Trên thế giới này luôn luôn có ít nhất một người giống ngươi. Lăng Tử Thần biết điều này nhưng nhìn hai người đang đối đầu nhau này nàng lại không thể nào bình tĩnh.
Khi hai kẻ đó xông vào nhau thì thế giới xung quanh Lăng Tử Thần sáng lên, sau đó chìm vào bóng tối. Khi xung quanh đều trở thành bóng tối, Lăng Tử Thần có một chút hoảng hốt.
Vừa rồi chỉ là ảo cảnh hay là chân thật? Trước đây nàng từng nằm mộng nghe được tiếng nói chuyện, vậy chắc hẳn đây là thật sự đi.
Một sự thật bị chôn vùi trong lịch sử, chuyện sau đó là gì? Nàng có liên quan đến bọn họ hay không?... Nàng tại sao lại không chết mà đến thế giới này?
Vấn đề mà trước đây Lăng Tử Thần chưa bao giờ nghĩ tới rất thuận lợi mà xuất hiện. Chúng ép đến đầu óc nàng đau đớn vô cùng, cưỡng chế quên đi những vấn đề kia, Lăng Tử Thần cố gắng trở về thực tại.
Ngay khi mở mắt ra, ánh mắt Lăng Tử Thần chưa bao giờ kiên định hơn lúc này. Nàng hiện tại đã có mong muốn, muốn tìm được thân phận của mình và về những người trong mộng cảnh kia.
Với mong muốn này, nàng sẽ không chết nếu chưa rõ mọi việc. Vì vậy, Hắc Ám Thụ này nàng nhất định phải tiêu diệt cho bằng được.
"Tìm cho mình một lí do để sống không khó, nhưng quan trọng hơn hết là ngươi muốn lạc quan tin tưởng vào chính mình và cuộc đời. Trời chưa bao giờ tuyệt đường người, chỉ là bắt ép chúng ta phải chọn lựa mà thôi." Lăng Tử Thần thì thào, linh thằng (dây thừng linh khí) từ trong tay bay ra cắt ngang rễ của Hắc Ám Thụ.
Hắc Ám Thụ lại ré lên một tiếng, vô số hắc khí từ rễ của cây bay ra. Phía dưới rễ cũng lộ ra vô số bạch cốt, số lượng có thể lên trăm hoặc ngàn bộ, thật sự quá ghê tởm.
Lăng Tử Thần không ngần ngại việc hắc khí bay đến vây quanh mình. Nàng có thể lờ mờ nhận ra hắc khí không làm hại mình, hơn nữa nàng còn có thể sử dụng chúng.
Vì thế nàng mặc kệ việc cơ thể tự hấp thu hắc khí của Hắc Ám Thụ. Mà do bị hút đi hắc khí, thụ kia ngày càng nhỏ lại, vỏ cây cũng mất đi màu đen.
Cho đến khi thụ chỉ còn là một cây non, vỏ trắng như quả củ cải. Lăng Tử Thần nghiêm mặt nhìn cây non, ánh mắt đen thẳm không ngừng tỏa ra áp lực như muốn hút tất cả mọi thứ vào sau đó nghiền nát.
Bị ánh mắt như thế nhìn chăm chăm, cây non hoảng sợ bứt rễ chạy đi rồi. Bỏ lại Lăng Tử Thần đột ngột giật mình nhìn hai nhành rễ chuyển động như chân kia.
Dường như còn có chút khả ái đâu!
Lần đầu tiên gặp cây chạy như người, có chút lạ lùng nhưng đặc biệt thú vị. Quan trọng hơn là cây non kia có vẻ là bị ma nhiễm mới trở thành Hắc Ám Thụ.
Tại sao nó bị ma nhiễm? Đối với vấn đề nghe đã thấy liên lụy chồng chất này thì tạm thời Lăng Tử Thần sẽ bỏ qua. Nàng vẫn là trở về sửa sang lại hang động đi.
Lăng Tử Thần nghĩ thế nào thì làm thế đó, nhấc chân hướng dưới núi đi đến. Đến trước cửa động, đầu tiên là dựng cổ thụ non dậy, đặt bộ rễ nó vào đất và lấp lại.
