Xuyên Không Ngốc Manh Vẫn Có Thể Làm Vua

Chương 6

Ở lại tịnh dưỡng 4 ngày Vũ Ngọc và Lăng Tử Thần lên đường đến học viện. Dĩ nhiên Vũ Ngọc có chút lưu luyến nhưng Lăng Tử Thần muốn đi cũng không có cách nào.

Đi thêm 2 ngày bọn họ đến một thác nước. Cũng không được xem là thác nước vì nó giống một cầu trược nước hơn.

"Ngươi chắc chắn chúng ta sẽ an toàn lên tới đó không?" Lăng Tử Thần do dự hỏi.

"Ta đi tới đi lui cũng mấy trăm lần, an toàn lắm nên khỏi lo." Vũ Ngọc sảng khoái đáp, định vỗ vai Lăng Tử Thần nhưng nhớ đến nàng bị thương nên ngừng giữa chừng.

"Vậy đi thôi." Lăng Tử Thần gật đầu.

"Có cần chấp nhận nhanh như thế không?" Vũ Ngọc đổ mồ hôi.

Nàng truyền linh lực vào pháp trận trên thuyền, con thuyền lập tức xuôi Nghịch Hà vọt thẳng lên thác nước. Thuyền đáp lên mặt sông khiến nước văng lên tung tóe, Lăng Tử Thần bất đắc dĩ vung áo choàng ra cản.

"A ha ha!!! Xin lỗi." Vũ Ngọc cười ha ha tạ lỗi khi nhìn thấy ánh mắt trách móc của Lăng Tử Thần.

"May mắn là ta có mặc áo choàng bên ngoài, nếu không thì bộ y phục mới chắc đã ướt nhem đi." Lăng Tử Thần thở dài.

Bọn họ ở Quý Thành bán đi da và thịt của Kim Giác Thạch Bì được một số tiền khá lớn. Nhập gia tùy tục, Lăng Tử Thần nhanh chóng mua hai bộ y phục mới, nhờ phép vệ sinh Vũ Ngọc chỉ nên nàng cũng không cần giặc giũ.

"Được rồi, ngươi đâu có sao. Chúng ta mau đến rồi, đừng ngạc nhiên a." Vũ Ngọc cười, dáng vẻ có chút đắc ý.

Lăng Tử Thần nghi hoặc liếc Vũ Ngọc một cái nhưng vẫn chú ý phía trước. Đi được một lúc tiếng nước đổ ào ạc thu hút nàng, đây mới giống tiếng của một thác nước.

Xuyên qua tán cây rậm rạp, hiện ra trước mặt Lăng Tử Thần là một cột nước lớn đổ từ không trung xuống. Ngước mắt lên, chỉ thấy mây che cả một vùng, nước là từ trên đám mây chảy xuống.

Vũ Ngọc lái thuyền lại gần cột nước, lúc này Lăng Tử Thần mới thấy bên trong cột nước có một cái bệ. Cái bệ hình tròn dày khoảng hai tất, phía trên thấp thoáng rất nhiều viên đá.

Vũ Ngọc nhảy vào bên trong cột nước, xung quanh cơ thể nàng xuất hiện một vầng sáng đỏ tránh cho nàng bị ướt. Lăng Tử Thần cũng đã học một ít vào việc sử dụng linh lực nên cũng có thể làm được, chỉ là tốn linh lực nhiều hơn Vũ Ngọc thôi.

Vũ Ngọc đã đi đến giữa bệ. Lăng Tử Thần nhìn xung quanh, trên bệ vẽ một pháp trận rất lớn.

Ngoài cùng của pháp trận, mỗi hướng đặt một viên đá màu sắc khác nhau, tổng cộng là 8 viên. Dưới chân Vũ Ngọc hình như còn có một chỗ trống để đặt thứ gì đó vào.

Đến gần Vũ Ngọc, Lăng Tử Thần thấy nàng lấy ra một cái phù hiệu để vào chỗ trống giữa bệ. Phù hiệu vừa được đặt vào thì đã phát sáng, ánh sáng truyền tám hướng vào 8 viên đá, sau đó 8 viên đá cũng sáng lên.

