Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 11

Lăng Tử Thần ngồi dậy, xoa xoa cái bụng đói meo. Nàng nhìn về phía Đan Nhược Ly đang lục lọi gì đó trên người tên thành viên Hợp Bang kia.

"Nhược Ly, ngươi làm gì? Có ăn sao?" Lăng Tử Thần đến gần Đan Nhược Ly hỏi.

Đan Nhược Ly thật sự là hết nói nổi rồi, người này không nhận ra vấn đề ở đây sao? Thở dài một hơi, nàng lên tiếng:

"Ăn uống để sau, ta đang tìm xem trên người hắn có thứ gì đáng giá không."

"Có thì chúng ta cướp à?" Lăng Tử Thần không dám trái lời nàng, ngồi xuống xem nàng làm việc.

"Cái gì gọi là cướp? Ta cứu mạng hắn, hắn cũng nên trả ơn, đây là đồ vật ta phải lấy, hiểu không?" Đan Nhược Ly cứ thế nói dối không chớp mắt, hình tượng cao lãnh cũng không cần.

Lăng Tử Thần cũng không phát giác có gì không đúng. Nói chính xác là nàng vô cùng tin vào Đan Nhược Ly, không hề có ý tưởng tìm hiểu có gì kì lạ, cũng lười tìm hiểu.

Đan Nhược Ly lấy ra rất nhiều thứ, Lăng Tử Thần không hiểu nàng dùng cách gì để lấy đồ từ không gian trữ vật ra. Đồ lấy ra khá đa dạng, đan dược, vũ khí, tiền, quần áo, thức ăn, sách,...

Lăng Tử Thần tò mò lấy sách xem, chỉ là vừa mở ra nàng đã đen mặt. Đây là truyện tranh người lớn đi? Ném sang một bên, nàng tiếp tục vươn tay lấy túi thức ăn.

Trong túi thức ăn là vài cái bánh bao, bánh mì và thịt khô. Tiếp xúc gần với thức ăn, bụng của Lăng Tử Thần kháng nghị càng thêm tích cực.

"Nhược Ly, đói không?" Lăng Tử Thần hỏi Đan Nhược Ly một tiếng rồi cực nhanh nhét một cái bánh bao vào miệng.

Trong túi có năm cái bánh bao, hai cái bánh mì và một hộp thịt khô. Hiện tại Lăng Tử Thần đang rối rắm không biết chia như thế nào.

"Ta lấy hai cái bánh bao, một cái bánh mì và 2/5 thịt khô." Đan Nhược Ly liếc qua một thoáng rồi lập tức chia ra ngay.

Đan Nhược Ly là Pháp Sư nên sức ăn của nàng không lớn, cũng tính bình thường thôi. Trong khi đó Lăng Tử Thần lại là Võ Sĩ, sức ăn lớn hơn rất nhiều.

Lăng Tử Thần nghe theo Đan Nhược Ly chia thức ăn ra. Nàng tập trung ăn phần của mình, vừa ăn lại vừa vận chuyển linh lực chữa trị cơ thể. Thực vật xung quanh hưng phấn đung đưa muốn tới gần nàng.

"Hồi Phục Đan, Bổ Huyết Đan, Bổ Linh Đan, Ẩn Thân Đan, tất cả đều là trung phẩm. Vũ khí có kiếm, đoản kiếm." Đan Nhược Ly kiểm tra rồi lên tiếng, nàng lại xem trên cổ của người kia, trên đó không hề có hình xăm.

"Hắn là Kiếm Sĩ, tu vi khoảng Sơ Cấp bậc 9 trở lên."

Đan Nhược Ly lại lấy vài quyển sách ở cạnh đó xem, phản ứng y như Lăng Tử Thần, nàng ném nó đi. Nàng cầm lấy 4 lọ đan dược, đưa cho Lăng Tử Thần 2 lọ Hồi Phục Đan và Bổ Huyết Đan.

Nàng là Pháp Sư có Quang hệ nên có thể tự chữa trị, không cần Hồi Phục Đan. Bổ Huyết Đan với nàng cũng không cần thiết nên nàng đưa cho Lăng Tử Thần.

"Đây là đáp tạ việc ngươi đã cứu ta."

Lăng Tử Thần cũng không khách sáo mà nhận lấy, lúc này dùng chưa được nhưng sau này dùng được a. Còn về phần tiền, có 6 bạch kim, 70 kim tệ và 50 ngân tệ.

Bán đi da và thịt của Kim Giác Thạch Bì Lăng Tử Thần được 3 bạch kim và 50 kim tệ. Nàng nghĩ mình không thiếu tiền nên nhường cho Đan Nhược Ly.

"Vậy ngươi nhìn ta thiếu tiền sao?" Đan Nhược Ly khinh bỉ nhìn Lăng Tử Thần.

