Có Tất Cả Lại Chẳng Có Chúng Ta

Chương 4: Hành vi bất thường

Năm lớp 2 trôi qua đi thật nhanh chóng.Năm nay Thảo và Tuấn đều đã lên lớp 3.

Ngày ngày càng thân thiết với nhau hơn

Cùng với sự phát triển của internet, điện thoại thông minh ra đời, ngày ngày càng hiện đại.

Thảo dần dần tiếp xúc với nhiều phim ảnh nhiều hơn.

Lúc này Thảo đã biết được thế nào là thích rồi. Có thể đối với những người khác, đây chỉ là những tình cảm trẻ con nhưng cho tới bây giờ thì thảo cảm thấy đó chính là thời gian mà cô bắt đầu thích cậu. Cô thực sự phi thường nghiêm túc thích cậu. Có lẽ bởi vì khác hoàn toàn với những đứa trẻ cùng tuổi năm ấy, thứ mà thở mê đắm đuối lại là những bộ phim ngôn tình, chiếu trên VTV1,htv3,....

Thảo đã trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa một chút.

Thảo và Tuấn cũng ngày càng thân thiết.

Tuấn ra sức bắt nạt Thảo, cậu ta hết bắt Thảo phải chép bài rồi lại bảo Thảo bọc vở, bảo Thảo ghi nhãn vở,...

Những hoạt động này chiếm lấy giờ ra chơi của thảo hàng ngày.

Vài hôm liên tiếp như vậy Thảo vô cùng bực mình.

Lúc ấy Thảo vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, Thảo không hề bài xích chuyện làm mọi thứ cho cậu.

_này ,cậu không tự làm được à?

Bạn gọi Thảo đi chơi nhưng lại phải ngồi làm cho việc vốn dĩ không phải của mình. Cái tên này thật đáng ghét.

Nói vậy nhưng Thảo vẫn vui vẻ mà làmCó một lần cả lớp cùng chơi một trò chơi, trò đó rất nổi tiếng trong trường. Thật là kỳ lạ khi các bạn nữ xoã tóc xuống và giả vờ là những con ma.

Một vài bạn Nam sẽ là những người thì bắt những người sốg cho vào tù*

( * Gầm bàn cuối lớp có trải khăn)

Không ngoài dự đoán thảo ngay lập tức bị Tuấn bắt, lúc ấy trong nhà tù chỉ có một mình cô mà thôi, lúc bị bắt cô rất sợ hãi, như phản ứng của mọi người ,hét lên một chút.

Tới khi vào trong gầm bạn ấy Thảo mới thực sự biết là sợ hãi thật, ngăn bàm tối , lạnh lại có một mùi khá hôi hám.

Vài giây sau một bàn tay chậm rãi mở khăn trải bàn ra, ánh sáng lên lối vào trong cái gầm bàn ẩm thấp,

Tuấn xuất hiện chìa tay ra và nói

_ đi ra nào

Thảo mỉn cười ,nắm vào bàn tay ấy không một chút suy nghĩ.

Nụ cười của cậu ấy vẫn đẹp như ngày đầu cô gặp ,chưa bao giờ thay đổi

Lúc sau Thảo hỏi tại sao lại đưa cô ra khỏi đó, Tuấn chỉ lặng lẽ trả lời : sợ cậu khóc.

Ban đầu, khi thảo phản ứng khó chịu với những việc cậu ta kêu mình làm, tuấn cũng chỉ cười rồi nhìn Thảo.Một ngày kia có một cô bé xấu xa cùng lớp, có lẽ lúc ấy cô bé cũng giống như thảo ,cũng thích thầm người ta, người ta lại để ý thảo rồi cho nên ghen tị chăng

Tuấn lúc ấy quả là người có giá nhất trong lớp.

Thảo có thể chắc chắn rằng Tuấn là mối tình đầu của rất nhiều cô bạn, nhưng người thích Tuấn lâu như vậy chắc chỉ có một mình cô mà thôi.

Cô bé xấu xa kia khích đểu, thật bất ngờ khi mới ở độ tuổi đó mà đã chị có thể xấu xa tới như vậy.

_ ôi dồi ôi Hai đứa này thích nhau hay sao mà suốt ngày dính lấy nhau.

_Tuấn ơi ,mày thích nó à hay sao mà suốt ngày kêu nó làm mấy việc kia

....

Như một thác nước chảy, viên đá dù có cứng tới mấy cũng đã ngày càng mòn đi nhiều.

Tuấn cũng chẳng còn bảo Thảo làm những việc kia nữa.

Ngày càng cách xa Thảo

Nếu như hỏi cô có trách cậu ta không?

Đương nhiên là cô không trách, nhưng sẽ có một chút giận.

Tại sao lại có thể nên lời của người khác rồi ruồng bỏ tình cảm của chính mình,vì ngại sao

Có lẽ vậy..

Cho tới sau này thì thảo hoàn toàn hiểu, với tâm thế của 1 đứa trẻ, cậu ngày ấy làm sao mà chín chắn được. Nếu như cô là cậu ,cô cũng sẽ làm như vậy thôi.

