Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên Phong Lưu Ký

Chương 9: Bí ẩn của ba họ

Khi tới gần, Trần Khai ngạc nhiên khi phát hiện trước mỗi hàng mộ còn có một mộ lớn như thủ lĩnh to cỡ chiếc xe tải hạng nặng, bên trên dựng tấm bia đá đã mờ.

-Tổ trưởng Trần, ba ngôi mộ lớn ở hàng trước chính là nơi chôn cất ba vị tổ tiên của nhà họ Ngô, Lý, Diệp. Các ngôi mộ thẳng tắp phía sau là những cụ tổ và đời sau của ba nhà Ngô, Lý, Diệp, bây giờ nếu có trưởng tộc hoặc nhân vật quan trọng nào trong dòng họ qua đời thì sẽ được chôn theo thứ tự ở phía sau.Anh nhìn xem có phát hiện ra điều gì không.Anh thử nhìn chỗ ba người đó vây quanh đi.

Triệu Khoái cười bí hiểm.

Trần Khai nhìn theo hướng Triệu Khoái chỉ, quả nhiên phát hiện ra điều kỳ lạ. Ở chính giữa chữ U lại có một mô đất to bằng chiếc xe con.

-Có suy nghĩ gì không?

Triệu Khoái cười hỏi.

-Uhm! Đúng là không hợp lý! Theo lý thuyết thì về mặt địa lý, phần mộ ở chính giữa chính là vị trí trung tâm của Long mộ vinh dự nhất, có lẽ là người mà Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín muốn bảo vệ. Vì vậy người nằm ở đó chắc chắn là một nhân vật lớn. Nhưng sao mộ của người ấy lại còn nhỏ hơn rất nhiều so với cấp dưới của mình.Đây chẳng phải là khách át chủ sao?

Trần Khai hứng thú đáp.

- Không sai! Đừng nói tôi hay anh, có lẽ ngay cả người của ba nhà Ngô, Lý, Diệp ở thôn Lạc Bình này đã nghĩ hơn nghìn năm nay cũng không thể hiểu. Có lẽ trong gia phả bí mật của dòng họ họ có ghi chép nhưng không cho người ngoài biết.

Triệu Khoái cười nói:

-Hơn nữa anh xem, ngôi mộ ở giữa đó còn không có bia, thật đáng thương. Cũng không biết là mộ của ai, trái với lẽ thường, không hợp chút nào!

-Uhm! Đúng là quái dị. Lẽ nào nói ông thần nằm ở đó là một kẻ chống đối triều đình hoặc là bậc trung thần hay sao? Còn Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín vì muốn bảo vệ vị trung thần này nên không dám lập bia…

Trần Khai suy luận theo những tình tiết thường tình đã xem trong tiểu thuyết.

-Chuyện này khó nói lắm, chắc chắn không thể nói cho ai biết.

Triệu Khoái cười bí hiểm, lại chỉ phía trên vách núi nói:

-Nhưng Long mộ này tôi thấy cũng không giữ được bao nhiêu năm nữa đâu.

- Anh có ý gì…

Trần Khai thắc mắc hỏi.

-Tôi đưa anh đi vòng lên trên xem thì sẽ hiểu ngay.

Triệu Khoái nói rồi đưa Trần Khai đi theo đường núi hẹp như con giun quanh co như ruột dê trèo lên đầu rồng.

-Y! Khe nứt to thế?

Trần Khai thoáng đã nhìn thấy trên đầu rồng ở vách núi có một khe nứt lên dài mấy trăm mét, chỗ nứt lớn nhất có lẽ nhét Trần Khai vào cũng không có vấn đề.

Nhìn thấy khe nứt dài đó, trong đầu Trần Khai lóe lên một ý tưởng to gan tày trời.

-Triệu Khoái, khe nứt này sâu bao nhiêu?

Trần Khai hỏi.

-Chỗ sâu nhất có lẽ cũng chừng mười mét, lúc trước cắm một ngọn trúc lớn xuống còn chưa chạm đáy, có lẽ sau mấy chục năm gió táp mưa sa nữa, chỗ này cũng sẽ sụp xuống mất.

Triệu Khoái nói.

