Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình chính là muốn giãn gân cốt, cho bọn trẻ một cái hạ mã uy để bọn hắn biết nhân ngoại hữu nhân mà cố gắng tu luyện, kết quả, Thạch Hạo một cái, Đường Tam một cái liên tiếp làm hắn thể diện quét sạch, một bụng tức mà không làm gì được. Đồng thời đối với thiên phú bọn hắn, Triệu Vô Cực cũng rất thưởng thức.
"Thạch Hạo tiểu tử này thực lực cường đại như vậy chắc chắn sau này sẽ trở thành một gã tuyệt diễm Phong Hào Đấu La, cũng là tiểu tử này có chút ngông cuồng. Đường Tam tiểu tử kia cũng thật không tồi, tính cách cũng tương đối trầm ổn, tuy thực lực không bằng nhưng thủ đoạn lại quỷ dị khó lường. Bất quá, nói như thế nào bụng nộ hoả này cũng phải phát tiết a."
Tay phải nắm lại thành quyền, đấm vào lòng bàn tay trái, Triệu Vô Cực bất đắc dĩ thở dài nói: "Ta không may xui xẻo, lại gặp phải hai tên nhóc con này, xem ra, sau này còn muốn dạy bọn hắn cho tốt, không, nhất định phải thật tốt a." Nói xong câu cuối cùng, Triệu Vô Cực trên mặt lộ ra mấy phần cười xấu xa.
"Triệu Vô Cực" Đang miên mang suy nghĩ, thì một thanh âm đột ngột phát ra, làm nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt hẳn.
Phải biết rằng, hắn là một gã Hồn Thánh cấp bảy mươi sáu, tại Đấu La đại lục hồn sư giới này đã là cao thủ, chính mình xung quanh tồn tại một lớp khí có thể nghe thấy mọi động tĩnh trong vòng một trăm thước, ngay cả lá cây rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Vậy mà lúc này hắn lại không cảm giác được chung quanh có người, mà thanh âm lại trực tiếp lọt vào tai hắn, tựa như người bên cạnh đang nói chuyện bình thường.
"Là ai?" Triệu Vô Cực đứng lên cảnh giác nhìn xung quanh, lúc trước tại hồn sư giới danh tiếng hắn cũng không tốt, cừu gia không ít, mấy năm nay ở ẩn tại Sử Lai Khắc học viện, lòng cũng trầm tĩnh lại, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một đối thủ cường đại.
"Ra đây". Một âm thanh như hơi thở phả lại người Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài một mảnh tĩnh mịch, không do dự hắn liền xuyên cửa sổ phóng ra ngoài.
Triệu Vô Cực rời đi không bao lâu, Thạch Hạo cũng từ từ mở ra hai mắt nhìn ra bên ngoài khoé miệng nổi lên một vệt nụ cười, đột nhiên không gian xung quanh một trận rung động, thân hình chớp mắt liền biến mất.
Triệu Vô Cực lúc trước cũng là gϊếŧ không ít người, bị đối thủ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hơn nữa ban ngày bị một trận buồn bực, làm hắn bừng lên lửa giận, nhắm hướng hơi thở nọ đuổi theo. Trong chốc lát đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện, tới một rừng cây nhỏ, hơi thở lạ lúc này cũng biến mất, lập tức đề thăng hồn lực lên tối đa, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ra đi. Ta biết ngươi ở chỗ này". Triệu Vô Cực trầm giọng quát, đồng thời hắn phát ra hồn lực phụ thể, bảy hồn lực cao thấp bất đồng đang chuyển động quanh thân thể lóe ra quang mang, hai vàng hai tím ba đen.
Một bóng người từ nhánh cây đi ra, toàn thân hắn phủ lên áo choàng màu đen, nhìn không thấy rõ được dung mạo.
"Ngươi là ai?" Triệu Vô Cực quát, khí thế mười phần.
Hắc y nhân không trả lời hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Tại địa phương nho nhỏ này gặp được Bất Động Minh Vương. Đã lâu rồi chưa hoạt động gân cốt, muốn giao thủ với ngươi một lát".
