Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên Phong Lưu Ký

Chương 7: Đêm tối ghé thăm

- Tôi nghĩ mọi người đều đã hiểu rõ. Chọn trưởng thôn không phải là đánh mạt chược, có thể luân phiên thay thế. Chúng ta phải chọn ra một người có thực lực, lãnh đạo mọi người trở nên giàu có. Mọi người nhìn xem, Ngô gia, Lý gia, Diệp gia đã tranh cãi bao nhiêu năm rồi, có cãi ra kết quả gì không?

Cãi làm cho mọi người trong thôn đều giàu có rồi sao?

Càng ngày càng nghèo, lấy trường tiểu học mà xem, sàn đều sắp nát rồi. Các vị, đó đều là bảo bối trong lòng các vị, các vị không sợ con cái mình có ngày nào đó không cẩn thận từ tầng trên ngã xuống tầng dưới, thành ra cái gì sao?

Đương nhiên, tôi không có ý nguyền rủa bảo bối của các vị. Nhưng phải đề phòng từ khi còn chưa xảy ra. Cho nên, tổ công tác của chúng tôi đã bàn bạc, thấy rằng nên coi lần sửa trường học này là một cơ hội.

Ngô, Lý, Diệp ba nhà cùng chia sẻ, mỗi nhà chọn ra một người đứng đầu làm tốt công việc này. Nếu làm tốt chứng tỏ người các vị lựa chọn có năng lực ứng cử trưởng thôn. Còn nếu ngay cả việc liên quan tới chính con cái mình mà các vị này cũng không làm được, sao có thể dẫn dắt nhân dân cả thôn làm giàu chứ. Tôi nói đúng không? Các vị nghĩ đi, mười phút sau giơ tay biểu quyết.

Trần Khai hùng hồn nói ra một tràng. Ngay cả Triệu Khoái trong lòng cũng không ngớt gật đầu.

Một hòn đá ném chết hai con chim.

Không lâu sau.

Trong phòng chia làm ba nhóm người của ba nhà Ngô, Diệp, Lý đang cùng nhau bàn bạc. Hơn nữa vừa bàn bạc vừa quan sát tình hình của hai nhà còn lại.

Trần Khai cũng nắm bắt thời gian cùng Lê Na hội ý.

- Trần Khai ,nhìn không ra, lời của anh quả là kín kẽ, mê hoặc lòng người. Nếu nhà nào không chịu bỏ tiền bỏ sức xem chừng sẽ bị dân cả thôn phỉ nhổ. Chức thôn trưởng có lẽ cũng không mơ tới được nữa. Vì thể diện, bọn họ bán máu cũng phải giải quyết được chuyện trường học. Thật cao tay!

Trong mắt Lê Na xuất hiện cái nhìn thán phục hiếm thấy.Triệu Khoái ở ngoài quan sát cũng khẽ gật đầu,tên Trần Khai này rất khá.

Thời khắc giơ tay đã tới

"Xoạt, xoạt..." nhất loạt các cánh tay đều giơ lên.

- Tất cả thông qua.

Lê Na nhanh chóng ghi vào biên bản.

Cuộc họp sau đó phân chia công việc sửa trường học.Tạm kết lại ở đó.Đêm hôm đó Triệu Khoái lén tới ủy ban thôn để gặp Trần Khai.Hắn nghe ngóng được Trần Khai được sắp xếp ở đây.Vừa vào trong hắn đã nghe được những âm thanh lạ.Triệu Khoái biết hai người đó là Trần Khai và Lê Na.

Ở trong phòng:

“Không thể...”

“Nơi đó thật sự không thể...”

Nhưng động tác của Trần Khai không hề dừng lại, thậm chí còn nhanh hơn.Ba chỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cả người Lê Na run lên, không được bao lâu đã hét lên cao trào, nhưng Trần Khai vẫn như cũ không có bắn.

"Na Na cắn chặt quá," giọng Trần Khai khản đặc, "Nếu không phải đã bắn trong miệng em một lần, sợ lúc này anh bị Na Na kẹp bắn ra tới mất..."

"Ô..."

Dường như cảm thấy tư thế hiện tại không thoải mái, Trần Khai đem côn rút khỏi hoa tâm, ôm Lê Na đi ra bên ngoài đặt lên giường.

Trần Khai để Lê Na quỳ bò xuống tư thế tiểu mẫu cẩu, sau đó từ phía sau lại lần nữa sờ lên tiểu nộn huyệt của cô.

Tiểu bức Lê Na vô cùng đầy đặn, hoa môi phấn nộn, là cực phẩm danh huyệt trung màn thầu, cũng kêu màn thầu bức, tiểu bức như vậy không chỉ có nhìn cảnh đẹp ý vui, sờ lên cũng là rất có xúc cảm.

Trần Khai yêu thích không buông tay mà chơi một hồi.

"Đừng," Lê Na bị chơi đến mềm chân, đã quỳ không được, liền hừ nói: "Đừng động..."

"Tiểu huyệt lại ngứa sao?" Trần Khai đem ngón tay cắm vào trong thọc thọc, hừ cười, "Na Na cứ như vậy không rời được côn đàn ông? Anh mới rời đi có bao lâu, em đã lại muốn rồi?"

"Không phải..."

Cô rõ ràng không phải ý tứ này.

"Na Na quả nhiên là trời sinh dâʍ đãиɠ."

Trần Khai Vừa nói lời này, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cũng đồng thời chống lên miệng huyệt của Lê Na, hướng vào trong hung hăng thọc.

Tư thế từ phía sau này khiến côn tiến vào càng sâu hơn, lần nữa đỉnh tới miệng đáy huyệŧ của Lê Na.

"A ~"

"Thoải mái sao?"

"Không... Ư.. a ~"

"Không thoải mái còn rên da^ʍ như vậy? Là anh đâm không đủ sâu? Hẳn là nên đem đáy huyệŧ đâm mở em mới thoải mái, có phải hay không?"

"Không phải... Đau..."

"Đau em cũng phải chịu, tiểu tao bức dâʍ đãиɠ cỡ này còn không phải là để đàn ông thao sao?"

Nói rồi dươиɠ ѵậŧ lại tiếp tục rong ruổi trong huyệt đạo.

"A ~"

Miệng đáy huyệŧ một lần lại một lần bị thao mở, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ thật sự là quá mãnh liệt, dưới thân là chiếc đệm mềm mại tản hương thơm thanh mát,cô quỳ bò trên đệm, giống tiểu mẫu cẩu bị người mãnh liệt thao... Còn nhiều lần đâm đến tận đáy huyệŧ...

Thực mau Lê Na liền chịu không nổi.

Vào thời điểm thiếu chút nữa Trần Khai đã đâm vào trong đáy huyệŧ, huyệt đạo của cô run rẩy đạt tới cao trào, so với bất luận khi nào đều chặt chẽ đến không chịu được.

dươиɠ ѵậŧ bị cô kẹp một bước khó đi, liền cứ như vậy bắn ở âʍ đa͙σ.

Trần Khai sắc mặt khó coi.

Trần Khai muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tiểu huyệt của

Lê Na, nhưng không phải lúc này.

Lê Na sướиɠ rồi, nhưng Trần Khai còn không có tận hứng.