Chỉ một cái chớp mắt Lăng Tử Thần và Vũ Ngọc đã được đưa đến nơi khác. Nhìn xung quanh đều là mây trắng, Lăng Tử Thần phút chốc chưa hiểu ra sao.

"Cái bệ lúc nãy chính là truyền tống trận. Khi ta đặt phù hiệu của trường vào chỗ trống thì linh lực sẽ truyền vào 8 nguyên tố thạch để phát động pháp trận.

Hiện tại, chào mừng đến với học viện Thiên Không. Chúng ta đang ở cách mặt đất 800 thước, ngươi đi đứng nhớ phải cẩn thận." Vũ Ngọc nháy mắt, trông có vẻ càng thêm nghịch ngợm.

"Nga." Lăng Tử Thần có lệ đáp một tiếng rồi bước theo sau lưng Vũ Ngọc.

Xuyên qua mây, một tòa học viện khổng lồ hiện ra trước mắt. Tông màu chính của học viện là trắng, tường được viền vàng.

Từ đây nhìn ra xa chính là nhiều hòn đảo đang lơ lửng. Dưới hòn đảo có lá cờ màu lam kia đang chảy ra một cột nước, nơi đó chắc là khởi nguồn của cột nước dưới kia.

"Đó là Thủy ban, học viên ở đó hoàn toàn là những người có Thuỷ hệ. Vì Quang hệ gần như tập trung ở Thánh Giáo nên học viện nào cũng chỉ có 8 ban.

Học viên sẽ học tập ở ban có nguyên tố tương ứng với mình, không phân biệt Pháp Sư hay Võ, Kiếm Sĩ. Những người có song hệ sẽ học ở học viện trước mắt này, đây cũng là nơi làm việc của các giáo viên.

Học viện của chúng ta có lãnh địa đặc biệt nhất, hoàn cảnh tu luyện tốt nhất. Nếu phải lựa chọn thì đa số dân chúng đều sẽ cho con em mình đến đây học. Hơn nữa học viện của ta còn có long tộc a." Vũ Ngọc giới thiệu.

"Nga." Lăng Tử Thần gật đầu.

"Uy, ngươi nga cái gì a. Nghe ta nói nãy giờ ngươi không động lòng sao? Không muốn ở lại đây à?" Vũ Ngọc trừng mắt.

"Ta cứ tưởng ngươi có mục đích gì lớn, ra là muốn ta ở lại. Đáng tiếc, ta muốn đi ra ngoài xem thế giới này." Lăng Tử Thần nhàn nhạt cười.

"Ngươi yếu như thế ra ngoài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi có thể sẽ chết a." Vũ Ngọc không khách khí chỉ rõ khuyết điểm.

"Sống chết có số, ta cũng không phải lần đầu đứng trước cái chết." Lăng Tử Thần nói làm Vũ Ngọc chẳng biết đáp lại thế nào.

"Vũ Ngọc, ngươi trở về sao không vào báo cáo? Và đây là ai?" Một vị nữ lão sư khoảng 60 tuổi không biết tự bao giờ đã xuất hiện, sau lưng bà ta còn có vài học viên.

"Nghê lão sư, ta chậm trễ vào báo cáo là lỗi của ta. Còn đây là Lăng Tử Thần, nàng là người cứu mạng ta." Vũ Ngọc bỗng trở nên nghiêm túc.

"Người cứu mạng? Một kẻ Vô cấp bậc 1." Nghê lão sư liếc sang Lăng Tử Thần.

Nếu bà ta đoán không lầm thì cô gái này còn bị thương vai và tay. Nhìn đến tu vi của Lăng Tử Thần trong mắt lóe qua khinh thường.

Cô gái này khoảng mười mấy tuổi mà chỉ mới Vô Cấp bậc 1, phế vật không thể nghi ngờ, bà ta không tin nàng là người cứu Vũ Ngọc. Nghe bà ta nói vài học sinh phía sau không kiềm trụ khúc khích cười.