Ầm!
Hắc y nhân từ trên cây nhảy xuống, hướng Triệu Vô Cực chậm rãi đi tới, theo đó một đám Hồn Hoàn từ đỉnh đầu rơi xuống, tại quanh thân luật động.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen...
Cái thứ tám Hồn hoàn thả ra, Triệu Vô Cực sắc mặt trở nên cực kỳ nặng nề, thế mà, vẫn chưa xong!
Một vòng Hồn hoàn màu đỏ sau cùng rơi xuống nhất thời làm cả khu rừng đều nhuộm một màu hồng sắc.
"Phong Hào Đấu La" Chứng kiến hắc y nhân thả ra chín Hồn hoàn, hơn nữa thứ chín Hồn hoàn còn là mười vạn năm, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy lạnh người, toàn thân rùng mình. Hắn khó khăn lắm mới phát ra được bốn chữ. Phong Hào Đấu La chính là xưng hào cao nhất trong giới hồn sư.
Hắc y nhân trên tay vừa lật một cái to lớn màu đen chùy tử xuất hiện.
Ý thức được không thích hợp, Triệu Vô Cực liền thu hồi vẻ cao ngạo lúc đầu vội khom lưng hành lễ, một mặt cung kính nói: "Không biết là vị tiền bối nào đến, cũng không cần cùng tại hạ nói giỡn."
Hắc y nhân lạnh nhạt nói: "Lúc ban ngày ngươi bắt nạt mấy đứa nhỏ kia, chẳng phải cũng rất oai đấy ư? Ta phát hiện, cảm giác bắt nạt người khác đúng là không tồi, vậy để ta bắt nạt ngươi một lát xem sao."
Triệu Vô Cực sợ run vòi, Phong Hào Đấu La tới chỉ để bắt nạt ta sao? Hắn thật sự khóc không ra nước mắt.
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể cho rằng ta là đang ỷ mạnh hϊếp yếu".
Hắc y nhân từng bước đi đến còn cách Triệu Vô Cực mười bước bỗng dừng lại: "Nếu tới rồi thì ra đi. Một hay hai người có khác gì nhau?"
Một thân ảnh lóe lên xuất hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện, trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần: "Lão đại, vị tiền bối này …"
Nguời vừa đến chính là Phất Lan Đức, Phất Lan Đức hướng Triệu Vô Cực khoát tay, xuất ra vũ hồn của chính mình là một con Tứ Nhãn Miêu Ưng, xung quanh xoay tròn bảy cái Hồn hoàn.
"Ra mắt Hạo Thiên miện hạ". Sau khi đã xác định được thân phận, Phất Lan Đức liền cung kính hành lễ nói.
Triệu Vô Cực hấp tấp hít vào một ngụm khí, hắn rốt cuộc biết người trước mắt là ai, không phải Hạo Thiên Đấu La Đường Hạo thì là ai, trái tim hắn đều nhanh co rút lại.
Đường Hạo lãnh đạm nói: "Không cần đa lễ, ta đến để gây phiền phức. Vũ hồn Tứ Nhãn Miêu Ưng, cấp bảy mươi tám, không hổ là chủ chiến Phất Lan Đức của Hoàng Kim Thiết Tam Giác năm xưa. Học viện Sử Lai Khắc này là của ngươi sao?"
Phất Lan Đức gật đầu nói:" Đúng vậy, miện hạ. Không biết Triệu Vô Cực đắc tội với miện hạ lúc nào, có thể cho ta chút thể diện hay không?"
Đường Hạo lạnh lùng nói: "Đừng phí lời, đứng sang một bên. Nếu không, ta đánh cả ngươi."
Phất Lan Đức thở dài bất đắc dĩ, liếc Triệu Vô Cực một cái liền thành thật đứng sang một bên.
"Triệu Vô Cực, ta cho ngươi một cơ hội, ta không dùng Vũ hồn, ngươi trong tay ta có thể kiên trì một nén hương, ta đây không nói hai lời, sẽ lập tức rời đi. Nếu không, ngươi phải thay ta làm một việc".
Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Hạo Thiên miện hạ đại nhân. Tại hạ thật không rõ đã đắc tội với đại nhân ở đâu. Ngài có thể cho ta biết rõ hay không. Tại hạ chết cũng minh bạch."
Đường Hạo hừ lạnh: "Còn cần ta phải nói ra sao? Đánh thằng con thì thằng cha phải đứng ra đòi công đạo chứ. Không phải là điều đương nhiên sao? Động thủ đi!"
Thu hồi tất cả hồn hoàn cùng vũ hồn, Đường Hạo chớp mắt hướng Triệu Vô Cực đập tới.
Phanh! phanh! phanh!
Ứ! ứ! ứ!
Rầm! rầm! rầm!
Aaaaaaaaaaaaaa
Theo sau là một loạt âm thanh da thịt va chạm xen lẫn những tiếng tiếng rên khủng khϊếp từ trong rừng vang vọng.
Thảm, quá thảm!
Phất Lan Đức thật không nỡ nhìn, nâng cánh lên che lại hai mắt.
Cũng không cần thời gian một nén hương, chỉ cần vài nhịp hô hấp, tiếng thảm thiết rốt cuộc dừng lại.
Đường Hạo chắp tay đứng đó, phảng phất như chưa có gì xảy ra, trên người thậm chí một tia thở nặng cũng không có, mà đáng thương Triệu Vô Cực, lúc này đang nằm trên đất, tóc tai tán loạn, hai con mắt bị bầm tím, khóe miệng rỉ máu, hơi thở nặng nhọc.
"Triệu Vô Cực, ngươi hiểu chưa?" Đường Hạo lạnh nhạt nói.
Phất Lan Đức lúc này mới dám tiến tới nâng Triệu Vô Cực lên. Triệu Vô Cực cảm kích nói:" Đa tạ miện hạ chỉ điểm"
Đường Hạo đối với bọn họ gật đầu, môi khẽ nhấp nháy, nói vài câu gì đó mà chỉ có Triệu Vô Cực hai người nghe được.
Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức gật đầu lia lịa, trên mặt có chút kinh ngạc
"Vừa rồi xem như là ngươi có chút lợi ích, sau này nhờ các ngươi cẩn thận để ý giùm ta". Đường Hạo thanh âm lãnh đạm, nhưng cặp mắt có chút nhu hoà.
Nói xong lời này, Đường Hạo liền xoay người rời đi, có thể đi được ba bước thì đột nhiên dừng lại. Ở Triệu Vô Cực nghi hoặc thời điểm, một quả cầu năng lượng màu vàng như đạn pháo bay thẳng đến Đường Hạo mặt.
Đường Hạo hừ một tiếng, Hạo Thiên Chuy liền xuất hiện trong tay, tất cả chín cái Hồn hoàn cũng hiện hết ra, thứ nhất Hồn hoàn sáng lên, Hạo Thiên Chuy liền to thêm vài phần, Đường Hạo một cái vung ra liền muốn đem đòn năng lượng kia đập nát.
Oanh!
Quả cầu năng lượng sau khi va chạm thời điểm liền phát nổ, bạo tạc năng lượng sinh ra làm bán kính hơn một trăm mét xung quanh cây cối đều trở thành tro bụi.
Khói bụi tan đi, đứng bên trong lông tóc không hao tổn Đường Hạo mà bên cạnh hắn thì có vẻ hơi chật vật Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực hai người.
Bởi vì biến cố bất ngờ nên hai người không kịp trở tay.
Ánh mắt nhàn nhạt, Đường Hạo lãnh đạm nói: "Đến rồi sao còn không đi ra."
Ở Triệu Vô Cực kinh hãi là ai như thế có lá gan dám đến tập kích đã từng là Hạo Thiên Đấu La, thì lúc này cách bọn hắn hơn trăm mét bên ngoài vùng bạo tạc không gian một trận gợn sóng, dần dần hiện ra là một bóng người. Người này không ai khác chính là Thạch Hạo.
