Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 7

Người nam nhân trung niên quay lưng lại với một lão nhân. Hắn thở dài lên tiếng:

"Theo như ta nghe nói thì kẻ đó khá cứng đầu, chúng ta nếu bắt buộc sẽ phản tác dụng. Ngươi nói chúng ta nên làm gì đây, Trần đại nhân?"

"Thưa giáo chủ, nếu nàng không ăn cứng thì ta dùng mềm. Chúng ta có thể nhờ "người đó" giúp đỡ." Vị lão nhân nêu ý kiến.

"Vậy cũng được. Ngươi mau đi thông báo đi."

"Thuộc hạ đã rõ."

***

Vũ Ngọc đưa Lăng Tử Thần đến thư viện, sau đó lôi kéo nàng đi khắp nơi. Vừa đi Vũ Ngọc không ngừng giới thiệu cho Lăng Tử Thần mọi thứ ở đây.

"Như đã nói đó, ngươi có thể tìm vài quyển sách ở tầng 1 này. Tầng 2 trở lên dành cho học viên, ngươi có thể lên đó nếu gia nhập học viện." Vũ Ngọc cười nói.

"Ta không có hứng thú với những thứ trên đó. Ta cần là một vài tri thức của thế giới này thôi." Lăng Tử Thần bình thản đi xung quanh.

Nàng chọn 3 quyển nói về các Yêu Thú, Yêu Thụ, các chủng tộc và một số thứ khác. Còn lại nàng chọn 1 quyển nói về Chiến Binh, vì không chắc mình thật sự thích hợp với Võ Sĩ nên nàng đưa ra sự lựa chọn thứ hai.

"Ngươi chọn xong rồi?" Vũ Ngọc hỏi.

"Ân. Ta sẽ mang chúng đi." Lăng Tử Thần gật đầu nói, Vũ Ngọc giật mình hỏi lại:

"Ngươi đi bây giờ? Không ở lại vài hôm sao?"

"Ta muốn xem thế giới bên ngoài, ta không thể đợi thêm." Lăng Tử Thần cười đáp, sự hưng phấn không thể che giấu.

"Được rồi. Cho ngươi nè." Vũ Ngọc vừa nói vừa lấy ra một quyển sách.

"Quyển sách này có nhiều phép thuật không hạn chế nguyên tố. Ngươi có thể học nó để bảo vệ chính mình, ít nhất là đánh không lại cũng có thể an toàn thoát thân."

"... Cảm ơn ngươi."

"Không có gì. Sau này nếu có thể thì trở lại đây thăm ta." Vũ Ngọc vỗ vai Lăng Tử Thần.

"Đi thôi. Ta đưa ngươi đi một đoạn đi."

Lăng Tử Thần cất sách vào vòng trữ vật rồi cùng Vũ Ngọc ra ngoài. Trong khi đi bọn họ lại tiếp tục trò chuyện.

"Ngươi đã có ý định đi đâu chưa?" Vũ Ngọc hỏi.

"Chưa." Lăng Tử Thần lắc đầu.

"Chưa thì ngươi có thể chọn đến Kinh Đô. Nơi đó tập hợp rất nhiều bang hội làm nhiệm vụ, tuy hiện tại ngươi hơi yếu nhưng ngươi có thiên phú, chắc chắn sẽ được xem trọng."

"Ân. Ta sẽ thử đến đó." Lăng Tử Thần gật đầu rồi bỗng dưng nàng dừng chân lại.

"Vũ Ngọc, là tên cặn bã hôm đó kìa."

Nhìn theo hướng chỉ của Lăng Tử Thần, Vũ Ngọc đen mặt. Đó còn không phải Bắc Đường Vân Hải và Lân Vĩnh hay sao.

"Hừ, Vũ Ngọc, ngươi muốn trốn đi đâu?"

Trước khi Vũ Ngọc kéo Lăng Tử Thần định rời đi thì Bắc Đường Vân Hải đã lên tiếng ngăn cản. Vũ Ngọc nghĩ đến hắn lúc trước cố làm nhục mình nàng cũng nóng đầu phản pháo lại:

"Ta muốn trốn? Ngươi đùa đi, làm ra việc vô liễm sĩ như thế mà còn không biết xấu hổ đến chỉ trích ta."