-Núi sụp đất lở, tôi nghĩ có lẽ cũng không trụ được mấy chục năm nữa, hoặc hôm nay ngày mai…cũng không biết chừng.

Trần Khai lắc đầu:

-Con cháu ba nhà Ngô, Lý, Diệp đều không có ai nghĩ cách giải quyết mối lo này sao?

Triệu Khoái cười nói:

-Nghĩ thì đều đang nghĩ, ai cũng không muốn Long mộ của tổ tiên bị hủy hoại. Nhưng mà nghĩ được thế nào, ở đây lại không thông với đường lớn. Cho dù có tiền thuê máy đào đất lớn cũng không đi vào đây được. Nếu phát động sức người đào thì sợ khi đào gặp sụp lở trên núi, mất mạng thì không được rồi. Vì vậy chuyện này vẫn là vấn đề khiến ba trưởng tộc luôn nhức nhối.Thực ra ba nhà tranh nhau chức trưởng thôn cũng là vì Long mộ.

Trần Khai ngạc nhiên nhìn Triệu Khoái:

-Nói nghe coi thử

Triệu Khoái từ từ kể:

-Thực ra tôi nghe từ một người bạn họ Ngô nói.Lúc đó hắn uống say nên lỡ nói ra bí mật.Chuyện là khi tổ tiên ba nhà họ Ngô, Lý, Diệp xây mộ tổ đã mời tổ tiên của nhà họ Cát đến xem. Tổ tiên nhà họ Cát nói ở vách Hắc Hùng quả thực là nơi quy tụ linh khí, không những có thể phù hộ con cháu đời sau bình an, hơn nữa sau khi tích tụ được linh khí có thể làm cho một số người trong dòng họ thăng quan phát tài.

Mấy trăm năm sau đó, người của ba dòng họ vẫn thân thiết như anh em trong nhà. Nhưng không biết từ lúc nào, tổ tiên họ Ngô và Diệp cùng tranh giành một cô gái, cuối cùng đến nhà họ Lý cũng bị kéo vào. Từ đó về sau tổ tiên ba nhà như nước với lửa, nhiều lần đánh nhau đổ máu tranh giành mấy khu đất tốt trong Long mộ để bảo đảm con cháu sau này thăng quan phát tài.

Sau khi rối loạn hết cả lên thì chợt xuất hiện một người dòng dõi họ Lư từ tỉnh thành Thủy Châu tới, nói cụ tổ chính là chủ của cụ tổ ba nhà Ngô, Lý, Diệp gồm Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín.

Dĩ nhiên là tổ tiên ba nhà không tin, nhưng khi trông thấy bằng chứng cổ xưa do người dòng dõi họ Lư ở Thủy Châu đưa ra thì đều công nhận, đặt ra quy tắc dưới sự giảng hòa của con cháu chủ nhân họ Lư.

Sau này người của ba nhà Ngô, Lý, Diệp luân phiên nhau làm trưởng thôn của Lạc Bình, cứ ba năm lại thay một lần. Trong ba năm làm trưởng thôn, nếu có người trong dòng họ đó qua đời thì sẽ được một miếng đất vàng trong Long mộ hơn hai dòng họ kia. Dĩ nhiên, người chết ấy phải là người có danh tiếng, con nếu không đủ điều kiện thì cho dù có người chết cũng không được vào Long mộ. Lúc đó tổ tiên ba nhà Ngô, Lý Diệp cho rằng chức trưởng thôn dù gì cũng ba năm thay một lần nền ai cũng có cơ hội, trông chờ vào số phận thôi, vì vậy định ra cam kết.

Không ngờ sau khi giải phóng, chính phủ bắt đầu thực hiện chế độ bầu cử, quy tắc trưởng thôn luân phiên không có giá trị pháp luật nên không được chính phủ thừa nhận, tạo thành việc ba nhà vì muốn sau này người già chết có thể chiếm nhiều đất .

Trần Khai nghe kể cũng cảm khái.Hắn thầm nghĩ việc kết giao với Triệu Khoái là đúng,kẻ này biết một số thông tin mà hắn có điều tra chưa chắc đã biết được.

-Thì ra là vậy, không ngờ một chức trưởng thôn mà có lịch sử xa xưa như vậy, xem ra đây chính là nguyên nhân gây đổ máu khi tranh cử trưởng thôn.