Xuyên Không Vào Đấu La Đại Lục Ta Có Hệ Thống Xịn Với Đãi Ngộ Tân Thủ Tốt

Chương 36: Bản chất của tiểu ma nữ (p1)

Áo Tư Tạp bị nàng nhìn xương cốt như có chút nhũn ra, hắc hắc cười thấp giọng nói: "" lão tử có căn đại hương tràng"." Quang mang chợt lóe, một cây hương tràng thơm phức đã xuất hiện trong tay hắn, hướng Trữ Vinh Vinh đưa tới. ""Hương tràng của ta, đệ nhất hồn hoàn kỹ năng vốn là khôi phục. Chẳng những có thể xúc tiến thương thế khép lại, còn có tác dụng khôi phục thể lực. Ăn một chút đi. Có hương tràng của ta duy trì, đừng nói là chạy hai mươi vòng ngay cả chạy hai trăm vòng, chúng ta cũng không cần lo lắng vấn đề thức ăn"".

Trữ Vinh Vinh có chút quái di nhìn Áo Tư Tạp, đột nhiên nói ra một câu cực kỳ hung tợn, "" lão nương còn có hai miếng bánh mì đây. Ăn cái đầu ngươi ""

Nói xong, xuất ra Thất bảo lưu ly tháp, nhanh nhẹn mở lên phụ trợ gia tăng, tốc độ chợt tăng lên hướng về phía trước chạy đi.

"" Ách…. "" Áo Tư Tạp có chút sửng sốt, đừng nói là hắn, cho dù Đường Tam, Đái Mộc Bạch ở đây, nghe được nữ hài tử có khí chất ưu nhã như Trữ Vinh Vinh cư nhiên nói một câu như vậy chỉ sợ cũng không thể tin được. Bọn họ cũng không biết địa vị của Trữ Vinh Vinh tại Thất bảo lưu ly tông như thế nào. Mà Trữ Vinh Vinh rốt cuộc không kiềm chế được, bộc lộ bản chất của mình.

Thất bảo lưu ly tông. Nghị sự đại điện.

Đại điện hướng về phía bắc, chiếc ghế chủ tọa khảm hoa được đặt theo phương bắc nam. Lưng ghế được khảm một khối ngọc thạch rất lớn. Ngọc thạch màu xanh biếc, tản ra hơi thở nhàn nhạt. Đúng là một khối cực phẩm ôn ngọc.

Trên chiếc ghế có 1 người đang ngồi, người này mặt tròn như ngọc, mũi thẳng miệng vuông, tướng mạo nho nhã ôn hào, một thân trường bào áo trắng không nhiễm chút bụi. Nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt nhu hòa, như thế nào nhìn cũng như một người bình thường. Một đầu tóc đen mềm mại thả dài sau lưng. Hết thảy nhìn qua đều không thấy điểm gì làm bộ. Lúc này, hắn đang nhìn xuống một thanh niên mặc trang phục màu trắng đang quỳ.

"" Hồi bẩm tông chủ, tiểu thư đã đến Sử lai khắc học viện, cũng thành công tiến học.""Người tuổi trẻ cung kính nói.

Trung niên nhân gật đầu, trên mặt toát ra một tia bất đắc dĩ, "" Tiểu tổ tông này đi ra ngoài ma luyện cũng tốt, bằng không Thât bảo lưu ly tông thêm đau đầu, không Sử lai khắc học viện tình huống thế nào? ""

"Xin tông chủ thứ tội, Sử Lai Khắc có một vị hồn thánh và danh hồn đế cực mạnh, thuộc hạ tài kém, không thể nào tiến vào dò xét. Nhưng mà, thuộc hạ đẵ đưa lời nhắn cho một vị sư phụ trong Sử Lai Khắc họic viện, tin chắc là sẽ tới tay vị hiệu trưởng."

Trung niên nhân cười mỉm"Phất Lan Đức ơi, ngươi thật là một người có lý tưởng. Ta để xem ngươi giáo dục nhi tử ta như thế nào? Có lẽ, chỉ có rời khỏi gia đình, tiểu nữ của ta mới có thể hiếu chút chuyện... Tốt lắm, không có việc gì nữa, ngươi lui xuống đi."

"Vâng, thưa tông chủ". Người thanh niên lui nhanh về phía sau, bước đi.

Một thanh âm vang vọng toàn đại sảnh, thanh âm tự như từ bốn phương tám hướng mà đến, âm vang kéo dài khắp nơi."Phong Trí, ngươi yên tâm để Vinh Vinh một mình bên ngoài sao? Chẳng lẽ Sử Lai Khắc dạy học tốt hơn chúng ta? Không được, ta phải đem Vinh Vinh trở về, nàng ở bên ngoài, ta lo lắng không ngơi."

(Đây rồi idol Kiếm Đạo Trần Tâm của mình đây rồi)

Theo thanh âm xuất hiện một lão giả râu tóc bạc trắng, cùng một kẻ có da mặt hồng hào giống như trẻ con, từ hậu trường bước ra. Đi lại phía tông chủ, tự chọn một cái ghế ngồi xuống.

Trữ Phong lộ vẻ bất đắc dĩ," Thưa Kiếm thúc và Long thúc. Ta cũng không yên tâm để nha đầu ở đó. Nhưng các vị thật sự sủng ái nàng ta, ở nhà chẳng ai có thể dạy nàng, để nàng đi bên ngòai học tập có lẽ có chút tiến bộ"

Kiếm thúc bất mãn nói: "Ai nói ta chiều Vinh Vinh. Ngươi thấy Vinh Vinh phá phách nhưng chẳng thấy mặt nhu thuận của nàng, ngươi có nhiều con, nhưng chỉ có một gái. Ngươi an tâm được sao?"

