất cả ngạc nhiên nhìn nữ tử duy nhất trong chiến trường này – chủ nhân của câu mắng chửi khiến người nhục nhã kia.

Lăng Tử Thần lại giật mình một chút, người này rõ ràng là Giang Tử mà 5 năm trước nàng quen a. Khí tức trên người Giang Tử dường như lại tăng lên, cảnh giới chắc ở khoảng Trung Cấp bậc 8.

Cảnh giới này đã xem như cao thủ, địch nhân bằng cảnh giới sẽ không có hơn 10 người. Phải biết trên lục địa này, trong Nhân Tộc cũng chỉ có 50 người đạt được cảnh giới Cao Cấp, 10 người cảnh giới trên bậc 4.

Trong đó hoàng tộc hai vương quốc sẽ có chừng 10 cao thủ cảnh giới Cao Cấp thủ hộ, hai quốc vương cũng là cao thủ. Chừng 20 người là các giáo viên ở các học viện, còn lại chưa đến 10 người là mạo hiểm giả.

Dù không biết Thánh Giáo có bao nhiêu cao thủ Cao Cấp nhưng hẳn số lượng cũng không phải nhiều. Số lượng ít đến đáng thương, lại chỉ phục vụ cho kẻ có thế lực. Nếu Giang Tử có thể tu luyện đến Cao Cấp thì làm bá chủ một phương không phải không thể.

"Các ngươi là mạo hiểm giả?!" Giang Tử nhíu mày nhìn qua Nhật Vinh.

"Đúng vậy! Chúng ta phải đến Bắc Thành, đi ngang qua đây thấy dấu vết chiến đấu nên đến xem." Nhật Vinh khách khí đáp lại.

"Hừ! Là sợ thổ phỉ đi, cứ quanh co lòng vòng. Bọn chúng đã bị ta bắt, các ngươi có thể đi rồi." Giang Tử hừ lạnh một tiếng rồi đáp.

Nàng khác xa 5 năm trước còn có chút mềm yếu, hiện giờ là nóng rực lại dễ nổ như bom. Giang Tử nhìn liếc qua họ, thấy Lăng Tử Thần thì trợn to mắt, há miệng định nói gì nhưng bị Lăng Tử Thần trừng trở lại mà im lặng.

Nhật Vinh vui mừng trở về thông báo cho những người khác, ai cũng vui mừng. Tối đó bọn họ tìm chỗ ở lại sau khi đi được một đoạn đường, đoàn đội của Giang Tử dường như cũng đi đến Bắc Thành nên cấm trại cũng khá gần nhau.

Lăng Tử Thần tự nhận không quá thân thiết với Giang Tử, thế nhưng đối phương lại muốn tìm nàng nói chuyện. Không còn cách nào khác nên tối đó bọn họ gặp nói chuyện với nhau.

Giang Tử cho Lăng Tử Thần cảm giác rất kì quái, thân thiết lại xa lạ. Lúc trước bọn họ từng giao tiếp qua, xem như thân thiết, hiện giờ qua 5 năm mới gặp lại, xem như xa lạ.

Rõ ràng đơn giản là như thế nhưng Lăng Tử Thần lại thấy không phải. Dĩ nhiên với tính cách của nàng thì vấn đề này tồn tại không hề lâu đã bị lãng quên trong tâm trí.

Lăng Tử Thần ngáp một tiếng, buổi tối không ngủ con bắt người ra tới nói chuyện, Giang Tử này thật sự quái dị. Mà Giang Tử bị nàng dán nhãn quái dị lại không nghĩ như vậy.

Nàng tìm Lăng Tử Thần 5 năm, người vẫn tìm không thấy giờ lại bình yên đứng ở nơi này, sao có thể không kích động. Quan trọng là tra được thân phận của Đan Nhược Ly khiến nàng rất rối rắm, không biết nên nói với Lăng Tử Thần hay không.