Lăng Tử Thần lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi đợi Đan Nhược Ly phân chia. Cuối cùng nàng đạt được 3 bạch kim, 30 kim tệ và 30 ngân tệ, tính tổng là nàng có 6 bạch kim, 80 kim tệ và 30 ngân tệ.

"Số tiền này cũng khá lớn rồi nhỉ?" Lăng Tử Thần thì thào đổi lại ánh mắt khinh thường của Đan Nhược Ly.

"Nếu ngươi nghĩ chỉ có bao nhiêu đây là đã nhiều thì quá ngu ngốc rồi."

Lăng Tử Thần không hiểu ra sao nhưng nhìn thấy Đan Nhược Ly dọn dẹp đồ chuẩn bị lên đường thì cũng vội đứng dậy theo sau. Đan Nhược Ly ở phía trước dẫn đường, Lăng Tử Thần ở phía sau lén lấy sách dạy pháp thuật ra xem.

"Nhược Ly, chúng ta còn cần đi bao lâu nữa?"

"Ít nhất cũng hai ngày, ngươi tốt nhất nhanh chóng chữa trị vết thương đi nếu không sẽ lại gây phiền toái cho ta."

Lăng Tử Thần nhỏ giọng "ân" một tiếng, hai người cứ thế đi suốt 3 ngày. Rất may mắn là trong khoảng thời gian này không có gì bất thường xảy ra.

Lăng Tử Thần cũng đã khỏe hơn, ít nhất dùng linh lực không hề gây đau đớn nữa. Sau 3 ngày đi trong rừng rậm, hai người cuối cùng cũng đã đến Lâm Thành.

Vào thành, bọn họ trước tiên đi tìm khách điếm để ở lại. Bước chân vào một khách điếm có vẻ trang nhã, Lăng Tử Thần vừa theo sau Đan Nhược Ly vừa quan sát xung quanh.

"Cho 2 phòng." Đan Nhược Ly lên tiếng.

"Phòng thường 3 ngân tệ, phòng thượng hạng 10 ngân tệ." Vị chưởng quầy đáp lại ngay.

"Cho 2 phòng thường." Đan Nhược Ly sảng khoái bỏ ra 6 ngân tệ rồi lấy thẻ bài theo tiểu nhị đi lên phòng.

Lăng Tử Thần yên lặng theo sau lưng Đan Nhược Ly. Trong lòng nhớ lại câu nói lúc trước của Đan Nhược Ly, với giá cả của các đồ vật ở đây, số tiền của nàng cũng chẳng phải lớn.

Nếu như nàng chỉ ở phòng thường, không mua thức ăn hay thứ gì thì số tiền này có thể để nàng trả tiền phòng tối đa 62 năm. Thế nhưng nàng cần sinh hoạt, vì thế số tiền này không đủ.

Đan Nhược Ly cảm thấy người phía sau yên lặng quá mức rồi, có chuyện gì xảy ra sao? Nàng quay lại, thấy Lăng Tử Thần đang ngẩn người liền lên tiếng hỏi ngay:

"Ngươi đang nghĩ cái gì?"

"Nhược Ly, ngươi nói xem nếu ta bán sừng của Kim Giác Thạch Bì và Yêu Đan của nó thì được bao nhiêu tiền?" Lăng Tử Thần ngơ ngơ hỏi ngược lại.

"Phẩm cấp của nó là gì?"

"Binh Cấp bậc B."

"Còn da và thịt nó đâu?"

"Bán rồi."

"Bán bao nhiêu?"

"3 bạch kim và 50 kim tệ."

Lăng Tử Thần vừa nói xong lập tức bị Đan Nhược Ly đấm một cái vào bụng. Nàng ôm bụng ho khan, không hiểu nhìn Đan Nhược Ly.

"Ngươi ngu ngốc sao? Binh Cấp bậc B thì da ít nhất là 5 bạch kim và thịt ít nhất cũng là 4 bạch kim. Ngươi bị người giảm gần 3 lần mà không biết sao?" Đan Nhược Ly hận sắt không thành thép nhìn Lăng Tử Thần.

"Hả? Vậy... Vậy cuối cùng sừng và Yêu Đan bán được bao nhiêu?" Lăng Tử Thần sợ sệt hỏi nhỏ.

"Sừng là 8 bạch kim, Yêu Đan là 10 bạch kim." Đan Nhược Ly nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Lăng Tử Thần thở dài đáp.

"Vậy... Vậy ngươi đợi ta một lát, ta đi tìm chỗ bán đồ đã."

"Ngươi đợi đó! Đến những chỗ khác bán sẽ lại bị giảm cho xem, đợi ta tắm gội rồi đến trụ sở bang hội ở đây bán. Như vậy sẽ có lợi hơn, ta cũng cần đến đó xem đồng đội có ở đó không đã." Đan Nhược Ly bất đắc dĩ nói, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện thái độ của mình đối với Lăng Tử Thần đang thay đổi.

