Lăng Tử Thần tỉnh lại với cơn đau nhói thấu xương, vết thương trên vai có lẽ sâu đến tận xương đi. Cố bỏ quên cơn đau, nàng chậm chạm ngồi dậy.
Nàng đang ở trong một căn phòng chứ không phải hoang sơn dã lĩnh như tưởng tượng. Và may mắn hơn nữa, nàng còn sống.
Căn phòng trang trí đơn sơ, có vẻ như chủ nhân là người giản dị. Giường nàng nằm đối diện với cửa chính và cạnh cửa sổ.
Có thể thấy ánh nắng chói chang xuyên qua khe cửa rọi thẳng lên giường. Khi mở cửa chắc chắn là sẽ thấy mặt trời treo cao đi, Lăng Tử Thần không chắc chắn, bởi vì nàng không đủ sức đến gần mở cửa sổ.
Nếu đây là phòng của một chiến sĩ thì chắc chắn người đó sẽ không sống lâu. Giường ngủ cạnh cửa sổ sẽ thuận lợi cho kẻ thù đột kích.
Vì thế có thể nhìn thấy chủ nhân của nơi này không phải là người giỏi chiến đấu. Lăng Tử Thần cũng bớt cảnh giác phần nào khi phân tích xong.
Bỗng dưng từ xa truyền lại tiếng bước chân, bước chân có phần nặng nề nhưng vô cùng có lực. Có vẻ người này cũng không phải là bình thường gì.
Tiếng bước chân càng đến gần mang theo vị thuốc nồng đậm, không chỉ không khó ngửi mà còn thơm thoang thoảng. Trong đầu lóe lên linh quang, Lăng Tử Thần nháy mắt hiểu ra.
Giường ở cạnh cửa sổ là để canh giờ chuẩn xác, giường đối diện với cửa chính để rút ngắn thời gian đi lại. Căn phòng đơn sơ vì tâm tư của chủ nhân không quá quan tâm trang hoàng.
Mọi thứ đều phù hợp với tính cách của một Dược Sư chân chính. Lúc này cánh cửa bị mở ra, bước vào là một nữ nhân dáng vẻ đôi mươi.
Nữ nhân vận váy màu xám dài tận gót chân, mái tóc tím được búi lên cao. Ánh mắt nàng nhàn nhạt nhìn chén thuốc trên tay rồi mới ngước lên nhìn Lăng Tử Thần.
Nữ nhân kia vừa thấy Lăng Tử Thần đã ngồi dậy thì nhíu mày. Khi nàng nhíu mày khí chất đạm nhạt thêm phần không dễ gần.
"Vết thương của ngươi chưa tốt lên, không nên cử động quá nhiều." Nữ nhân kia nói. Chỉ một câu đã nói luôn là không nên cử động chứ không phải là không nên ngồi dậy.
"Ta ổn. Xin hỏi đây là nơi nào? Ta tại sao ở đây?" Lăng Tử Thần không phải không hiểu tình trạng của mình, chỉ là lúc này nàng càng lo lắng cho Vũ Ngọc hơn.
"Đây là nơi ở của ta, Huỳnh Hoa Quán ngự tại Quý Thành. Ngươi bị trôi từ hạ nguồn lên, có người tìm thấy ngươi rồi đưa ngươi đến đây." Nữ nhân kia bình thản từng câu từng chữ giải thích sau đó đưa chén thuốc cho Lăng Tử Thần.
"Tu vi của ngươi chưa đủ để dùng đan dược, chỉ có thể dựa theo phương pháp của người thường nấu thuốc cho ngươi. Mau uống để còn nhanh hồi phục."
"Cảm tạ. Xin hỏi vị này gọi là gì?" Lăng Tử Thần cầm lấy chén thuốc không vội uống mà hỏi tiếp.
"Ta họ Huỳnh, ngươi có thể gọi ta Huỳnh dược sư."
"Dược Sư? Không phải Đan Sư sao?" Lăng Tử Thần nghi hoặc nhìn Huỳnh dược sư.
"Đan Sư là những người trực tiếp luyện đan dược trung và thượng phẩm. Dược sư chúng ta chỉ có thể nấu thuốc, chế hạ phẩm đan dược, cao lắm là trung phẩm. Ngươi tại sao lại không biết việc này?" Huỳnh dược sư nhíu mày nghi ngờ nhìn Lăng Tử Thần.
