Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên Phong Lưu Ký

Chương 8: Kẻ sinh ra để làm quan

"Na Na sao lại gấp thành như vậy?" Trần Khai đem dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống rút ra, lật người Lê Na lại đặt giữa hai chân mình, tiếp tục dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt, "Thích kẹp dươиɠ ѵậŧ đàn ông đến thế à? Có muốn nếm thử gậy to lớn này không?"

Lê Na run người chìm giữa kɧoáı ©ảʍ cao trào, hoàn toàn không có cách nào đáp lại.

Khoảng nửa tiếng sau,âm thanh trong phòng mới dừng lại.Triệu Khoái vô cùng khó chịu.Nhưng có việc đến cầu người,hắn đành đứng đợi.

Trần Khai ở bên trong thấy bên ngoài có động tĩnh,vội vàng chạy ra coi.Triệu Khoái cũng mỉm cười nhìn hắn:

“Chào Tổ trưởng Trần,tôi là Triệu Khoái”.

Trần Khai thấy Triệu Khoái còn trẻ,nhàn nhạt nói:

“Không biết đêm hôm Khuya khoắt,cậu tới đây có việc gì”

Triệu Khoái biết hắn không coi trọng mình nên nói luôn vào trọng tâm:

“Tôi biết ngài tới đây để điều tra về cái chết của Ngô chủ tịch,tôi có thể giúp ngài”

Trần Khai nhìn hắn khẽ ‘a’ lên một tiếng:

“Cậu biết hung thủ là ai ư”

Triệu Khoái vẫn bình tĩnh ,thong dong nói:

“Hiện chưa,nhưng tôi có manh mối”

Thực ra trong kí ức của Triệu Khoái từng gặp qua chủ tịch Ngô hôm ông ta treo cổ ở ủy ban thôn .Trần Khai nhìn hắn một lúc rồi nói:

“Cậu muốn điều gì ở tôi”

Triệu Khoái mỉm cười,hắn cũng nói ra mục đích của mình:

“Tôi muốn kết bạn với ngài”

Trần Khai ngạc nhiên nhìn hắn,một đứa trẻ,chưa đủ tuổi,còn non nớt mà dám nói như vậy với hắn.Nhưng nếu thằng nhóc này có thể giúp hắn xử lý mấy việc ở thôn Lạc Bình này thì Trần Khai cũng có thể chấp nhận.Hắn khảng khái nói:

“đồng ý,nếu cậu giúp được tôi.À ,mà thôn của cậu có phải có đặc sản là Chuột lông vàng đúng không.Tôi muốn một con.Cấp trên nhờ tôi kiếm giúp”

Triệu Khoái trong lòng khinh bỉ,kẻ này cũng quá biết lợi dụng,đúng là kẻ sinh ra để làm quan.Chuột lông vàng rất khó kiếm,nhưng hắn vẫn chấp nhận,đó coi như là lễ vật làm quen với Trần Khai.Sau đó hắn rời đi.Lê Na cũng nghe lén được câu chuyện của hai người,nàng chỉ cuốn tạm chiếc khăn che đi phần nhạy cảm của cơ thể:

“Trần Khai,Anh tin hắn ư”

Trần Khai nhìn nàng khẽ cười:

“Kẻ này gan lớn,dám đến đây đề nghị với anh,chắc có chỗ nắm chắc.Hơn nữa ánh mắt và cử chỉ của hắn thể hiện sự tự tin hiếm có.Chúng ta cứ chờ xem”

Sau đó hắn nhìn Lê na với ánh mắt da^ʍ tà ,nhấc bổng nàng vào làm vài hiệp nữa.

Mấy ngày nay ,Trần Khai bận triển khai công tác xây lại trường học cũ.Triệu Khoái cũng không vội điều tra cái chết của Ngô chủ tịch.Hắn ở nhà tập luyện võ công.Chỉ tiếc là thân thể này có chút hư nhược,căn cốt không được tốt nên tu luyện rất chậm.Cảnh giới võ học chia làm chín tầng,phân thành Thiên ,địa ,nhân tam cấp.Trên cảnh giới Thiên cấp là Võ thánh,Võ đế.Hắn không biết trên thế giới này có bao nhiêu cao thủ,nhưng hắn cần chuẩn bị thật tốt.Hắn vẫn không từ bỏ tu chân,hai loại này không có gì xung khắc cả.Chỉ là linh khí quá mỏng manh,muốn tu chân quá khó.

Nhẹ nhàng vận khí một vòng không thấy có hiệu quả gì,hắn đình chỉ tu luyện

Một buổi sáng Triệu Khoái đến tìm Trần Khai đưa hắn tới một nơi.Trần Khai rất tò mò hỏi nhưng Triệu Khoái chỉ cười nói cứ đi rồi sẽ biết.

Triệu Khoái đưa Trần Khai đến Long mộ.

Trần Khai vừa nhìn thấy vách núi Hắc Hùng thì thầm có chút kinh ngạc, đây đúng là vùng thanh tĩnh, một vách núi cao hơn mấy chục mét hướng thẳng lên trời, còn Long mộ mà người trong thôn Lạc Bình nói lại nằm ngay dưới vách núi.

Trên núi nở đầy hoa dại rập rờn trong gió, xung quanh toàn cây cổ thụ, có lẽ từ khi mộ tổ tiên nằm ở đây thì không ai trong thôn dám chặt phá nơi này, vì vậy mới được bảo tồn tốt như vậy, cũng có thể gọi là rừng phong thủy. Mỗi vùng quê thường thường đều có một khu rừng phong thủy, không cho phép chặt phá cây cối vì đó chính là phong thủy, chặt cây không phải là phá phong thủy sao?

-Tổ trưởng Trần, anh nhìn kỹ xem, đầu vách núi kia có phải giống một đầu rồng quái dị không, hơn nữa còn có cả sừng và râu rồng nữa kìa.

Triệu Khoái chỉ vào vách núi phía xa nói.

Trần Khai quan sát kỹ một hồi, lại nghe Triệu Khoái nói thế nên cũng cảm thấy đúng là có chút giống đầu con gấu đang há miệng định cắn người. Dĩ nhiên, đầu gấu và đầu rồng cũng na ná nhau. Còn về sừng rồng mà Triệu Khoái nói dĩ nhiên là chỉ hai chỏm nhô ra trên núi, râu

rộng thực chất là mấy chục cái dây leo to đùng đoàng dài mấy chục mét. Dây leo mọc từ đầu gấu rủ xuống vách đá, nhìn từ xa cũng có chút giống mười mấy sợi râu dài, chẳng trách người ta gọi là râu rồng.

Khi đến gần nhìn thấy nơi được gọi là Long mộ, Trần Khai đã đứng chết lặng.

Dưới vách núi là một bãi cỏ bằng phẳng xanh mơn mởn, rộng gấp mấy lần sân vận động, hoang sơ nhưng lại tràn đầy vẻ đẹp thiên nhiên.

Các ngôi mộ bên trong chỉ là những mô đất tròn tròn như chiếc bánh bao, được sắp theo hình chữ U. Phía tây, đông, nam đều có mấy chục mộ thẳng tăm tắp, riêng hướng bắc là vách núi nên không có mộ. Mỗi nấm mộ chỉ lớn bằng chiếc xe con, bên trên xen lẫn cỏ và hoa dại, có những bông hoa còn rập rờn.