Trữ Phong Trí quả quyết nói: "Kiếm thúc, lần này bất kể nói rao sao, ra đều sẽ không tìm nàng về, ngài và Long Thúc cũng không nên đi. Không cần lo lắng an toàn của Vinh Vinh. Đứng đầu Sử Lai Khắc học viện là Hòang Kim Thiết Tam Giác - Đệ Nhât Tiêm Phong, hắn không có khả năng không biết Thât Bảo Lưu Ly tông của chúng ta. Có hắn bảo vệ, Vinh Vinh không có việc gì đâu.Kiếm thúc tức giận vội vàng lên tiếng: "Vinh Vinh có chuyện gì ta tìm ngươi tính sổ, có sự cố gì, ta và lão Cốt Long hoạt động gân cốt tí cũng được."

Đừng nói tại Thât Bảo Lưu Ly tông, cho dù cả Đấu La Đai Lục, người có thể nói chuyện với Trữ Phong Trí có mấy ai. Lão nhân là một trong số kẻ có bản lãnh đó, mặc dù nhìn diện mạo khỏang bốn mươi tuổi, nhưng thực tế hắn đã quá sáu mươi, Trữ Vinh Vinh đối với hắn như trẻ nhỏ, cũng là đứa cháu gái duy nhất.

Màn đêm phủ xuống học viện Sử Lai Khắc. Tứ Nhã Miêu Ưng Phất Lan Đức đang đứng tại chỗ cao nhất của thao trường, nhìn xuống tám tên đệ tử (Thạch Hạo chắc là trong vai kẻ bảo vệ vậy 🙂).

Đái Mộc Bach, Đường Tam, Tiểu Vũ, Tiểu Băng, Thạch Mã Hồng Tuấn cùng với vẻ mặt lạnh băng mà chỉnh tề lanh lẹ của Chu Trúc Thanh, tất cả đều chuẩn bị tốt cho việc học ban đêm, tâm thần hoàn toàn tỉnh táo.

Nhưng mà, Phất Lan Đức lại chú ý tới hai đệ tử còn lại.

"Áo Tư Lạp, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.

Không biết tại sao, mấy hôm nay Đường Tam cũng không thấy các vị sư phụ của học viện xuất hện, kể cả Triệu Vô Cực, tựa hồ như cả học viện này chỉ có bảy đệ tử bọn họ và vị viện trửơng đại nhân này.

Áo Tư Lạp ho khan một tiếng, gật đầu nói"Viện trưởng, ta chạy xong rồi."

Phất Lan Đức hừ lạnh,"Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi".

Áo Tư Lạp quay đầu nhìn về Trữ Vinh Vinh. Trữ Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội.

Áo Tư Lạo cắn răng gật đầu, nói"Vâng, chúng ta đều hòan thành."

Phất Lan Đức nở nụ cười, nụ cười này mà để Đường Tam nhận xét, chính là Âm Hiểm hai chữ mà thôi.

"Tốt lắm, Áo Tư Lạp, không nghĩ tới ngươi có tinh thần tương trợ, ngươi lại đây". Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình.

Trên mặt Áo Tư Lạp toát ra vẻ cười khổ, hắn không nhìn Trữ Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Áo Tư Lạp"Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong trụ hồn lực của ngươi, đừng mong giải trừ, chạy đi."

Áo Tư Lạp không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầy, xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi.

Ánh mắt Phất Lan Đức chuyển về phía Đái Mộc Bạch và Đường Tam.."Có phải các ngưoi đang tự hỏi tại sao ta làm vậy? Tại sao lại muốn hắn tiếp tục chạy?"

Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn rất quen thuộc tính tình Phất Lan Đức nên không dám lên tiếng. Chu Trúc Thanh tính tình lạnh băng, chỉ là thản nhiên nhìn, Thạch Hạo thì đã biết rõ nên hắn cũng chả quan tâm đến nhìn mặt rất bất cần đời vậy, còn Đường Tam và Tiểu Vũ, Tiểu Băng lại vô thức gật đầu, bọn họ quả thật không rõ lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy.

Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười"Bởi vì hắn nói dối, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối, nhưng đối với việc nói dối, các ngưoi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ."

Hắn hướng ánh mắt trong sách của bọn Đường Tam rồi nhìn qua ánh mắt thương cảm của Trữ Vinh Vinh"Nói cho ta biết, ngươi có hay không hoàn thành khóa trình ban sáng của ta?"

Trữ Vinh Vinh thành thật lắc đầu, nói"Không có, khỏang cách xa vậy, ta không kiên trì nổi."

Phất Lan Đức mỉm cuời nói"Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Lạp, đúng không?"Trữ Vinh Vinh trừng lớn cặp mắt xinh đẹp kia"Ngươi giám thị ta?"

Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói: "Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu nói Áo Tư Lạp nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, toàn là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể thứ, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một hồn sư vĩ đại. Nếu tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi."

Trữ Vinh Vinh nhíu mày, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, khóe miệng nhếch lên, tóat ra vài nét khinh thường"Nơi này không phải chiến trường, chỉ là một học viện mà thôi."Phất Lan Đức gật đầu nói: "Đúng, nơi này chỉ là học viện, nhưng là học viện Sử Lai Khắc của ta, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thu thập hành lý của ngươi, đi khỏi học viện, ngưoi không xứng là thành viên của học viện này. Cách khác là ngươi như ta nói, chứng minh mình có đủ tư cách ở đây, còn có quyết tâm sau này không vi phạm nội quy nữa."