"Ngươi câm miệng. Tiện nhân ngươi được bổn thiếu gia coi trọng là phúc đức của ngươi rồi." Bắc Đường Vân Hải hừ lạnh đáp lại.

"Phi, được ngươi coi trọng thì ta thà đi tu còn hơn." Vũ Ngọc phun nước bọt, trực tiếp sỉ nhục Bắc Đường Vân Hải.

"Ngươi dám...!!!" Bắc Đường Vân Hải tức giận, trên tay hắn xuất hiện một pháp ấn bắn ra vô số băng tiễn.

Vũ Ngọc hừ lạnh đánh một hỏa cầu trở lại. Hai người bỏ qua người bên cạnh bắt đầu quần đấu lên, Lăng Tử Thần đứng bên ngoài nhìn xem, dù sao nàng vào cũng chẳng giúp được gì.

"Các em làm gì?!!!!" Một giọng nam uy nghiêm vang lên khiến màng nhĩ của Lăng Tử Thần đều chấn động.

"Hàn... Hàn lão sư!!" Vũ Ngọc co quắp kêu một tiếng.

"Các ngươi đây là xem thường nội quy, các ngươi sao dám đánh nhau trong học viện hả?!!!" Hàn lão sư thần sắc khó coi nói tiếp.

"Lão sư, là hắn tấn công ta trước." Vũ Ngọc nhút nhát đáp lại.

"Chuyện này ta sẽ xử lý sau, tiểu Ngọc ngươi đưa người đi trước đi." Hàn lão sư phất tay, Vũ Ngọc cảm kích kéo Lăng Tử Thần đi.

"Lão sư, nàng..." Bắc Đường Vân Hải bất bình hô.

"Câm miệng. Ngươi theo ta vào đây." Hàn lão sư nghiêm túc nói rồi rời đi, Bắc Đường Vân Hải câm phẫn bước vội theo.

Vũ Ngọc ở đây vừa xuống khỏi học viện đã lập tức thở phào ra một hơi. Lăng Tử Thần không nói gì đứng một bên.

"Được rồi. Ngươi cứ đi theo hướng đông bắc là sẽ đến được Kinh Đô thôi. Đây là ta chuẩn bị cho ngươi." Vũ Ngọc vừa nói vừa lôi ra một tấm bản đồ.

"Ân. Hẹn ngày gặp lại." Lăng Tử Thần nhận lấy bản đồ chào Vũ Ngọc rồi rời đi.

***

Đã 3 ngày Lăng Tử Thần lưu lạc trong Vĩnh Sinh Lâm. Nàng xem bản đồ mới rõ lục địa này có hình dáng một con rùa nằm ngang.

Kinh Đô ngự lạc ở đầu rùa, cách nơi này khá xa. Giữa quãng đường đến đó có 2 thành thị, Lăng Tử Thần đang hướng đến thành thị đầu tiên, Lâm thành.

Suốt 3 ngày này nhờ có thể liên hệ với cỏ cây mà nàng tránh được rất nhiều nguy hiểm. Trong 5 quyển sách nàng đã đọc được mỗi quyển phân nữa, tri thức được tu bổ khiến nàng dễ dàng sinh tồn hơn.

Hôm nay nàng vừa tu luyện xong, đi được một quảng đường thì phát hiện ra một thứ. Được dệt bằng vải bông mềm mịn, phía trên thêu một đóa hoa chuông rất xinh đẹp.

Phía trên còn vương lãnh hương của ai đó, chỉ một chiếc khăn tay đã gợi lên sự tò mò của Lăng Tử Thần.

++++++++++++++++++++++++++

Đôi lời của tác giả: Chương này ngắn nha. Tuần này ta quá bận nên có ít thời gian viết cả hai bộ, mọi người thứ lỗi. Chương tới chắc chắn sẽ dài hơn a.