Lăng Tử Thần truyền cho nó chút linh khí để nó dễ dàng hồi phục hơn. Sau đó nàng lại giúp các cây còn có sinh cơ khác, xong cả mới trở vào trong động.
Các nhánh cây đã héo rũ bị tác động liền hóa thành tro, Lăng Tử Thần còn phải bận rộn quét dọn chúng. Sau đó nàng lại vào trong căn phòng bị đảo lộn.
Tìm các chậu cây khác và trồng lại những cây còn có thể sống. Lại quét dọn đống đổ nát, làm xong thì Lăng Tử Thần cũng chẳng màng tập luyện gì nữa, lăn ra đất mà ngủ.
***
Hôm sau là một ngày nắng, mọi thứ dần dần khôi phục như trước. Lăng Tử Thần thức rất sớm, nàng ra xem cây cổ thụ nhỏ trước cửa động, nó quả nhiên còn sống.
"Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại. Cảm ơn ngươi cứu ta."
Giọng của nó vẫn là của một đứa trẻ, nghe rất vui tai. Lăng Tử Thần cười lắc lắc đầu, nàng biết trong người mình lúc này có hắc khí sẽ khiến cây cối không thích nên cũng hạn chế đυ.ng chạm chúng.
"Tiểu thụ, ta kể ngươi nghe một câu chuyện nhé?" Lăng Tử Thần lên tiếng sau một lúc yên lặng, được cổ thụ nhỏ đồng ý thì bắt đầu kể.
Ngày xưa, có một cô bé mồ côi bị bỏ rơi. Cô bé sống nghèo khổ nhưng vẫn nhìn thế giới bằng đôi mắt rực rỡ, tin tưởng một ngày nào đó cuộc sống của mình sẽ tốt hơn.
Nhưng mơ ước thật sự quá dễ bị phá vỡ, để được đi học cô bé làm việc cực lực nhưng vẫn không đủ tiền. Sau đó có một đám người đồng ý giúp cô bé đi học, đổi lại nàng phải làm việc cho chúng.
Suy nghĩ của cô bé cực kì ngây thơ, không chút do dự đồng ý. Cuộc sống ban ngày đi học, buổi tối cùng một đám trẻ con đi ăn xin, trộm cướp bắt đầu từ đó.
Theo thời gian càng lâu dài, ánh mắt rực rỡ cô bé nhìn thấy mỗi khi chiếu gương biến mất. Mọi tin tưởng bị ma diệt, cô bé làm lơ cái tốt đẹp của thế giới mà dấn thân vào bóng tối, sống như một con chuột bẩn thỉu nơi ống cống.
Càng trưởng thành, cô bé ngày càng xinh đẹp. Nàng đã nhận ra rõ phần nào cái giả dối của xã hội, tuy nhiên trong thâm tâm lại vẫn nuôi một ước mong.
Ước mong cũng như là hi vọng đối với thế giới này, năm vừa thành niên, nàng gặp một chàng trai. Người đó có nụ cười như ánh dương quang, chiếu sáng tâm hồn tối đen của nàng.
Thiếu nữ ngưỡng mộ hắn, đổ dồn tất cả ước mong cùng hi vọng vào hắn. Hắn biết tình hình của nàng, rất nhiều lần khuyên nàng nói với cảnh sát về mọi thứ.
Bốn năm làm bạn, nàng dần bị hắn thuyết phục. Nàng cùng cảnh sát hợp tác bắt bọn người kia, rất nhiều trẻ em khác cũng được tự do tuy nhiên không ai cảm kích nàng.
Bọn họ gia nhập vào nơi đó vì bọn họ có thứ muốn cầu, nàng chẳng thể làm họ vui vẻ bằng cách này. Mà chính nàng lúc trước không phải cũng tự nguyện tham gia vào hay sao.
Thân phận không bị bảo vệ, nàng lộ ra trước mặt tất cả mọi người. Chửi rủa của người ngoài, ép bức của người bị lừa gạt, mất tài sản đổ dồn vào nàng.
Nàng biết cha hắn là cảnh sát, nàng đến xin giúp đỡ nhưng vô dụng, bọn họ không thể làm gì hay chính xác là không muốn làm gì cả. Bảo vệ kẻ sai sẽ khiến thanh danh bọn họ không tốt.