Lăng Tử Thần đổ mồ hôi, nàng dường như sắp lộ, nàng che giấu mà chậm rì rì uống thuốc. Thuốc vào khoang miệng đắng nhưng không phải có câu thuốc đắng dã tật sao, chắc có lẽ là vết thương sẽ mau lành thôi.
"Sư phụ, có một nữ tử gọi Vũ Ngọc xin được gặp mặt." Một tiểu cô nương từ ngoài cửa bước vào phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Vũ Ngọc? Huỳnh dược sư, nàng là bằng hữu của ta, ta phải đi gặp nàng." Lăng Tử Thần vui vẻ ra mặt.
"Ngươi bị thương." Huỳnh dược sư bỏ lại một câu rồi cất bước theo tiểu cô nương kia ra ngoài.
Lăng Tử Thần quả thật bị thương nên muốn xuống giường thì đã mất sức chín trâu hai hổ nói chi việc ra ngoài. Thở dài một tiếng nàng đành một lần nữa nằm xuống giường.
***
Vũ Ngọc theo Nghịch Hà đi mãi 2 ngày vẫn không thấy Lăng Tử Thần. Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng khiến nàng vô cùng lo lắng.
Khi đến Quý Thành nàng lập tức bắt một người ở đó hỏi xem trong vòng hai hôm nay có người nào trôi đến đây không. May mắn làm sao khi họ trả lời là có, hiện tại đang ở Huỳnh Hoa Quán.
Vũ Ngọc không chần chừ chạy đến Huỳnh Hoa Quán. Nàng nhờ người thông báo sau đó lo lắng đi qua đi lại ở trước cổng.
"Ngươi tìm ta." Một giọng nói vang lên sau lưng Vũ Ngọc khi phiến cửa to đã mở rộng. Không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.
Vũ Ngọc quay người lại rồi bỗng dưng thất thần. Nhưng nàng rất nhanh sau đó đã hồi tỉnh, gấp gáp nói:
"Ta đến tìm bằng hữu của mình. Nghe bảo là nàng được đưa đến đây."
"Ngươi vào đi." Huỳnh dược sư đạm nhạt nói sau đó xoay người đi vào trước.
Vũ Ngọc nhanh chân nối bước theo Huỳnh dược sư. Cả hai xuyên qua con đường đá vào sân, ánh vào mắt không phải là hoa hoa thảo thảo mà chỉ là một hồ nước trồng cỏ dại xung quanh.
Huỳnh dược sư dẫn Vũ Ngọc đến phòng Lăng Tử Thần đang ở. Lăng Tử Thần vừa chợp mắt nhưng nàng vốn ngủ thiển (ngủ không sâu) nên vừa nghe tiếng bước chân đến gần đã mở mắt.
Cửa phòng mở ra, Vũ Ngọc như gió chạy ào đến bên giường. Khi thấy vai Lăng Tử Thần quấn một vòng băng, hai nắm tay không ngoại lệ đã được băng bó kĩ thì nàng đỏ hốc mắt.
"Ngươi khóc cái gì? Ta vẫn còn sống đây." Lăng Tử Thần an ủi nhưng chỉ khiến Vũ Ngọc từ đỏ mắt sang rơi lệ.
"Ngươi không biết ta lo cỡ nào, nếu ngươi vì cứu ta mà xảy ra chuyện gì ta sẽ ân hận suốt đời." Vũ Ngọc nức nở nói.
"Được rồi, đừng khóc. Ngươi chắc là cũng mệt mỏi, Huỳnh dược sư không phiền có thể cho nàng ở đây vài ngày chứ?" Lăng Tử Thần quay sang Huỳnh dược sư.
"Không phiền." Huỳnh dược sư đạm thanh đáp.
"Đúng rồi. Huỳnh dược sư... Về tiền thuốc men của Tử Thần..." Vũ Ngọc ngập ngừng, nàng không còn bao nhiêu tinh tệ a.
"Nàng vẫn chưa dùng được đan dược nên phí tổn không lớn. Các ngươi ở đây vài ngày nữa ta chỉ tính 1 ngân tệ thôi." Huỳnh dược sư nói khiến Vũ Ngọc trố mắt.