Lăng Tử Thần vân đạm phong khinh, dù sao ánh mắt khinh thường đã theo nàng từ nhỏ đến lớn, đã miễn nhiễm rồi. Lăng Tử Thần có thể bình tĩnh nhưng Vũ Ngọc dĩ nhiên là không.

"Ngài đừng khinh thường Tử Thần, nàng dùng tay không đấm chết Kim Giác Thạch Bì Binh Cấp bậc B đó."

Vũ Ngọc có hơi nói quá, Lăng Tử Thần không có sự trợ giúp của cây cỏ trong rừng thì rất khó hạ được Kim Giác Thạch Bì. Nhưng nói chính nàng gϊếŧ Kim Giác Thạch Bì cũng không sai, nói chung Vũ Ngọc nói là nửa giả nửa thật.

"Ngươi nói thật?" Nghê lão sư nhíu mày nghi ngờ hỏi lại, các học viên phía sau bà cũng sớm ngưng cười.

"Tất nhiên, Tử Thần sinh ra là để làm Võ Sĩ đâu. Quê hương nàng không có ai tu luyện pháp thuật hết, nàng đến đây chỉ hơn 10 ngày đã luyện tới Vô Cấp bậc 1 thì nghĩ cũng biết là thiên tài." Vũ Ngọc kiêu ngạo nói.

"Nói bậy, làm sao có nơi không có ai tu luyện pháp thuật được chứ!!" Nghê lão sư nhất quyết không tin.

"Đó là thật, quê hương ta ở nơi tách biệt với ở đây nên không có ai biết gì về linh lực, pháp thuật cả." Lăng Tử Thần kiên định đáp lại.

"Vả lại dường như chuyện này không hề quan trọng đi."

Vũ Ngọc và Nghê lão sư lúc này mới giật mình nhận ra việc làm của mình có bao nhiêu trẻ con. Lúc này Lăng Tử Thần như có cảm giác, nàng xoay người nhìn phía trong học viện.

Từ học viện bước ra một nữ tử với mái tóc màu hoàng kim vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt màu hổ phách lãnh đạm liếc sang phía Lăng Tử Thần.

"Đan học tỷ." Một nam sinh reo lên.

Lăng Tử Thần chăm chăm nhìn nữ tử kia, người đó mang cho nàng một cảm giác cực kì thân thiết.

"Nhược Ly, chuyện gì?" Phía sau nữ tử, một vị tỷ tỷ đi đến hỏi.

"Không có gì. Chúng ta đi thôi." Đan Nhược Ly đạm nhạt đáp lại sau đó xoay người hướng truyền tống trận đi.

"Sao vậy? Ngươi biết Đan học tỷ à?"

"Không biết. Chỉ là cảm giác nàng rất thân thiết." Lăng Tử Thần đưa tay sờ ngực trái.

"Có lẽ là do linh lực trong cơ thể đi. Đan học tỷ là song hệ Quang và Thuỷ, hai thứ đó đều bổ sung cho Mộc mà. Mà không phải ta không nhắc nhở ngươi đâu, Đan học tỷ rất lãnh đạm, không dễ làm quen đâu." Vũ Ngọc an ủi nhìn Lăng Tử Thần.

"Ân. Ngươi chẳng phải bảo có gì cho ta sao?" Lăng Tử Thần chuyển đề tài.

"Đúng vậy, ngươi đi theo ta." Vũ Ngọc phớt lờ Nghê lão sư kéo Lăng Tử Thần hướng về một hòn đảo có lá cờ lục đi.

++++++++++++++++++++++++++

Đôi lời của tác giả: Bộ này ta quyết định mỗi tuần sẽ ra một chương. Dĩ nhiên ta sẽ không đăng cùng ngày với bộ Đấu La, vì thế ngày ra chương chỉ có thể là thứ bảy hoặc chủ nhật.