"Chỉ là một đứa thấp hèn, đi lừa gạt đáng ghê tởm, chịu đựng được nàng 4 năm đã là quá giới hạn của ta rồi!!"
Lời hắn nói nàng nghe rành mạch, một khắc đó nàng hoàn toàn tuyệt vọng. Cái mặt nạ của xã hội hoàn toàn bị vạch ra, để lộ hiện thực máu chảy đầm đìa.
Hi vọng bị vùi dập tan nát, thiếu nữ dù hèn mọn đến đâu cũng không thể quỳ xuống nhặt từng mảnh vỡ. Vì vậy nàng hoàn toàn buông xuôi để mình chìm hẳn vào bóng tối.
Nàng gϊếŧ hắn, bàn tay nhuốm đầy máu tươi dù có rửa sạch trăm ngàn lần vẫn không thể xóa bỏ sự thật rằng nàng gϊếŧ người. Thiếu nữ lúc đó đã không còn sợ hãi thứ gì, nàng lại sinh hoạt như không có chuyện gì.
Mua xổ số vào ngày hôm sau, nàng phát hiện may mắn không đáng tin. Trúng 10 vạn lại thêm vé đi du lịch, tại sao thứ may mắn này không thể đến sớm hơn chứ?
Thi thể của hắn rất nhanh bị phát hiện, ngay khi bọn họ bắt đầu truy tìm thì nàng đã lên tàu. Sau khi trở thành một kẻ xấu xa, vận mệnh của nàng lại thay đổi.
"Thiếu nữ đó... là ta." Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại mang theo áp lực từ nội tâm Lăng Tử Thần.
"Tỷ tỷ thật đáng thương!"
Cổ thụ nhẹ nhàng đáp lại, nó không quá hiểu lời Lăng Tử Thần nói nhưng nó biết nàng khổ sở. Mà Lăng Tử Thần khi nói xong tâm sự thì tâm tình cũng đã tốt hơn.
Nàng cười cười không nói gì, ngã người ra đất nhìn chăm chăm bầu trời bên trên. Mắt nhắm lại, lần đầu tiên Lăng Tử Thần có thể nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ mà không phải vì mệt hay nhờ thuốc.
Dù thế nào thì cuộc sống của nàng vẫn sẽ tiếp tục. Cho đến khi rời khỏi nơi này, nàng không cần lo lắng về bất cứ thì gì cả.
Tiếp tục tu luyện, một ngày nào đó nàng có thể rời khỏi nơi này. Giữ vững suy nghĩ như thế, Lăng Tử Thần bước vào vòng tuần hoàn tu luyện rồi nghỉ ngơi của mình.
Kim quang năng động, theo cảnh giới tăng thì cũng càng thêm nồng hậu mạnh mẽ. Trong khi đó hắc khí lại đặc biệt an tĩnh, không cần thứ gì trợ giúp nhưng lại ngày ngày nồng hậu, không hề để kim quang lấn lướt.
Ngày như thế qua 5 năm, cảnh giới của Lăng Tử Thần ổn định tăng lên với một tốc độ nhanh. Cảnh giới của nàng hiện tại là Sơ Cấp bậc 8, với sức mạnh cơ thể và hai lực lượng kia thì nàng có thể đánh với bậc 9 hay mãn bậc.
Rồi một ngày cổ thụ non bảo nàng có thể rời đi, không gì diễn tả được niềm vui sướиɠ của Lăng Tử Thần lúc đó. Rốt cuộc có thể ra ngoài, rốt cuộc có thể ăn thịt trở lại, 5 năm ăn linh quả làm nàng cảm giác mình sắp tu thành chính quả rồi.
Dáng vẻ sau 5 năm của nàng không hề thay đổi nhiều trừ việc cao hơn một chút và có cơ bắp hơn một chút. Vì thế người quen chắc hẳn sẽ nhận ra nàng, Nhược Ly hẳn cũng nhận ra... phải không?
*****
Đôi lời của tác giả: Hôm qua uống thuốc rồi ngủ quên, không đăng chương, hôm nay đăng vậy. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ, giữ gìn sức khỏe nga!