"Lâu rồi không gặp, Đường Hạo thúc thúc." Thạch Hạo từng bước đi đên, cười nhạt nói.
Đường Hạo vốn đã biết được là ai nên cũng không mấy ngạc nhiên, ngược lại là Phất Lan Đức hai người có chút ngoài ý muốn, đặc biệt là Triệu Vô Cực.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới người ra tay đánh lén Hạo Thiên Đấu La lại là tên tiểu tử này, nghe hắn nói chuyện giống như đã quen biết nhau trước đó.
"Cũng đã năm năm rồi, Tiểu Hạo, ngươi lại biến cường. Ngươi hiện tại đã 78 cấp rồi e là muốn đối dầu ngươi ta cũng gặp không ít khó khăn a" Cảm thụ trên thân Thạch Hạo tản mát ba động Hồn lực, Đường Hạo thở dài nói, có thể Thạch Hạo chính là hắn từ trước đến nay gặp được nhất siêu cấp yêu nghiệt, không bối cảnh mà tự thân đi lên.
Thạch Hạo cười nhạt không nói, từ sau lưng, một tôn cao đến hơn tám mét Thái thản cự viên hiện ra, cao ngạo mà lộng lẫy, một màn khϊếp sợ nhân tâm xuất hiện, từ đỉnh đầu rơi xuống từng cái Hồn hoàn, tất cả bảy cái thuần một màu đen lại rõ ràng thấy được trong bầu trời đêm, hình ảnh cực kỳ loá mắt.
"H-Hồn Thánh? Hắn thế nhưng là Hồn Thánh."
"Tất cả đều là màu đỏ 10 Vạn năm Hồn hoàn, điều này, sao có thể."
Phất Lan Đức miệng đều lâu không khép lại được, ánh mắt chấn kinh nhìn Thạch Hạo quanh thân xoay tròn bảy cái màu đỏ Hồn hoàn.
Đây là yêu nghiệt cỡ nào mới làm ra được. Phất Lan Đức tàn nhẫn nuốt một ngụm nước miếng: "Hắn quả nhiên không phải là người."
Liền Đường Hạo cũng không phải lần đầu tiên thấy qua tuy nhiên chứng kiến trước mắt hình ảnh vẫn là làm hắn rung động không thôi. 12 tuổi đã là Hồn Thánh, Hồn hoàn phối trí càng là kinh khủng, liền thứ nhất Hồn hoàn đều là 10 Vạn năm cất bước, nói ra cũng là làm người da đầu tê dại.
Hít sâu một hơi, Đường Hạo đè xuống khϊếp sợ nhìn Thạch Hạo, nói.
"Ngươi ra đây gặp ta hẳn là có việc gì đi?"
Thạch Hạo lắc đầu:"Cũng không có việc gì. Chỉ là, mới hấp thu xong thứ bảy cái Hồn hoàn lại không có ai thử một chút, cho nên..."
"..cho nên.?" Đường Hạo hai mắt hơi hϊếp nhìn lấy Thạch hạo.
"Cho nên, ta chỉ muốn cùng thúc thúc... luận bàn một phen..."
Nói xong, thân ảnh Thạch Hạo liền biến mất, xuất hiện lần nữa là cách một bước trước mặt Đường Hạo, một quyền toàn lực tung ra.
Đường Hạo nở nụ cười, cũng một quyền nghên đón.
Ầm!
Đại địa chấn động, dư ba năng lượng thổi quét ra xung quanh, cánh rừng vốn đã tơi tả lại càng thảm hơn, nơi hai người giao nhau càng là lún sâu, vết nứt lan tràn dày đặc.
Hai người đối quyền, lực lượng đều ngang nhau, không ai đánh bay ai, sừng sững đứng nơi đó.
Triệu Vô Cực giật mình, vậy mà lại có thể cùng Hạo Thiên Đấu La lực lượng ngang nhau. Tiểu tử này thật biếи ŧɦái, không biết hắn còn ẩn tàng bao nhiêu thực lực.
"Có vẻ nên dùng toàn lực nhỉ."