Dù sao bất cứ Dược Sư hay Đan Sư mà nàng từng gặp không ai như Huỳnh dược sư đây. Gặp nàng sắc mặt kinh ngạc nhìn mình, Huỳnh dược sư cũng hiểu được gì đó, nàng giải thích:
"Làm nghề y phải có y đức. Không để mình bị tổn thất không đồng nghĩa với việc đòi giá trên trời."
"Huỳnh dược sư đúng là một Dược Sư chân chính. Mục tiêu của ta là trở thành Đan Sư, tuy không liên quan nhiều nhưng ngươi không ngại cho ta theo học hỏi đi?" Vũ Ngọc chớp chớp mắt nhìn Huỳnh dược sư.
"Ngươi nghỉ ngơi trước." Huỳnh dược sư không từ chối nhưng cũng không đáp ứng. Nàng chỉ nói ra một câu không đúng chủ đề sau đó bỏ đi.
"Còn rất quan tâm người đâu." Vũ Ngọc suy tư, ngẩn người nhìn cửa.
Từ khi hai người nói chuyện đã bị hoàn toàn bỏ qua Lăng Tử Thần thật sự cũng nói không ra rồi. Nàng rõ ràng còn sống sờ sờ ở đây nga, bọn họ thế nào xem nàng như không tồn tại đâu.
"Vũ Ngọc, ngươi nên đi nghỉ ngơi." Lăng Tử Thần nhắc nhở người nào đó còn đang suy tư.
"Nga. Ngươi cố gắng tịnh dưỡng." Vũ Ngọc còn mơ mơ hồ hồ bị Lăng Tử Thần đuổi (?) ra ngoài.
Đến khi nàng tỉnh lại đã một mình đứng trên hành lang. Lẻ loi đứng trong gió nàng nhận ra một việc cực kì quan trọng, phòng nàng nghỉ tạm ở đâu a?
"Ngươi sao lại ở đây?" Giọng nói lãnh đạm vang lên khiến Vũ Ngọc lập tức nhận ra là ai, nàng vui mừng xoay người lại đối mặt với người đó.
"Huỳnh dược sư a, ta đã quên hỏi, phòng của ta ở đâu nha?"
Nghe nàng hỏi Huỳnh dược sư ngẩn người, nàng thật ra chưa nghĩ đến việc này a. Cúi đầu trầm tư một lát nàng ngẩn đầu dậy, khí định thần nhàn lên tiếng:
"Tạm thời chưa sắp xếp phòng cho ngươi. Không ngại ngươi có thể cùng ta chung phòng, dĩ nhiên... chung cả giường."
Vũ Ngọc há hốc mồm. Không nghĩ đến Huỳnh dược sư mời mình ở lại (là Tử Thần đề nghị cho ngươi nghĩ ở lại được không) mà vẫn chưa chuẩn bị gì, giờ đưa ra ý định đồng giường cộng chẩm khiến nàng có phần bất ngờ.
"Huỳnh dược sư, không phiền ngươi đi?"
"Huỳnh Hoa." Huỳnh dược sư bỗng nói chuyện khác.
"Hả?" Vũ Ngọc còn không hiểu gì.
"Ta tên gọi là Huỳnh Hoa, ngươi có thể gọi ta như thế."
"Nga. Huỳnh Hoa, ngươi không phiền đi?" Vũ Ngọc hỏi lại.
"Tuy không quen cùng người tiếp xúc nhưng ta không ngại, cũng không phiền." Huỳnh Hoa tường tận trả lời.
"Ha ha!! Vậy ta xin làm phiền ngươi rồi." Vũ Ngọc cười ha hả.
"Ân." Huỳnh Hoa khẽ cười.
Vũ Ngọc nhìn nàng cười mà thất thần. Không thể dùng băng sơn bị hòa tan hay ánh dương sáng ngời mấy câu miêu tả thường gặp để miêu tả nụ cười này.
Lúc này Huỳnh Hoa khẽ cười chỉ khiến không khí thêm phần dịu nhẹ, sáng hơn. Như hoa lê trắng bên sườn núi, không sáng rực như những đóa hoa đầy sắc khác nhưng mang đến sự thoải mái cho người nhìn.
Trong phút chốc thất thần, Vũ Ngọc như đánh rơi vật gì đó. Lúc này đánh rơi, sau thật lâu muốn thu cũng đã không thu lại được, huống chi... nàng vốn cũng không muốn thu lại.