Lăng Tử Thần cũng không hề có chút phát hiện, xin lỗi, EQ của nàng bình thường rất thấp a. Vì thế nàng ngoan ngoãn trở về phòng dọn dẹp, tắm rửa rồi ra ngoài đợi Đan Nhược Ly.

So với Lăng Tử Thần, Đan Nhược Ly tắm lâu hơn rất nhiều. Lăng Tử Thần đã ngáp lần thứ 20 rồi mới thấy người ra khỏi cửa.

Mái tóc hoàng kim còn hơi ẩm ướt, bộ váy màu lam ôm sát cơ thể họa ra đường cong tuyệt đẹp. Lăng Tử Thần vậy mà ngơ ngác nhìn Đan Nhược Ly hồi lâu.

"Ngu ngốc, mau đi thôi!" Đan Nhược Ly quen bị người nhìn chăm chăm thế nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng khi bị Lăng Tử Thần nhìn.

"Nga, hảo." Lăng Tử Thần giật mình lấy lại tinh thần thế nhưng vẫn còn ngơ ngác.

Cả hai người một trước một sau đi đến trụ sở bang hội. Đối mặt với kiến trúc khổng lồ này, Lăng Tử Thần nhìn người ra vào mà tự cảm thấy áp lực.

Đan Nhược Ly dẫn Lăng Tử Thần vào trong, đến cho người kiểm tra, nàng đưa huy hiệu của học viện ra và được cho vào dễ dàng. Đi vào nhiều ngã rẽ đến mức Lăng Tử Thần không nhớ nổi mình đã đi đường nào.

Cuối cùng họ cũng đến chỗ bán đồ vật, nữ nhân viên nhận lấy sừng và Yêu Đan có chút ngạc nhiên. Nhìn dấu vết trên sừng thì nó là bị người đấm gãy.

"Ngươi đấm gãy nó?"

"Đúng vậy! Có chuyện gì sao?" Lăng Tử Thần ngu ngơ hỏi lại.

Đan Nhược Ly cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì lúc trước gặp Lăng Tử Thần trong rừng trên tay nàng ấy còn có vết thương mờ đâu. Nữ nhân viên kia không hỏi thêm mà đưa tiền cho Lăng Tử Thần rồi mỉm cười tiễn hai người đi.

Trên đường đi Lăng Tử Thần chỉ lo nghĩ sau này phải cố gắng tu luyện đến cảnh giới cao hơn. Lúc ấy thì có thể gϊếŧ được Yêu Thú cấp cao hơn, như vậy cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn.

Đan Nhược Ly lại suy tư gì đó khác. Cả hai người sánh vai đi cùng nhau nhưng mỗi người lại có suy nghĩ riêng. Đến khi nghe tiếng gọi của ai đó bọn họ mới giật mình nhìn lại.

"Nhược Ly!!"

Giọng nữ này rất quen thuộc, khuôn mặt cũng rất quen thuộc. Lăng Tử Thần nhớ đây là vị học tỷ đã từng đi cùng Đan Nhược Ly.

Phía sau còn có 5, 6 người tiến đến, đều là đồng đội của Đan Nhược Ly. Lăng Tử Thần lơ đễnh nhìn qua thế nhưng thấy được hai tên xem như quen thuộc.

"Lại là các ngươi à?" Lăng Tử Thần lãnh đạm nhìn hai người kia.

Bắc Đường Vân Hải nhíu mày, nữ nhân này rất quen thuộc. A, là người đứng cạnh Vũ Ngọc tiện nhân kia. Bắc Đường Vân Hải nhận ra rồi lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Ta cũng không ngờ, ngươi cũng có thể đến đây."

++++++++++++++++++++++++++

Cốt truyện gốc:

Lân Vĩnh vào học viện Thiên Không, dưới sự dẫn dắt của Vũ Ngọc, hắn gia nhập học viện, tình cờ gặp Đan Nhược Ly. Trong một lần ra làm nhiệm vụ cùng Vũ Ngọc vào vài ngày sau, gặp gỡ đoàn người Đan Nhược Ly đang bị Tử Vân Nhền Nhện tấn công.

Cùng Vũ Ngọc giúp đỡ giải vây, gặp Nhục Sắt Tượng bạo động, Lân Vĩnh và Đan Nhược Ly thất lạc đoàn người. Sau ba ngày cùng chung hoạn nạn, lang thang trong rừng, bọn họ cuối cùng cũng đến Lâm Thành. Đến đây bọn họ cùng đoàn người tập hợp lại với nhau.

Bổ sung: Lân Vĩnh có nguyên tố là Lôi hệ.