Nhưng cô cũng lại nghĩ, không có cô bạn xấu xa kia thì có phải bọn cô sẽ tiến tới nhiều hơn một chút.

Cũng giống như chuyện tình cảm thì chuyện tình bạn cũng ngày càng phát triển tốt đẹp hơn, lúc này Thảo quen được một cô bạn mới.

Cô ấy là con của một gia đình giàu có, mẹ làm hiệu trưởng và bố cũng là công nhân viên chức. Đã thế bạn ấy còn rất là xinh và tốt tính. Thảo vô cùng thích, luôn luôn ngưỡng mộ.

Quần áo giày dép của cậu ta toàn là những đồ mới đắt tiền ,đẹp đẽ Thảo chưa từng thấy bao giờ

Ngày nào ta cũng được mẹ cho tiền mua đủ thứ đồ ăn vặt. Cậu ta luôn chia cho những người xung quanh cho nên rất được quý mến.

Thảo dần dần chơi thân với cô bạn ấy.

Nhưng hỡi ơi ,có lẽ chỉ Thảo cậu ta là bạn thân thôi.

Người ta vốn dĩ chỉ coi Thảo là một trò đùa, là một trò tiêu khiển để chơi đùa trong lúc nhàm chán.

Là một thứ để sai khiến, lúc khó khăn có thể nhờ giúp đỡ "miễn phí"

Thảo ngày càng quý cậu ta hơn

Vào một ngày hôm ấy ,1 buổi chiều thứ bảy. Trong hồi ức của Thảo hôm đó trời đẹp lắm, những áng mây trôi nhẹ nhàng giữa bầu trời trong xanh, cao vυ't.

Giữa cái nắng hè oi bức lại xuất hiện một ngày râm mát.

Một ngày thật tuyệt vời cho một chuyến đạp xe đi lượn.

Bằng tất cả lòng tin tưởng của mình Thảo đã kể cho cậu ta nghe.

"Tớ thích một người, cả thế giới này chỉ có người đó tán đổ được tớ thôi"

Sau những lần gặng hỏi, thảo chỉ nói rằng người đó tên là Tún, ở quê.

Thật kỳ lạ phải không, lời nói dối lúc ấy thật là ngây ngô.

Sau cùng cuối buổi, Thảo lại nghĩ rằng cậu ấy đã là bạn thân của mình, bạn bè lại giấu nhau rồi nói dối nhau như vậy,thực sự không tốt.

Thảo quyết định nói cho người bạn kia biết.

Người bạn kia vô cùng bất ngờ thậm chí hỏi lại nhiều lần, Thảo gật đầu rồi mỉm cười.

Hôm đó Thảo đi chơi một buổi rất vui.Thảo vốn nghĩ rằng mình cuối cùng cũng đã có một người bạn đúng nghĩa.

Ngày thứ hai tới lớp ,Thảo vô cùng ngỡ ngàng.

Có ánh mắt nhìn nhìn khinh bỉ, cũng có những ánh mắt giễu cợt.

Cả lớp nhìn cô với một ánh mắt vô cùng khác thường, đa số đều là muôn phần ghét bỏ.

_ Thảo thích Tuấn lớp mình à?

Cô bạn xấu xa kia lên tiếng

Thảo hơi đỏ mặt một chút rồi lắc đầu thật nhanh

_ không có ,nói gì thế ...

_sao lại không có được, linh nói khắp cả lớp mà, chính miệng cậu đã thừa nhận.

Lúc này Thảo như chết lặng

Cô xác nhận lại một lần nữa truyện cô bạn xấu xa kia vừa nói.

Có thật là thế ư

Người bạn mà mình luôn tin tưởng, người còn vui vẻ cười đùa với mình hôm trước kia mà

Sao chỉ có vài ngày ngắn ngủi đã trở thành như vậy.

Thảo lao đi tìm người bạn thân kia.

Cậu ta lúc này chỉ hờ hững, ánh mắt cũng có một chút ghét bỏ nhìn Thảo

Lại còn tỏ vẻ quan tâm thương hại

_ ơ thế là cả lớp biết rồi à, thế Tuấn đã biết chưa?

Tâm thảo Như bị cứa một nhát dao vô cùng đau đớn.

Tại sao tại sao mới chỉ có nhỏ xíu như vậy đã bị một cú sốc tâm lý lớn như thế này.

Còn Tuấn thì sao ư ,cậu ta chỉ im lặng.

Nhưng cũng còn may là khi mọi người bắt đầu miệt thị, tuấn lại phản bác lại

Thảo cảm thấy rất ấm áp vì nghĩ rằng cậu ta đang bảo vệ mình, cậu ta không bỏ rơi mình trong những lúc mình tổn thương nhất.

Nhưng không..

Thảo cũng hiểu được rằng cái cậu ta đang bảo vệ chỉ là danh dự của bản thân mà thôi.

Thảo vốn nghĩ có thể coi chuyện này như một cơn gió, bay nhanh một chút cho qua đi ,thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Tiếc là dù thời gian có xóa nhòa, cũng chỉ là độ tuổi càng tăng

Sau chuyện này đã dần dần trầm mặc, ít nói. Quả nhiên ,như một vòng tuần hoàn vậy