Thạch Hạo màu đỏ Hồn hoàn rốt cuộc sáng lên, trên người rực cháy lên một ngọn lửa màu đỏ cam, thân hình cấp tốc bành trướng hơn hai mét, thân hình hắn trông lực lượng hơn hẳn.
Cả người hơi thấp xuống, nắm đấm giơ lên cao bắt đầu tụ tập năng lượng thành một quyền màu vàng thật lớn.
Cảm nhận Thạch Hạo biến hoá khủng khϊếp, Triệu Vô Cực đám người thần sắc khϊếp sợ khó có thể tin.
Đường Hạo trên mặt rốt cuộc hiện lên vẻ nghiêm túc đánh giá Thạch Hạo, trong mắt chiến ý nổi lên. Trên thân bắt đầu bành trướng, hai tay cơ bắp thổi phồng, hai chân đứng vững vận dụng Loạn Phi Phong Chuy Pháp ảo diệu nhanh chóng súc lực 81 chuy.
Bên kia Thạch Hạo cũng đã súc lực xong, một chiêu mạnh nhất Tấn Quang Quyền, bất quá vẫn chưa phải là bản hoàn chỉnh nhưng uy lực vẫn không thể xem thường hướng về phía Đường Hạo tung đòn. Đường Hạo cũng vừa lúc đánh xong chùy cuối cùng, bàng bạc năng lượng từ hai bên tản mát ra làm Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức đều tê cả da đầu, nhanh chóng rút lui ra xa phòng ngừa dính chiêu.
"Mạnh nhất một chiêu:Tấn Quang Quyền."
"Loạn Phi Phong Chuy Pháp. Đệ nhất Hồn kỹ: Lăng Thiên Nhất Kích."
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Đường Hạo trên thân màu vàng Hồn hoàn sáng lên, hướng đạo năng lực đã tích súc trước mặt đánh ra.
Nơi hai chiêu thức đi qua, không khí đều trở nên vặn vẹo, mặt đất bị cày sới ra thật sâu hai cái rãnh.
Rốt cuộc hai chiêu thức cũng va chạm vào nhau, không gian nhất thời tĩnh lặng trong 3s. Rồi sau đó.
Oanh~~~~
3s đi qua, một tiếng oanh động như thiên thạch va chạm vang lên, đại địa lần nữa run rẩy dữ dội, ảnh hưởng lan đến tận Sử Lai Khắc Học Viện, mặt đất ầp ầm sụp đổ, khu rừng hoàn toàn biến mất, ánh trăng chiếu xuống trống rỗng cũng vặn vẹo biến dạng.
Đứng xa quan chiến Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức hoàn toàn sợ ngây người.
......Hai người Đường Hạo và Thạch Hạo cùng cười lớn sau đó Thạch Hạo liền nhận thua trước cậu biết tính tình của Đường Hạo kiêu ngạo nên hắn liền lùi một bước bởi hắn còn phải nhờ Đường Hạo một việc, hắn giả vờ thở hộc hộc
"Hạo thúc ta thua rồi, vừa nãy ta đã dùng cạn hồn lực rồi nếu đánh nữa không phải đối thủ của túc a"
"Tiểu tử ngươi cũng rất mạnh a e là nếu ta không đạt tới 99 cấp cũng phải dùng đén Đại tu duy chùy mới dám đỡ đòn đó a nói đi ta biết ngươi có chuyện nhờ ta"
"Ta muốn nhờ thúc khi Đại sư tới đây ngài cùng ngài ấy có thể huấn luyện bọn người tiểu Tam, để cho họ có thể tiến bộ nhanh chóng, ta biết thúc có chuyện phải làm nhưng chỉ cần thúc ở lại chỉ điểm cho họ một ít trong 1 tháng đầu là được"
Nghe vậy Đường Hạo suy nghĩ một lúc lâu liền đáp "được ta sẽ giúp ngươi".
Sau đó nhóm người Thạch Hạo trở về học viện còn Hạo Thiên Đấu La liền biến mất trong khu rừng đi về nơi nào đó.